*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một điểm quan trọng hơn nữa là, trước đây, khi anh tới Hoàng tộc họ Long, từng giết một kẻ tên là Long Dược, mà gã Long Dược này lại chính là con rể của phủ thành chủ Hoài Thành.
Cuối cùng, phải nhờ sư phụ Vô Danh đứng ra mới giải quyết được chuyện đó, nếu không, Hoài Thành nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.
Vậy nên, chuyện gì có thể dàn xếp, anh sẽ cố gắng dàn xếp ổn thỏa.
Nghe Dương Thanh nói thế, hai cao thủ của Hoài Thành đều kinh ngạc ra mặt, lập tức một người lên tiếng: “Này cậu, cậu thực sự cho rằng, đồ trong Dược Vương Cốc của chúng tôi, muốn đổi là đổi được à?”
Dương Thanh cau mày: “Nếu dược liệu đã bị hái thì cũng đã không còn cách nào thay đổi hiện trạng, hiện giờ tôi chỉ muốn đưa ra phương án bồi thường, nhưng ý các vị là không muốn nhận bồi thường?”
“Ranh con, tôi khuyên cậu chớ nên xen vào việc của người khác, dù cậu là cao thủ trên Siêu Phàm Ngũ Cảnh thì đã sao? Chúng tôi từ Hoài Thành tới, cậu biết Hoài Thành là nơi nào không?”
Cao thủ của Hoài Thành nheo mắt nhìn Dương Thanh, lạnh giọng bảo: “Dược Vương Cốc có địa vị cực cao ở Hoài Thành, động đến Dược Vương Cốc không phải chuyện hay ho gì đâu, tôi khuyên cậu chớ có xen vào việc này, bằng không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!”
Dương Thanh cười nhạt: “Ngay cả con rể của thành chủ Hoài Thành tôi còn giết được, chẳng lẽ còn sợ động đến một thế lực ở Hoài Thành?”
Anh vừa dứt lời, hai tên cao thủ của Hoài Thành lập tức biến sắc.
Bọn họ là người của Dược Vương Cốc trong Hoài Thành, đương nhiên đã từng nghe nói con rể của thành chủ bị giết ở ngoài thế tục.
Nếu không phải đã cảm nhận được khí thế khủng bố của Dương Thanh, nhất định bọn họ sẽ không tin, nhưng hiện tại, bọn họ đều đã biết sức mạnh của Dương Thanh, cho nên Dương Thanh nói như vậy, bọn họ lập tức tin ngay.
Mặt hai cao thủ kia đã trắng nhợt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Tống Tả, Tống Hữu đứng bên cạnh, lòng cũng đã tràn đầy khiếp sợ, không phải khiếp sợ trước tin Dương Thanh giết con rể của thành chủ Hoài Thành mà là kinh ngạc vì thực lực của Dương Thanh đã tăng mạnh như vậy.
Lần trước, bọn họ rời đi là vì Phùng Tiểu Uyển cần cứu Dương Thanh nhưng còn thiếu mấy vị thuốc, mà nay, bọn họ còn chưa lấy được dược liệu cần thiết trở về cứu Dương Thanh, thực lực của anh đã mạnh đến mức này.
Ngay cả hai tên cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh của Hoài Thành cũng không dám làm bừa trước mặt anh.
Một tên cao thủ của Hoài Thành nói: “Nếu cậu đây có ý muốn bảo vệ anh em họ Tống thì chúng tôi đành phải ra về, chỉ có điều, lần này cậu không chịu giao người, lần sau sẽ có cao thủ đứng đầu Dược Vương Cốc tới tìm cậu đòi người”.
Dương Thanh cau mày: “Ông đang đe dọa tôi đấy à?”
Tên cao thủ của Hoài Thành vội nói: “Không phải tôi đe dọa cậu mà chỉ trình bày sự thật, sức mạnh của Dược Vương Cốc vượt xa tưởng tưởng của cậu nhiều lắm, nếu cậu biết điều thì tốt nhất là không nên nhúng tay vào việc này, để chúng tôi đưa anh em họ Tống về Hoài Thành báo cáo kết quả công việc”.
Dương Thanh quát lớn: “Cút!”
Hai cao thủ của Hoài Thành bèn nói: “Nếu đã thế thì xin từ biệt ở đây!”
Nói xong, hai người quay đầu định rời khỏi đây.
“Đứng lại!”
Nhưng khi bọn họ mới đi tới cửa, Dương Thanh bỗng lên tiếng gọi giật lại.
Hai người nghi hoặc quay lại nhìn Dương Thanh, Dương Thanh chỉ vào cánh cửa bị bọn họ làm hỏng, lạnh lùng nói: “Chưa gì đã muốn chuồn rồi, trước tiên phải sửa lại cửa nhà tôi đi đã, bằng không, hôm nay các ông đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi dinh thự Vân Phong này”.
Hai cao thủ của Hoài Thành đã phẫn nộ đến tột đỉnh, một người nghiến răng nói: “Dù thực lực của cậu đã vượt qua Siêu Phàm Ngũ Cảnh thì đã sao? Nếu ép chúng tôi quá đáng, hai anh em chúng tôi liên hợp với nhau, chưa chắc đã thua cậu!”
.