Chàng Rể Chiến Thần

Chương 226: Quán quân giải đấu



Lúc này, xung quanh đã vây đầy người.

Từ một hàng xe đua trị giá từ chục tỷ đến trăm tỷ này, có thể đoán được, thân phận mấy người ở đây nhất định không tầm thường.

Ở giữa đám người này, Dương Chấn còn trông thấy hai bóng người quen thuộc.

Một người là Trần Anh Tuấn, người còn lại là Viên Thiệu.

Trần Anh Tuấn sáng nay vừa mới gặp xong, còn Viên Thiệu anh cũng có chút ấn tượng.

Lần trước ở Giang Châu, bọn họ cũng đi với nhau, hình như còn một người nữa tên là Viên Mộc thì phải, có điều hôm nay chưa thấy xuất hiện.

“Dương Chấn!”

Trông thấy trên mặt Tô San đầy vẻ thân thiết, bám lấy cánh tay Dương Chấn, Trần Anh Tuần đầy mặt phẫn nộ.

Trên mặt những người xung quanh cũng đều là vẻ kinh ngạc, rõ ràng những người ở đây, cơ bản đều biết rõ quan hệ của Trần Anh Tuấn với Tô San.

Nhưng mà bây giờ, Tô San lại khoác tay một người đàn ông khác đi đến.

Đây chính là cho Trần Anh Tuấn một cái tát thật mạnh mà.

“Cái tên này là ai thế? Dám cướp phụ nữ của anh Tuấn cơ à!”

“Có vẻ không phải là cậu ấm con nhà giàu nào đâu, nếu không đã chẳng lái một con Audi A8 như vậy rồi.”

“Ở Châu Thành này, dám khiêu khích anh Tuấn, chính là không biết sống chết mà.”

……

Đám người xung quanh đều đang bàn tán, nhưng mà trong đó càng nhiều người mang dáng vẻ chờ xem kịch hay.

“Tô San, cô có biết mình đang làm gì không?”

Trần Anh Tuấn cắn răng nghiến lợi trừng Tô San, tức giận nói.

Chuyện nhà họ Trần ở Châu Thành liên hôn cùng với nhà họ Tô ở Giang Châu, những người ở đây cơ bản đều đã biết rồi.

Trần Anh Tuấn có cảm giác như trên đầu mình mọc ra cặp sừng vậy.

“Trần Anh Tuấn, vừa rồi là chính anh nói, nếu như tôi tìm được người có thể thắng được anh, thì sẽ không quấn lấy tôi nữa mà, thế nào? Bây giờ tôi tìm được người đến đây rồi, anh lại không muốn nhận à?”

Tô San lạnh lùng nói, tuy cô ta không cố tình muốn Dương Chấn giả làm bạn trai mình, nhưng mà hành động bám chặt lấy cánh tay Dương Chấn này, đã đủ thể hiện tất cả rồi.

Đến tận lúc này, Dương Chấn mới lờ mờ đoán ra được đôi chút.

Anh đại khái đã sắp xếp được suy nghĩ rồi.

Có vẻ là Trần Anh Tuấn vẫn cứ quấn lấy Tô San, rêu rao là nếu như Tô San có thể tìm được người, thắng được anh ta, thì sau này sẽ không quấn lấy nữa.

Chỉ là, muốn đấu cái gì đây?

Đua xe à?

Bên cạnh mỗi người đều có một chiếc xe đua giá trị không nhỏ, nơi này lại còn là dưới chân núi Ngũ Hành, phía trước là con đường thẳng tắp, đi thêm chút nữa sẽ là con đường bao quanh núi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 90

Hai bên đường bao quanh núi, còn có cả đèn đường nữa.

Nơi này, quả thực là một nơi thích hợp để đua xe.

Chỉ có điều, Dương Chấn cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

“Đệt! Thằng oắt này từ đâu ra vậy? Cũng dám cướp phụ nữ của anh Tuấn cơ à? Không muốn chết thì mau mau cúi đi cho tao!”

Lúc này, một người đàn ông dáng người cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn đi đến bên cạnh Trần Anh Tuấn, vẻ mặt uy hiếp nói.

Theo sát anh ta tiến lên phía trước, còn có thêm vài người nữa, vây xung quanh Dương Chấn.

Ánh mắt thâm trầm của Trần Anh Tuấn, xẹt qua một tia ngoan độc.

Tô San có vẻ hơi căng thẳng, ôm thật chặt cánh tay Dương Chấn, tức giận nói với Trần Anh Tuấn: “Trần Anh Tuấn, anh đây là ỷ mình đông người, muốn ra tay với Dương Chấn đấy à?”

Khóe miệng Dương Chấn đột nhiên cong lên thành một độ cong tà ác, giang hai tay ra: “Tôi là tôi, bọn họ là bọn họ, chính cái tên rác rưởi này khiến cho người ta nhìn không vừa mắt, bọn họ nhìn không nổi nữa, muốn ra tay, thì có liên quan gì tới tôi chứ?”

“Trần Anh Tuấn! Anh tính kế tôi đấy à?”

Tô San vốn rất thông minh, lập tức đã hiểu vì sao Trần Anh Tuấn lại kêu mình gọi người đến.

Bởi vì Trần Anh Tuấn biết rõ, ở Châu Thành này, Tô San chẳng có bạn bè nào, người có thể gọi được tới, chỉ có Dương Chấn thôi.

Dương Chấn từ đầu đến cuối vẫn không nói gì, chỉ là cảm thấy có chút buồn cười.

Nhìn bộ dạng này, hết thảy mọi chuyện tối nay, đều là Trần Anh Tuấn nhằm vào mình.

Kêu Tô San tìm người đến đấu với Trần Anh Tuấn, cũng chỉ là mượn danh nghĩa vậy thôi.

Đặc biệt cái tên đàn ông cơ bắp vừa mới đứng ra kia, rõ ràng là người đã trải qua huấn luyện, có lẽ, đây chỉ mới là món khai vị thôi.

Ánh mắt rất nhiều người khi nhìn mình, đều đong đầy vẻ khôi hài.

“San San, sao tôi lại tính kế cô được chứ? Là tự cô đồng ý tìm người tới đấu với tôi mà, tôi lại không cầu xin, cũng không cưỡng ép cô, đúng không?”

Trần Anh Tuấn đột nhiên bật cười, trông thấy Tô San sốt ruột, anh ta lại thấy vui vẻ.

Nghĩ đến mình đã chuẩn bị tốt mọi thứ, con ngươi thầm trầm của anh ta lóe lên ánh sáng hưng phấn.

Trong mắt anh ta, bất kể Tô San có nguyện ý gả cho anh ta hay không, thì đều là người phụ nữ của anh ta.

Nhưng mà chuyện đã khiến anh ta ôm cục tức bao lâu nay, chính là lần trước ở Giang Châu, trước mặt bao nhiêu gia đình giàu có, anh ta lại bị đuổi ra khỏi khu đấu giá Mạnh Ký.

Đây với anh ta mà nói, là sỉ nhục lớn nhất.

Tham Khảo Thêm:  Chương 165

Cục tức này, anh ta đã phải nhẫn nhịn rất lâu rồi, sáng hôm nay lúc trông thấy Dương Chấn xuất hiện ở Châu Thành, anh ta hưng phấn cực kỳ, cơ hội để báo thù cuối cùng cũng tới rồi.

“Được rồi, bớt nói lời thừa thãi đi, muốn đấu cái gì? Tôi đều theo hết!”

Dương Chấn cũng lười nghe bọn họ ở đây đấu võ mồm, không chút lưu tình ngắt lời.

“Dương Chấn, thiên đàng có đường mày không đi, địa ngục không cửa lại muốn xông vào, núi Ngũ Hành, chính là địa ngục của mày đấy!”

Trần Anh Tuấn cất tiếng cười gằn, nghiến răng nói: “Tối nay, tao sẽ cho mày biết, ai mới là chân mệnh thiên tử của Tô San!”

“Lắm lời thật đấy!”

Dương Chấn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhìn Tô Sản, hỏi: “Ba của cô rốt cuộc nghĩ thế nào vậy? Cũng nỡ gả cô cho thứ đồ ngu xuẩn này à?”

“Phụt, hì hì!”

Vốn dĩ còn đang tức giận không chịu được, sau khi nghe xong câu này của Dương Chấn, Tô San lại nhịn không được bật cười thành tiếng, tâm tình cũng tốt lên nhanh chóng, một chút cũng không để ý tới khuôn mặt đã biến thành màu gan lợn của Trần Anh Tuấn, cười cười nói: “Có lẽ là do mắt nhìn của ba tôi kém quá đấy mà!”

Nhìn bộ dạng nói nói cười cười của bọn họ, nụ cười trên mặt Trần Anh Tuấn nhất thời cứng lại, trên mặt đầy vẻ dữ tợn, cắn răng nghiến lợi nói: “Dương Chấn, mày muốn chết!”

Vẻ mặt đám người xung quanh đều lấy làm ngạc nhiên, có vẻ không ngờ một người lái chiếc Audi A8, vậy mà ở Châu Thành này lại dám trêu chọc Trần Anh Tuấn như thế.

“Anh Tuấn, đứng phí lời với nó nữa!”

Viên Thiệu đã có chút không nhịn nổi nữa, nhắc nhở một câu.

Hôm nay đến đây, không phải chỉ mình Trần Anh Tuấn muốn báo thù, mà anh ta cũng muốn như thế.

Dù sao lần trước ở Giang Châu, người bị đuổi ra khỏi khu đấu giá Mạnh Ký trước mặt bao người còn có cả anh ta nữa mà.

“Nếu như mày đã không muốn sống, vậy thì tao sẽ thành toàn cho mày!”

Trần Anh Tuấn cực lực đè ép tứ giận trong lòng xuống.

“Đây là anh em tốt của tao, Từ Đào, mày đấu một trận với cậu ấy, nếu như cậu ấy thua, từ nay về sau tao sẽ không làm phiền Tô San nữa, còn nếu như cậu ấy thắng, vậy thì mày cút xa một chút cho tao, đừng có nhúng tay vào chuyện giữa tao với Tô San nữa.”

Trần Anh Tuấn chỉ vào một tên thanh niên tuổi chừng trên dưới ba mươi bên cạnh, nói.

“Trần Anh Tuấn, anh không cần mặt mũi à!”

Sắc mặt Tô San nhất thời thay đổi, tức giận nói: “Từ Đào là Thần đua xe ở Châu Thành, kỹ thuật lái xe của anh ta lợi hại thế nào, có ai lại không biết chứ? Cho dù có thi cũng nên là anh thi với Dương Chấn mới đúng!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 11

Trần Anh Tuấn cười lạnh một tiếng: “Tô San, hình như tôi chưa từng nói là tôi sẽ thi với nó phải không nhỉ?”

“Dương Chấn, nếu như anh ta đã không cần mặt mũi như thế, thì không cần phải thi nữa! Chúng ta đi!”

Tô San bừng bừng lửa giận nói.

“Muốn đi? Đã hỏi qua nắm đấm của tao chưa?”

Cái tên đàn ông cơ bắp vừa rồi, vẻ mặt lạnh lùng nói, tiến lên chắn phía sau Dương Chấn, bịt chặt đường lui của anh.

Phía sau tên đàn ông cơ bắp kia, vẫn còn vài tên vóc dáng cường tráng nữa, rõ ràng đều không phải người lương thiện gì.

“Trần Anh Tuấn, mày sẽ không thật sự cho rằng, tùy tiện tìm vài tên rác rưởi tới, là có thể giữ tao lại đây đấy chứ?” Dương Chấn đột nhiên mở miệng nói.

“Thằng oắt, mày muốn chết!”

Tên đàn ông cơ bắp phía sau nhất thời nổi giận, không đợi Trần Anh Tuấn lên tiếng, đã xông thẳng tới chỗ Dương Chấn.

Quả nhiên là người đã trải qua huấn luyện, sức lực của tên đàn ông cơ bắp kia rất mạnh, dưới chân vừa động, đã xông đến phía sau Dương Chấn, tung một đấm qua.

“Thằng oắt này không phải là đồ ngốc đấy chứ? Thế mà lại không biết đường tránh đi à.”

“Không phải nó không muốn tránh đâu, mà là căn bản không có cơ hội ấy, Hắc Hổ là quán quân giải đấu thanh niên cấp thành phố cơ mà, một đấm này của cậu ta, ai mà tránh được chứ?”

“Đúng đó, tôi vẫn còn nhớ cuộc thi giành giải quán quân lần trước, Hắc Hổ dùng một đấm đánh gãy mũi đối thủ, chỉ một cú đánh đã giành được chiến thắng.”

“Tôi cược Hắc Hổ chỉ dùng 2 đấm đã có thể đánh chết được thằng oắt này!”

“Tôi cược một đấm!”

……

Đám con cháu nhà quyền quý ở Châu Thành đứng xung quanh vây xem kia, hình như đã thấy được kết quả luôn rồi, trong hai mắt đều lóe lên ánh nhìn hưng phấn.

Trần Anh Tuấn cũng nở nụ cười gằn, anh ta đột nhiên cảm thấy, mình chuẩn bị hình như hơi nhiều thì phải.

Chỉ cần Hắc Hổ ra tay, đã đủ lấy mạng của Dương Chấn rồi.

“Chết đi cho tao!”

Sau lưng Dương Chấn, Hắc Hổ rống lên một tiếng tức giận, tung một đấm tới.

“Bốp!”

Mắt thấy nắm đấm của Hắc Hổ sắp sửa hạ xuống, chính vào khoảnh khắc này, Dương Chấn đột nhiên có động tác.

Chân trái của anh bất động, lấy chân trái làm trụ, cơ thể đột ngột xoay lại.

Chân phải anh xoay một góc một trăm tám mươi độ, một tiếng động lớn vang lên, quán quân giải đấu trong mắt đám người kia, bị một cước của anh đáp trúng ngực, cả người văng ra xa mười mấy mét, nặng nề rơi xuống đất, nháy mắt rơi vào hôn mê.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.