Chàng Rể Chiến Thần

Chương 28: Tự làm tự chịu



Ở một bên khác, Tần Yên vừa đi đến cổng, đúng lúc Tôn Điềm cũng đi đến.

“Yên, sao mắt của cậu lại vừa đỏ vừa sưng thế này, có phải là người nào bắt nạt cậu không?” Tôn Điềm lo lắng hỏi.

Tần Yên khẽ lắc đầu: “Tớ không sao đâu.”

Cô ta nói xong liền đi vào trong phòng làm việc của mình.

Tôn Điềm thắc mắc ở trong lòng, thì thầm nói nhỏ: “Nhìn mắt của Yên sưng đỏ hết cả lên, rõ ràng là mới vừa khóc xong, nhưng mà mới vừa sáng sớm thôi là ai bắt nạt cô ấy vậy chứ?”

Cô ta bỗng nhiên nhớ đến mấy ngày trước Tần Yên nhắc tới Dương Chấn, lập tức bừng tỉnh đại ngộ: “Chắc chắn là do cái tên phế vật kia, nếu không thì mới vừa sáng sớm sao có người nào dám trêu chọc Yên được?”

Hai người bọn họ đã là bạn thân từ lúc cấp ba, thậm chí lên đại học cũng ở cùng một thành phố, quan hệ như chị em với nhau, bây giờ nhìn thấy Tần Yên bị ức hiếp, Tôn Điềm rất là tức giận.

“Dương Chấn.” Lúc này Tôn Điềm chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi ra từ thang máy.

Tôn Điềm liền vội vàng đuổi theo, tức giận ngăn cản ở trước người của Dương Chấn: “Dương Chấn, anh có còn là đàn ông hay không vậy hả, anh là con rể ở nhà họ Tần, anh ăn uống chùa thì thôi đi, bây giờ anh còn dám bắt nạt Yên nữa.”

Nhìn dáng vẻ lòng đầy căm phẫn của Tôn Điềm, Dương Chấn vừa tức giận vừa buồn cười. Mặc dù là hành động của cô gái này làm cho anh cảm thấy rất phản cảm, nhưng mà cũng không thể không thừa nhận Tần Yên đã tìm được một người bạn thân rất tốt.

Bây giờ là thời điểm làm việc, trong đại sảnh lui tới rất nhiều người, nhìn thấy Tôn Điềm giận dữ mắng chửi Dương Chấn, có rất nhiều người đều bao vây lại xem.

Dương Chấn bỗng nhếch miệng lên lộ ra một nụ cười bất cần đời: “Không phải là cô thích tôi đó chứ, nếu không thì tại sao cứ năm lần bảy lượt chủ động tìm tôi nói chuyện vậy?”

“Anh nói cái gì hả?” Tôn Điềm lập tức trừng lớn hai mắt, có làm như thế nào cô ta cũng không nghĩ tới Dương Chấn sẽ nói là những lời như vậy, còn cố ý cất cao giọng nói. Ở đây chính là công ty, xung quanh còn có rất nhiều đồng nghiệp.

“Tôi biết là cô thích thầm tôi, nhưng mà cũng phải nhìn địa điểm một chút đi, đây là nơi để làm việc, cô vẫn nên cố gắng làm việc, thích tôi thì có thể đợi đến lúc tan việc rồi theo đuổi sau.” Dương Chấn nói, sau đó đi ngang qua người của Tôn Điềm.

Mãi cho đến khi Dương Chấn rời khỏi công ty rồi Tôn Điềm mới lấy lại tinh thần hét lên một tiếng, trên mặt tràn đầy lửa giận, tức giận nói với nhóm đồng nghiệp đang vây xem: “Nhìn cái gì mà nhìn, không biết bây giờ đang là thời gian làm việc hả?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 5

Dương Chấn khinh thường hừ một tiếng: “Cái con nhóc này muốn đấu với tôi à, cô còn non lắm.”

Anh vừa mới đi ra khỏi công ty thì liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

“Em gái của tôi là nhân viên của công ty các người, tôi vào đó nói với con bé mấy câu liền đi ra ngay.”

Tần Luân đang bị mấy người bảo vệ chặn đường lại, không cho anh ta đi vào.

Bảo vệ đều mang theo gương mặt lạnh lùng: “Nếu như em gái của anh là nhân viên của công ty, vậy thì anh gọi điện kêu cô ta xuống đây đón anh đi.”

“Nếu như tôi có thể gọi điện được rồi thì thôi cần gì phải giải thích cho anh nữa?” Tần Luân thân là cậu cả nhà họ Tần, có lúc nào mà bị đối xử như vậy đâu, lúc này cũng đã có chút tức giận.

Anh ta đã gọi mấy cuộc điện thoại nhưng mà Tần Yên căn bản cũng không nhận, thậm chí còn chặn anh ta.

Bây giờ tất cả các đối tác của nhà họ Tần đều đã đơn phương giải từ hợp đồng, chậm trễ trong một ngày đối với nhà họ Tần mà nói đều là trí mạng, anh ta thật sự rất gấp.

“Tốt nhất là anh suy nghĩ cho rõ ràng đi, đây là nơi như thế nào, cho dù là gia tộc hạng nhất thì cũng không dám gây chuyện ở chỗ này đâu, chứ đừng nói chi là một nhà họ Tần nho nhỏ.” Bảo vệ đứng đầu cười lạnh một tiếng rồi nói.

Nghe vậy, Tần Luân đã tỉnh táo hơn rất nhiều, cảm xúc có chút kích động, một phát bắt lấy cánh tay của bảo vệ đứng đầu: “Coi như tôi đang xin anh đi, cho tôi đi vào trong đi có được không? Tôi thật sự có chuyện rất rất muốn tìm em gái của tôi, chỉ cần gặp nó rồi thì tôi sẽ lập tức đi ra ngay.”

“Cút đi!” Bảo vệ đứng đầu đẩy Tần Luân ra.

Chân của Tần Luân lảo đảo một cái thiếu chút nữa là đã ngã sấp xuống.

Đúng lúc này anh ta nhìn thấy một bóng người quen thuộc, lập tức sắc mặt khó coi đến cực điểm: “Tại sao lại là cái tên phế vật này nữa?”

Anh ta thấy rằng Dương Chấn chính là một tên vô dụng, ngay cả anh ta còn không thể vào được mà Dương Chấn lại có thể lui tới tự nhiên.

“Anh Dương.” Một đám bảo vệ nhìn thấy Dương Chấn, người nào cũng đều đứng thẳng người dậy, cung kính chào hỏi.

Lạc tổng đã tự mình thông báo cho nhân viên bảo vệ đứng đầu, mặc dù vẫn không nói rõ thân phận của Dương Chấn, nhưng mà bảo vệ đứng đầu cũng biết thân phận của Dương Chấn rất cao quý.

Một màn này càng làm cho Tần Luân trợn mắt há hốc mồm, anh ta dùng sức xoa hai mắt của mình, bỗng nhiên lại nghi ngờ là mình đã nhận lầm người, nhưng cho dù là anh ta có xoa đến mắt bị mù đi thì cũng nhìn thấy vẫn là một người.

Tham Khảo Thêm:  Chương 22: Cây trâm

Dương Chấn cười lạnh một tiếng rồi nói: “Ngay cả một tên vô dụng như tôi mà cũng có thể tùy ý ra vào tập đoàn Nhạn Chấn, mà cậu cả nhà họ Tần cao cao tại thượng giống như anh ngay cả cửa cũng không thể bước vào được, thật không biết là anh lấy dũng khí từ đâu mà dám nói tôi như vậy?”

Tần Luân thiếu chút nữa đã bị câu nói này làm cho tức đến ngất đi, cảm xúc kích động giận dữ hét lên với bảo vệ: “Cậu ta cũng chỉ là một đứa con rể phế vật bị trục xuất khỏi nhà họ Tần, dựa vào cái gì mà cậu ta có thể vào trong đó, mắt của các người bị mù rồi hả?”

“Im miệng.”

Bảo vệ tức giận nói: “Nếu như anh còn dám nói lung tung một câu nào nữa thì cũng tách chúng tôi không khách sáo.”

“Anh dám!”

Cảm xúc của Tần Luân kích động: “Tôi muốn tố cáo các người, chắc chắn là các người đã nhận hối lộ của thằng nhóc này cho nên mới cho anh ta đi vào đây, tôi cũng muốn xem xem nếu như lãnh đạo của các người biết chuyện nay thì sẽ xử lý các người như thế nào.”

Nghe thấy lời nói của Tần Luân, bảo vệ cười lạnh một tiếng: “Muốn tố cáo tôi thì cũng có thể, nhưng mà cũng phải đi vào đi rồi tính.”

Lạc tổng đã tự mình nhắc nhở bọn họ là phải tôn trọng Dương Chấn, cái tên ngu ngốc Tần Luân này lại còn dám uy hiếp anh ta, bảo vệ thiếu chút nữa đã bật cười.

“Dương Chấn, anh đứng lại cho ông đây.” Thấy Dương Chấn muốn đi, Tần Luân vọt thẳng lên.

Bảo vệ rất nhanh nhẹn, vội vàng bước lên chặn Tần Luân lại, nói với Dương Chấn: “Anh Dương, anh đi trước đi, cái tên vô dụng này cứ giao lại cho tôi xử lý.”

Dương Chấn hài lòng nhìn bảo vệ, quay người rời đi.

“Các người thả tôi ra.” Sau lưng truyền đến tiếng thét giận dữ của Tần Luân.

“Mẹ nó, cũng dám ra tay nữa, đánh cho tôi.” Bảo vệ đứng đầu bỗng nhiên quát lớn một tiếng, lập tức có năm sáu người bảo vệ khác xúm lại đánh Tần Luân.

Thật ra thì Tần Luân căn bản cũng không ra tay, vậy mà lại bị cộng thêm tội danh động tay động chân ở tập đoàn Nhạn Chấn.

Bảo vệ đứng đầu cười một tiếng rồi nói: “Dám đắc tội với anh Dương, đúng là không biết sống chết mà.”

Cuối cùng Tần Luân vẫn không bước vào tập đoàn Nhạn Chấn, anh ta đứng ở một nơi rất xa cổng công ty với gương mặt sưng vù.

“Dương Chấn, tôi muốn anh phải chết!” Trên mặt của anh ta tràn đầy cảm xúc dữ tợn hét lên.

Ròng rã một ngày, Tần Luân đều đứng canh ở vị trí không xa cổng của tập đoàn Nhạn Chấn, bảo vệ cứ nhìn chằm chằm vào anh ta.

Tham Khảo Thêm:  Chương 14

Thẳng cho đến lúc tan làm anh ta mới gặp được Tần Yên.

“Yên.”

Tần Luân la lên một tiếng ở đằng xa, kích động chạy tới.

Tần Yên nhìn thấy Tần Luân, lạnh lùng nói: “Sao anh lại đến đây?”

“Yên, cho dù nói như thế nào thì tôi cũng là anh họ của cô, cô cũng không thể giàu có lên rồi thì không nhận người anh họ này nữa?” Tần Luân nhíu mày nói.

Anh ta giống như là một kẻ trộm cứ bị nhìn chăm chăm, đứng chờ đợi ở một nơi cách với cổng công ty thật xa ròng rã cả một ngày trời mới nhìn thấy được Tần Yên, kết quả vừa gặp mặt thì Tần Yên lại có thái độ như vậy, trong lòng nổi nóng không thôi. Nhưng mà vì để thuyết phục Tần Yên trợ giúp nhà họ Tần, anh ta vẫn phải nhẫn nhịn.

“Tôi với anh cũng không có chuyện gì cần phải nói với nhau, nói thêm một câu tôi đều cảm thấy là mình lãng phí nước bọt.” Tần Yên không hề lưu tình chút nào.

So với Tần Nhã, cô ta đã hoàn toàn mất hết hy vọng đối với nhà họ Tần từ lâu.

Tần Luân cố nén lửa giận, vừa cười vừa nói: “Yên, chuyện lúc sáng là do anh họ không tốt, nhưng mà em yên tâm đi, anh sẽ trả lại tất cả mọi thứ không thiếu một cái nào, tất cả đều trả về hết cho em, anh đứng đây chân thành nói lời xin lỗi với em, thật sự xin lỗi.”

Anh ta nói xong, trực tiếp khom người chín mươi độ.

Cái này làm cho trong lòng Tần Yên rất kinh ngạc, căn bản là không nghĩ tới Tần Luân sẽ nói xin lỗi.

Nhưng mà cái này cũng không hề thay đổi được lòng đã nguội lạnh của nhà họ Tần.

“Yên, anh họ cầu xin em một chuyện, bởi vì chuyện lúc sáng mà nhà họ Tô đã ra tay với nhà họ Tần, bây giờ tất cả các đối tác của nhà họ Tần đều đơn phương giải trường hợp đồng với chúng ta, nhà máy cũng đã bị niêm phong, ngân hàng cũng đang thúc giục trả nợ.”

Tần Luân một mặt nước mắt ngắn nước mắt dài mà nói: “Hiện tại nhà họ Tần thật sự sắp bị hủy hoại rồi, cầu xin em đi tìm nhà họ Tô nói một chút, thả cho nhà họ Tần một con đường sống có được không?”

Tần Yên giật mình, cô ta không biết nhà họ Tần đã xảy ra chuyện, không ngờ đến lại thảm thiết như vậy.

Nhưng mà cô ta cũng không hề thương hại chút nào, ngược lại cũng rất vui vẻ, cười lạnh một tiếng rồi nói: “Tần Luân, sáng nay tôi đã nói với anh những món đồ đó căn bản cũng không phải là quà cưới của nhà họ Tô tặng cho tôi, mà là vì để biểu đạt lòng biết ơn với Dương Chấn nên gửi quà tới, cho dù anh có muốn tìm người giúp đỡ thì anh cũng không cần phải tìm tôi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.