Chàng Rể Chiến Thần

Chương 296: Lá mặt lá trái



Đương nhiên, tất cả chỉ là suy đoán của bản thân.

Cho dù hiệp hội võ đạo thật sự có thể đoán được mình có liên quan với biên giới phía Bắc, nhưng chắc chắn không ngờ rằng, anh chính là người bảo vệ biên giới phía Bắc.

Cửu Châu tổng cộng có bốn biên giới lớn đông tây nam bắc, mỗi một biên giới, đều có một người bảo vệ, nhưng thân phận của mỗi một người, đều là tuyệt mật.

Lúc này, Ngụy Thành Châu vẻ mặt hoảng hốt lo sợ, nội tâm tràn ngập sợ hãi.

Ngoại trừ cảm thấy sợ hãi thực lực mạnh mẽ mà Dương Chấn lộ ra, còn bởi vì cái chết của Ngưu Căn Sinh.

“Mày… Mày vậy mà giết ông Ngưu, mày có biết ông ta là ai không? Mày dám giết ông ta, hiệp hội võ đạo nhất định sẽ không tha cho mày!”

Ngụy Thành Châu bỗng nhiên tức giận quát Dương Chấn.

Dương Chấn chau mày, lạnh lùng nói: “Cho dù hiệp hội võ đạo không buông tha tôi, chẳng lẽ sẽ bỏ qua cho nhà họ Ngụy sao?”

Dương Chấn giết Ngưu Căn Sinh, chỉ có Ngụy Thành Châu và Ngụy Hổ chính mắt thấy, về phần vệ sĩ của nhà họ Ngụy, lúc này tất cả đều chờ ở bên ngoài, căn bản không dám bước vào biệt thự một bước.

Trong suy nghĩ của bọn họ, Dương Chấn dám bước vào biệt thự, không thể nghi ngờ gì chắc chắn sẽ chết. . truyện tiên hiệp hay

Cho nên nói, chỉ cần có thể giải quyết Ngụy Thành Châu và Ngụy Hổ, tin tức Ngưu Căn Sinh bị Dương Chấn giết, có thể giấu diếm.

Nhưng nếu Dương Chấn cũng giết cả Ngụy Thành Châu và Ngụy Hổ, hiệp hội võ đạo khẳng định sẽ diều tra ra anh.

Anh không sợ hiệp hội võ đạo, nhưng không muốn bị bọn họ đoán được mình có liên quan tới biên giới phía Bắc.

“Cho dù hiệp hội võ đạo muốn truy cứu trách nhiệm của tụi tao, mày cũng trốn không thoát!” Ngụy Thành Châu giả vờ bình tĩnh nói.

Dương Chấn mặt không chút thay đổi nói: “Ông cho rằng, ngay cả ông ta tôi cũng có thể dễ dàng đánh chết, cho dù là đà chủ mạnh nhất của phân đà tỉnh Giang Bình đến đây, có thể làm gì được tôi? Giết là được!”

Lời của Dương Chấn cực kì ngang ngược, khiến cho Ngụy Thành Châu kinh hồn bạt vía.

Nhớ đến một màn vừa mới xảy ra, ông ta nghĩ lại còn rùng mình, quả thật giống như lời Dương Chấn nói, cường giả số hai của phân đà tỉnh Giang Bình của hiệp hội võ đạo, ở trước mặt Dương Chấn, cũng không chịu nổi một đấm, vậy coi như là đích thân đà chủ đến, thì có thể làm được gì?

Tham Khảo Thêm:  Chương 172: Ngoại truyện 3

Ngụy Thành Châu lòng rối như tơ vò, ông ta vẫn là lần đầu tiên gặp phải vấn đề nan giải như vậy.

Ngụy Hổ vừa nãy bị Dương Chấn tát một cái bay vào biệt thự, lúc này cũng hoảng sợ cực kì, bởi vì sợ hãi, cả người đều run rẩy.

Sự thay đổi sắc mặt của cha con hai người, đều bị Dương Chấn nhìn thấy hết.

Vẻ mặt anh bình tĩnh, bỗng nhiên đi tới chỗ Ngụy Thành Châu, cho đến khi đến trước mặt Ngụy Thành Châu, mới ngừng lại, lạnh lùng nói: “Tôi và nhà họ Ngụy vốn chẳng có thù oán gì, là bởi vì con trai của ông bắt cóc mẹ vợ của tôi nên tôi mới phải đến đây.”

Lời của Dương Chấn, khiến Ngụy Thành Châu ngạc nhiên: “Mày nói cái gì? Con ta bắt cóc mẹ vợ của mày? Sao tao không biết?”

Thấy bộ dạng ngạc nhiên của Ngụy Thành Châu, hoàn toàn không giống như là giả bộ, Dương Chấn mày kiếm khẽ nhếch, híp mắt nói: “Đứa con trai Ngụy Tường của ông, bắt cóc mẹ vợ của tôi, hơn nữa còn uy hiếp bà ấy livestream, bôi nhọ hình tượng của tôi, làm cho sản nghiệp mà tôi quản lý, giá trị thị trường giảm mạnh, tổn thất nặng nề! Ông vậy mà không biết?”

“Cái livestream mà mày nói, chính là đoạn video livestream mà buổi sáng bị các tin tức thời sự ghim, để ở trang đầu?”

Ngụy Thành Châu vội vàng hỏi.

Ông ta có thói quen xem tin tức, cho nên rất rõ chuyện Chu Kim Hảo livesream.

Chỉ là, ông ta hoàn toàn không biết, Chu Kim Hảo chính là mẹ vợ của Dương Chấn.

“Xem ra, ông chủ Ngụy biết chuyện này.” Dương Chấn lạnh lùng nói.

“Cậu Dương, là do tôi đã từng xem đoạn video đó, nhưng không biết người phụ nữ livestream đó, chính là mẹ vợ của cậu! Cũng không biết, chuyện này có liên quan với nhà họ Ngụy của tôi!”

“Những gì tôi nói hoàn toàn là sự thật, nếu dám giấu diếm một chữ thì tôi sẽ chết không toàn thây!”

Ngụy Thành Châu hoảng loạn nói, xưng hô với Dương Chấn cũng đã biến thành cậu Dương, có thể thấy được ông ta cực kì sợ Dương Chấn.

Một cường giả trẻ tuổi có thể dễ dàng giết chết Ngưu Căn Sinh, nếu muốn tiêu diệt nhà họ Ngụy của ông ta, cũng dễ như trở bàn tay!

Lúc này, cho dù là con trai của mình bị Dương Chấn giết chết, ông ta cũng không dám có bất kì suy nghĩ báo thù nào.

Tham Khảo Thêm:  Chương 585: Nguyên ủy

Ông ta có thể dẫn dắt nhà họ Ngụy đi đến ngày hôm nay, cũng không phải là một người ngu ngốc.

“Ông thật sự không biết?” Dương Chấn hỏi.

“Cậu Dương, tôi thật sự không biết mà!” Ngụy Thành Châu vội đến sắp khóc.

Dương Chấn không nói gì, mấy chục giây trôi qua, bỗng nhiên nói: “Thôi được rồi, chuyện hôm nay, tôi cũng không làm khó dễ ông, nhưng oan có đầu, nợ có chủ, người bắt cóc mẹ vợ của tôi là Ngụy Tường, vậy tôi chỉ đem một mình Ngụy Tường đi.”

“Còn về thiệt hại của Tập đoàn Nhạn Chấn, chắc hẳn con trai ông cũng không có khả năng bồi thường, sẽ do nhà họ Ngụy của ông gánh vác!”

“Ngoài ra, đoạn livestream hồi sáng, nhà họ Ngụy của ông phải đứng ra làm sáng tỏ!”

“Những điều tôi nói không có vấn đề gì chứ?”

Dương Chấn vẻ mặt bình tĩnh hỏi.

Sắc mặt của Ngụy Thành Châu vô cùng khó coi, cho đến giờ khắc này, ông ta mới ý thức được mọi thứ.

“Ông không đồng ý?”

Thấy Ngụy Thành Châu không nói lời nào, Dương Chấn nhíu mày hỏi.

“Không, không!”

Ngụy Thành Châu vội vàng lắc đầu, sắc mặt nghiêm nghị nói: “Bồi thường tổn thất mà cậu nói, còn có ra mặt làm sáng tỏ, đều không có vấn đề gì, nhưng muốn dẫn Ngụy Tường đi, chỉ sợ không được!”

“Xem ra, ông là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đã như vậy, vậy nhà họ Ngụy, cũng không còn giá trị tồn tại nữa!” Dương Chấn bỗng nhiên nói.

Anh cũng không phải là người không nói đạo lý, sau khi xác định Ngụy Thành Châu thật sự không biết là Ngụy Tường bắt cóc Chu Kim Hảo, anh chỉ muốn trừng phạt một mình Ngụy Tường.

Nhưng bây giờ, Ngụy Thành Châu lại không đồng ý giao người.

“Cậu Dương, cậu đừng hiểu lầm, không phải tôi không muốn giao Ngụy Tường ra, mà là nó, đã chết rồi!”

Ngụy Thành Châu giải thích nói, trong ánh mắt còn có vài phần tức giận và thống khổ.

Lúc trước sau khi ông biết được là Dương Chấn giết Ngụy Tường, căn bản không có nghi ngờ gì, dù sao người báo cho ông biết, là thân tín mà ông sắp xếp bên cạnh Ngụy Tường.

Nhưng bây giờ, Dương Chấn lại tìm ông đòi Ngụy Tường, vậy chứng minh, người thật sự sát hại Ngụy Tường, là người khác.

Ông ta hoàn toàn không nghi ngờ Dương Chấn lừa mình, Dương Chấn là người ngay cả Đường chủ phân đà của hiệp hội võ đạo cũng dám giết, thì sao có thể quan tâm sự sống chết của Ngụy Tường?

Tham Khảo Thêm:  Chương 1420: Tịch Tĩnh Hải

Dương Chấn cũng ngạc nhiên: “Đã chết rồi?”

Anh đã từng đi tìm Ngụy Tường, cũng từng ra tay với anh ta, nhưng khi biết được Chu Kim Hảo là bị người của Mạnh Huy bắt cóc, liền vội vàng rời đi.

Bây giờ, Ngụy Tường lại chết rồi.

Rất nhanh, Dương Chấn hiểu rõ tất cả, híp mắt nhìn Ngụy Thành Châu: “Xem ra, nội bộ nhà họ Ngụy chẳng yên bình chút nào!”

Anh không chỉ biết đã xảy ra chuyện gì, còn đại khái xác định được, là ai giết Ngụy Tường.

Nét mặt già nua của Ngụy Thành Châu đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu Dương yên tâm, chuyện này, tôi nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích!”

Dứt lời, hắn quát: “Người đâu!”

Rất nhanh, có hai tên vệ sĩ đi vào, khi bọn họ nhìn thấy thi thể nằm ở một bên, sắc mặt hai người đều là thay đổi.

Đó chính là Ngưu Căn Sinh đó, một Đường chủ phân đà của hiệp hội võ đạo, thực lực và vị thế đều cực kì cao, lúc này vậy mà đã chết?

“Đem cỗ thi thể xử lý, không cho phép nói cho bất kì ai, ngoài ra…”

Ngụy Thành Châu nhìn Dương Chấn một cái, tiếp theo lại nói: “Kêu Ngụy Thâm, tới gặp tôi!”

“Vâng, ông chủ!”

Hai tên vệ sĩ không dám có bất kì chậm trễ gì, kéo thi thể của Ngưu Căn Sinh, rời đi từ cửa sau.

Ngụy Thành Châu nhìn Dương Chấn, hỏi: “Cậu Dương, không biết tôi xử lý như vậy, cậu hài lòng chưa?”

Dương Chấn hai mắt híp lại: “Ông chủ Ngụy, lời này có ý gì?”

“Hôm nay, ông Ngưu đến nhà họ Ngụy tôi nói chuyện hợp tác, sau khi rời đi, không biết tung tích!”

Ngụy Thành Châu cười cười, còn nói: “Về phần cậu Dương, chưa từng tới!”

Nhìn thấy bộ dáng gian xảo của Ngụy Thành Châu, Dương Chấn trong lòng hoảng hốt, lão già này, có thể lá mặt lá trái giữa nhà họ Mạnh và hiệp hội võ đạo, quả thật không đơn giản.

Ngụy Thành Châu rất gian giảo, ông ta đánh cược Dương Chấn không muốn trở mặt với hiệp hội võ đạo, trước mặt Dương Chấn, kêu người của mình hủy thi diệt tích, không chỉ là đang giúp nhà họ Ngụy, cũng là đang giúp Dương Chấn.

Đúng lúc này, một bóng người đầy sợ hãi đi vào: “Ông chủ, không thấy Ngụy Thâm đâu!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.