Chàng Rể Chiến Thần

Chương 617



CHƯƠNG 617: CHUYỆN CŨ NHƯ KHÓI SƯƠNG

Hai người vừa còn đang thảo luận đề tài bắt chuyện, đã có người tới bắt chuyện rồi.

Đối phương cả người mặc quần áo nhãn hiệu nổi tiếng, trên cổ tay đeo đồng hồ Ringlock System giá trị không rẻ, trên mặt nở nụ cười ấm áp ánh mặt trời.

Mặc dù giá trị nhan sắc của anh ta không nghịch thiên như Dương Chấn, nhưng cũng coi là một người đẹp trai, loại đàn ông này dễ dàng bắt chuyện thành công.

Nếu như là những người phụ nữ khác, có lẽ đã sớm chủ động đi bắt chuyện thanh niên trước mắt rồi, nhưng hết lần này tới lần khác,Tống Hồng Liên không phải những người phụ nữ khác.

Cô vốn xuất thân cao quý, dạng thanh niên tài giỏi đẹp trai nào chưa từng gặp?

Một thanh niên chỉ mặc gọn gàng thanh lệ là có thể làm cô liếc mắt nhìn thêm sao?

Không thể nào!

Cô nhàn nhạt liếc nhìn thanh niên đang tới gần, ngay sau đó nhìn về phía Dương Chấn hỏi: “Chồng, bạn anh sao?”

NgheTống Hồng Liên gọi anh là chồng, Dương Chấn cũng sững sờ.

Nhìn dáng vẻ mặtTống Hồng Liên vô tội, Dương Chấn cũng biết cô cố ý giả bộ.

Dương Chấn cười lắc đầu một cái: “Không quen!”

“Ừ!”

Tống Hồng Liên đáp tiếng, sau đó còn nói: “Chồng, ngày mai anh cùng em đi công viên giải trí chứ? Chúng ta đã lâu không đi rồi, em muốn chơi tàu lượn siêu tốc, còn phải chơi nhảy bungee với anh!”

Dương Chấn biếtTống Hồng Liên cố ý không để ý thanh niên bắt chuyện, rất phối hợp nói: “Được! Chỉ là hôm nay là lần cuối cùng uống rượu, nghỉ ngơi một thời gian, chúng ta phải có con rồi.”

Nghe Dương Chấn nói muốn sinh con, trên mặt cô nhất thời đỏ lên, thật may ánh sáng bên trong quán bar khá u ám, có thể che giấu giúp cô rất tốt.

“Chúng ta cũng đã có hai đứa con rồi, anh còn muốn con nữa sao?”

Tống Hồng Liên lời nói kinh người, thành mẹ hai con.

Thanh niên đến bắt chuyện bị bỏ qua một cách trần trụi, sắc mặt khó coi tới cực điểm.

Vốn anh ta còn tưởng rằngTống Hồng Liên và Dương Chấn là quan hệ người yêu, nhưng không nghĩ tới, hai người lại là vợ chồng, hơn nữaTống Hồng Liên còn là mẹ hai con.

Anh ta nào còn tiếp tục bắt chuyện nữa? Vội vàng chạy mất dạng.

“Lêu lêu lêu…”

Nhìn đối phương vội vàng rời đi,Tống Hồng Liên không nhịn được bật cười: “Anh Dương, anh thật là xấu, lại bôi xấu danh tiếng em, nếu không ai thèm lấy em, em sẽ ỷ lại vào anh.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 166

Mặt Dương Chấn bất đắc dĩ nói: “Là chính em nói đã là mẹ của hai đứa con! Không liên quan đến anh.”

“Là anh nói chúng ta muốn sinh con trước.”Tống Hồng Liên hơi thẹn thùng nói.

Dương Chấn bất đắc dĩ nói: “Anh đây cũng không phải là vì để đối phương biết khó mà lui sao?”

Trải qua náo nhiệt như vậy, tâm tình củaTống Hồng Liên rốt cuộc khôi phục, cũng không có ý định mua say, mà gọi một ly rượu trái cây.

“Tiểu Liên!”

Ngay lúc này, một giọng nói đầy kinh ngạc bỗng nhiên vang lên.

KhiTống Hồng Liên nghe thấy giọng nói này, trong giây lát ngẩng đầu, khi cô thấy rõ khuôn mặt của đối phương, hoàn toàn ngây người, thân thể cũng hơi run rẩy.

Dương Chấn cũng nhìn về phía người nói chuyện, nhìn có vẻ hai mươi lăm hoặc hai mươi sáu, so với Dương Chấn còn trẻ hơn, người cũng vô cùng đẹp trai.

Chẳng qua là, lúc này bên người anh ta còn có một cô gái trẻ cũng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi đi theo.

Tướng mạo người phụ nữ này lại là vô cùng bình thường, chỉ là trên dưới toàn thân đều là đồ cao cấp xa xỉ, lúc này hai tay kéo tay của thanh niên thật chặt.

“Anh, anh lại vẫn còn sống?”Tống Hồng Liên cơ hồ là run rẩy hỏi câu này.

Thanh niên khẽ mỉm cười: “Anh dĩ nhiên còn sống, sao em lại hỏi như vậy?”

“Chồng, cô ấy là ai?” Người phụ nữ bên cạnh thanh niên bỗng nhiên mở miệng hỏi.

“Một bạn nữ đã từng có quan hệ tương đối tốt,Tống Hồng Liên.”

Thanh niên nói, ngay sau đó lại nói vớiTống Hồng Liên: “Đúng rồi, giới thiệu với em một chút, cô ấy là vợ anh, Tôn Mỹ Quyên, chúng ta đã kết hôn ba năm rồi.”

Oanh!

Đối vớiTống Hồng Liên mà nói, lời của thanh niên như sấm sét giữa trời quang, cả người hoàn toàn bối rối.

Dương Chấn nhìn thấy nước mắt ở trong hốc mắtTống Hồng Liên.

“Tiểu Liên, không giới thiệu cho anh một chút anh đẹp trai bên cạnh em sao?” Thanh niên vẫn duy trì nụ cười vô cùng thân sĩ như cũ.

Lúc nàyTống Hồng Liên mới lấy lại tinh thần, hít một hơi thật sâu, tâm trạng cũng dần dần bình tĩnh lại.

“Anh ấy là chồng em, Dương Chấn.”

Tống Hồng Liên nói xong, rất tự nhiên khoác lên cánh tay Dương Chấn, giới thiệu Dương Chấn: “Anh ấy là một người bạn của em, Mạc Đông Húc.”

“Xin chào, Mạc Đông Húc!” Mạc Đông Húc khẽ mỉm cười, đưa tay phải ra với Dương Chấn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 380

Dương Chấn vừa chuẩn bị đi bắt tay, thì bịTống Hồng Liên ngăn trở, lạnh nhạt nói: “Không phải anh đã nói, anh chưa bao giờ bắt tay với phái nam sao?”

Dương Chấn nháy mắt một cái, anh có nói như vậy sao?

Nhưng cũng biết ý củaTống Hồng Liên, chính là không để anh bắt tay với Mạc Đông Húc.

“Xin lỗi, vợ tôi có tính sạch sẽ.” Dương Chấn cười nói.

Mạc Đông Húc sửng sốt một chút, mới phản ứng lại, ý của Dương Chấn là chê tay anh ta bẩn?

Chỉ là Mạc Đông Húc tu dưỡng cực tốt, cũng không lộ ra bất kỳ tức giận gì, vẫn duy trì dáng vẻ tao nhã lịch sự, mỉm cười nói: “Bên kia anh còn có bạn, không ở đây nữa, tạm biệt!”

Dứt lời, Mạc Đông Húc đưa Tôn Mỹ Quyên xoay người rời đi.

“Anh đẹp trai, lấy cho tôi một chai rượu mạnh nhất ở đây của các người.”

Mạc Đông Húc vừa đi,Tống Hồng Liên nói với bartender gần đó.

Tâm tình cô rõ ràng vô cùng không tốt, bởi vì người đàn ông vừa rồi.

Mặc dù Dương Chấn không biết quan hệ trước kia của hai người, nhưng từ đối thoại vừa rồi biết được hình nhưTống Hồng Liên vẫn cho là Mạc Đông Húc đã chết.

Mà khiTống Hồng Liên nghe thấy Mạc Đông Húc kết hôn, cả người cũng không tốt.

Rất nhanh, bartender đưa tới một chai Brandi nồng đồ cao đến.

Tống Hồng Liên tự nhiên rót đầy một ly, uống một hơi cạn sạch.

“Khụ khụ…”

Cô rõ ràng không phải người thường uống rượu, một ly rượu mạnh xuống bụng, lập tức ho khan, nước mắt cũng chảy ra.

“Uống chậm một chút!” Dương Chấn vội vàng nói, đứng dậy giúpTống Hồng Liên vỗ nhẹ nhàng phần lưng.

Một lúc lâu sau,Tống Hồng Liên mới khôi phục, nhưng trên mặt đầy nước mắt.

“Em đi phòng vệ sinh một lát!”

Tống Hồng Liên dứt lời, không đợi Dương Chấn mở miệng, vội vàng rời đi.

Dương Chấn thở dài, mặc dù không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, nhưng có thể đại khái đoán được một chút.

Chừng mười phút,Tống Hồng Liên rốt cuộc trở lại, rõ ràng đã rửa mặt, trang điểm trên mặt cũng phai nhạt không ít, nhưng vẫn khó che được dung nhan tinh xảo của cô.

“Thật ra thì anh ta là bạn trai cũ của em!”

Tống Hồng Liên bỗng nhiên nói.

Có được đáp án này, Dương Chấn cũng không thấy ngoài suy đoán, khẽ gật đầu.

Tâm trạng củaTống Hồng Liên dường như cũng ổn định hơn rất nhiều, cô không uống chai rượu Brandi nồng độ cao kia nữa, cùi chỏ chống trên bàn, hai tay ôm đầu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Anh Dương, anh muốn nghe chuyện giữa em và anh ta không?”Tống Hồng Liên bỗng nhiên nhìn Dương Chấn hỏi.

Dương Chấn khẽ mỉm cười: “Nếu như em muốn nói, anh rửa tai lắng nghe!”

Tống Hồng Liên lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ hoài niệm, ngay sau đó chậm rãi nói: “Em và anh ta là người yêu thời đại học bốn năm.”

“Bốn năm trước, bọn em cùng nhau tốt nghiệp đại học, vốn là muốn kết hôn, nhưng ngay trước khi kết hôn một ngày, anh ta biến mất.”

Nội tâm Dương Chấn hơi run một chút một chút, dường như có thể cảm nhận được đau khổ lúc đó củaTống Hồng Liên.

Không chỉ có như vậy, anh cũng nghĩ đến Tần Nhã, năm năm trước, anh và Tần Nhã vừa kết hôn thì ra đi không từ biệt, đi chính là đi năm năm mới trở về.

So sánh vớiTống Hồng Liên, vận khí của anh dường như rất tốt.

Ít nhất sau khi anh biến mất năm năm lại ở bên Tần Nhã.

MàTống Hồng Liên lại không chờ được người mình yêu, ngược lại biết được đối phương đã kết hôn.

“Cho tới sau này, em tìm được anh ta, chính miệng anh ta nói với em, sở dĩ anh ta đào hôn là bởi vì anh ta biết, một nhà em ở Nhà họ Tống không được coi trọng, kết hôn với em, anh ta sẽ không hạnh phúc.”

“Anh ta còn nói với em, ban đầu ở bên em căn bản không phải bởi vì tình yêu, mà bởi vì nhìn trúng em là người phụ nữ của nhà họ Tống, có thể giúp được anh ta.”

“Đó là lần cuối cùng em và anh ta gặp mặt, cho tới sau này, em biết được tin anh ta đã chết!”

Nói tới dây,Tống Hồng Liên cũng không cách nào khống chế tâm trạng cô được nữa, nước mắt rơi đầy mặt.

“Sao lại biết anh ta đã chết?” Dương Chấn cũng vô cùng kinh ngạc.

“Đúng vậy, em căn bản cũng không tin, nhưng sự thật chính là như vậy, anh ta đã chết, chết ở nước ngoài, thậm chí ngay cả mặt anh ta em cũng không gặp được.”

Tống Hồng Liên đỏ mắt nức nở nói: “Em đã từng bị trầm cảm nặng một lần, mấy lần tự sát cũng không thành công, đi khám khoảng hai năm, bệnh tình mới có chuyển biến tốt.”

“Thật vất vả em mới bước ra khỏi đoạn tình cảm kia, anh ta lại còn sống xuất hiện, hơn nữa còn kết hôn rồi? Tại sao? Tại sao?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.