Mọi người đều kinh ngạc nhìn thấy người vừa tới. Ngay cả bản thân Điền Hoa cũng hoảng sợ.
“Bà chủ Diệp, bà muốn can thiệp vào chuyện nhà họ Điền tôi à?”
Điền Hoa phải mất một lúc mới lấy lại tinh thần, lạnh giọng hỏi.
Người tới chính là chủ gia tộc họ Diệp hiện nay, Diệp Mạn.
Cho dù bà ta chỉ dẫn theo hai vệ sĩ cũng đủ khiến Điền Hoa cảm giác được sự phức tạp của chuyện này.
Ông ta vốn chỉ muốn tới nhà họ Ngải dẫn tất cả những kẻ có liên quan tới cái chết của con trai mình đi, thuận tiện tạo áp lực với nhà họ Ngải, ép bọn họ phải trở thành gia tộc lệ thuộc vào nhà họ Điền, giao ra hơn nửa lợi nhuận.
Ông ta vốn tưởng đây là một chuyện vô cùng đơn giản. Nhưng Diệp Mạn xuất hiện đã khiến ông ta cảm giác được chút bất thường.
Cho dù tám gia tộc đứng đầu Yến Đô luôn âm thầm đấu đá với nhau không ngừng, nhưng ngoài mặt lại rất ít khi mâu thuẫn. Ai cũng biết mình phải duy trì một sự cân bằng mới là chuyện có lợi nhất cho cả tám gia tộc đứng đầu Yến Đô.
Bảy gia tộc đứng đầu Yến Đô khác vốn không nên dính vào chuyện kiểu như nhà họ Điền nhằm vào nhà họ Ngải.
Diệp Mạn cười nhạt: “Sếp Điền đã định đưa con gái nuôi của tôi đi, lẽ nào tôi còn không thể ra mặt sao?”
Mọi người nghe vậy thì đều kinh ngạc. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Bản thân Ngải Lâm cũng chấn động. Nhưng cô ấy lập tức hiểu rõ dụng ý của Diệp Mạn. Đây là bà ta tính giúp cô ấy.
“Con gái nuôi à?”
Điền Hoa cười giễu cợt: “Nhưng tôi chưa từng nghe nói bà chủ Diệp có thêm một cô con gái nuôi khi nào vậy”.
“Đây là chuyện riêng của tôi, ông không biết chẳng phải là chuyện thường à?”
Diệp Mạn mỉm cười, sau đó nói với Ngải Lâm: “Lâm à, con tới chỗ mẹ nuôi đi. Mẹ muốn xem thử, có mẹ ở đây thì còn ai có thể bắt nạt con gái nuôi của mẹ nữa”. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Ngải Lâm tất nhiên sẽ không từ chối lòng tốt của Diệp Mạn, mỉm cười đi về phía bà ta: “Cảm ơn mẹ nuôi!”
Cô ấy gọi tiếng “mẹ nuôi” này vô cùng thuận miệng, không hề giống với giả vờ.
Người nhà họ Ngải đều trợn tròn mắt, cảm giác không thể tin nổi.
Ngải Lâm nhận chủ nhà họ Diệp làm mẹ nuôi từ lúc nào?
Nếu biết vậy, mình cần gì phải chủ động đi cầu xin nhà họ Tôn cho Ngải Lâm lấy con trai ngốc nhà bọn họ chứ?
Ngải Minh Húc cảm thấy đầu óc mơ hồ, chỉ còn nhớ câu Ngải Lâm đã nói trước khi rời khỏi nhà họ Ngải: “Bố chắc chắn sẽ hối hận!”
Chẳng lẽ là vì con bé có quan hệ với chủ nhà họ Diệp sao?
Ngải Minh Húc thật sự hối hận rồi. Bất kể là bám lấy gia tộc nào trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, địa vị của nhà họ Ngải cũng sẽ tăng lên theo.
Việc ép Ngải Lâm lấy con trai ngốc nhà họ Tôn chắc chắn không tốt bằng để con bé làm con gái nuôi của Diệp Mạn.
Nếu có thể giải quyết được rắc rối với nhà họ Điền này, dựa vào quan hệ giữa Ngải Lâm và nhà họ Diệp, chẳng phải nhà họ Ngải cũng có chỗ chống lưng vững chắc à?
Ngải Minh Húc nghĩ tới đây lại chợt kϊƈɦ động.
Đây chính là bản chất của người ở trong gia tộc lớn. Trong mắt bọn họ không có tình cảm, chỉ có lợi ích là trêи hết.
“Nếu cô gái này là con gái nuôi của chủ nhà họ Diệp, vậy tôi nể mặt bà tha cho cô ta!”
Điền Hoa im lặng một lát mới nói.
Nhưng ông ta vừa dứt lời lại nhìn Mã Siêu và híp mắt nói tiếp: “Nhưng thằng oắt con này đã giết con trai tôi, tôi phải dẫn nó đi!”
Diệp Mạn vẫn ôn hòa nói: “Sếp Điền, thật không khéo, cậu ấy là chồng chưa cưới của con gái nuôi tôi, ông cũng không thể dẫn cậu ấy đi được!”
“Bà chủ Diệp, bà đừng quá đáng quá!”, Điền Hoa khẽ nhướng mày nói với vẻ không vui.
Ông ta tha cho Ngải Lâm không phải vì yếu kém, mà vì biết mình chống lại nhà họ Diệp không phải là chuyện tốt cho nhà họ Điền.
Nhưng ông ta không ngờ Diệp Mạn không chỉ muốn bảo vệ Ngải Lâm, còn muốn bảo vệ cả Mã Siêu.
Trong mắt ông ta, Mã Siêu chỉ đơn giản là bạn trai của Ngải Lâm.
Theo lý mà nói, ông ta vừa tha cho Ngải Lâm đã xem như nể mặt Diệp Mạn, bà ta cũng phải cho lại ông ta chút mặt mũi, mặc kệ Mã Siêu mới đúng.
Nhưng Diệp Mạn không làm vậy.
“Sếp Điền, tôi nhất định phải nói rõ với ông. Cho dù bố ông có tới đây, nhà họ Điền cũng đừng mong dẫn hai người này đi được”.
Diệp Mạn cười híp mắt nói: “Tôi rất đau buồn khi nghe tin con trai ông đã chết, nhưng tôi cũng đã điều tra rõ chân tướng sự việc”.
“Tất cả mọi chuyện đều là do một cô gái tên là Lâm Kiều gây ra. Cô ta chủ động khiêu khích Ngải Lâm, kết quả lại dụ dỗ con trai ông ra tay với con bé”.
“Bạn trai của Ngải Lâm cảnh cáo nhưng không ích gì. Con trai ông trái lại thẹn quá thành giận, muốn ra tay giết cậu ấy, chọc cho cậu ấy tức lên, mới đánh gãy hai tay, hai chân con trai ông”.
“Nhưng không ngờ khi thấy con trai ông bị đánh gãy hai tay, hai chân, Lâm Kiều lại xem như không nhìn thấy gì, bỏ mặc con trai ông lại đó và rời đi một mình, bởi vì bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để cứu chữa nên con trai ông mới qua đời”.
“Nếu thật sự muốn tính toán thì người hại chết con trai ông không phải là con gái nuôi của tôi, cũng không phải là bạn trai của con bé, mà là Lâm Kiều!”
Diệp Mạn kể đúng mọi chuyện xảy ra ở cửa hàng bán quần áo lúc trước.
Sắc mặt Điền Hoa thoáng biến đổi. Rõ ràng ông ta đã điều tra được mấy tin tức này từ trước, nếu không làm sao lại dẫn cả Lâm Kiều tới đây?
Lâm Kiều đang bị hai vệ sĩ nhà họ Điền khống chế. Cô ta vừa nghe vậy thì lập tức biến sắc và vô cùng sợ hãi. Cô ta muốn giải thích rõ nhưng lại không dám. Diệp Mạn chính là chủ gia tộc họ Diệp, thân phận và địa vị còn cao hơn Điền Hoa.
Hơn nữa, lời bà ta nói đều là sự thật. Nhà họ Điền nhất định có thể điều tra ra được.
Bây giờ cô ta giải thích, ngược lại sẽ đắc tội cả Diệp Mạn. Một nhà họ Điền đã làm cô ta không nhìn thấy hi vọng được sống. Nếu thêm một nhà họ Diệp nữa, cô ta sẽ chỉ có con đường chết.
“Sếp Điền, tôi nghĩ hẳn mình nói đã rõ ràng. Ông cũng điều tra qua, có thể biết rõ rồi. Vậy có phải ông nên dẫn người đi rồi không?”, Diệp Mạn cười híp mắt hỏi.
Điền Hoa không nói gì, chỉ thấy sắc mặt không ngừng thay đổi, rõ ràng còn đang nghĩ cách đối phó.
“Sếp Điền, ông tuyệt đối đừng nghe người phụ nữ này nói linh tinh!”
Đúng lúc này, một giọng nói phẫn nộ vang lên.
Mọi người nhìn qua, chỉ thấy một người trung niên dẫn theo một đám người đi tới.
Phía sau ông ta đông nghịt người, tính sơ qua không ngờ phải lên tới năm mươi người.
“Tôn Húc!”
Diệp Mạn nhìn thấy người tới thì chợt tức giận.
Lần trước ở trong lễ tang của Diệp Kế Tông, Tôn Húc đã dẫn theo hai mươi cao thủ tới nhà họ Diệp tạo áp lực. Lần này, ông ta lại dám tới gây rắc rối cho mình, hơn nữa còn dẫn theo số người đông hơn gấp đôi so với lần trước.
Người nhà họ Ngải đều kinh ngạc đến ngây người, trợn tròn mắt nhìn người nhà họ Tôn đến.
Bất kể là nhà họ Điền, nhà họ Diệp, hoặc nhà họ Tôn đều là gia tộc trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô.
Đã bao giờ có nhiều gia tộc đứng đầu đến nhà họ Ngải như bây giờ đâu?
“Ông chủ Tôn, đã lâu không gặp!”
Điền Hoa mỉm cười chào hỏi. Tôn Húc dẫn theo nhiều người tới như vậy, lại thêm câu nói vừa rồi đã rõ ràng là nhằm vào nhà họ Diệp, hiển nhiên là bạn chứ không phải địch.
Dưới tình huống này, nếu có gia tộc cùng cấp giúp đỡ, tất nhiên là một chuyệt tốt đối với ông ta.
Tôn Húc đi tới trước mặt Điền Hoa, vừa cười lớn vừa nói: “Người đàn bà này là người phụ nữ ác độc ăn người không nhả xương. Bà ta vì vị trí chủ gia tộc, thậm chí đã giết cả bố mình. Sao ông có thể tin lời bà ta nói được chứ?”
“Bà ta và nhà họ Ngải không có bất cứ quan hệ gì, cũng không phải là mẹ nuôi của cô gái kia. Hôm nay bà ta tới đây chỉ để tranh đoạt nhà họ Ngải. Nếu sếp Điền cần, tôi có thể giúp đỡ sếp Điền kìm chế nhà họ Diệp mà không cần báo đáp”.
Lời Tôn Húc nói đã hoàn toàn chọc giận Diệp Mạn.
“Tôn Húc, tôi lặp lại lần cuối cùng, bố tôi không phải bị tôi giết mà chết vì bệnh!”
Bà ta nghiến răng nghiến lợi nói.
“Sao vậy? Bà dám làm nhưng không dám nhận à? Tin tức này là do người nhà họ Diệp truyền ra, chẳng lẽ còn có thể giả được sao?”, Tôn Húc cười híp mắt nói.
Diệp Mạn càng tức giận thì ông ta lại càng vui mừng.
Bà ta giận tới run người, nếu ánh mắt có thể giết người thì sợ là Tôn Húc đã chết ngàn vạn lần rồi.
“Nếu ông ta thích chết thì cứ giết là được rồi, cần gì phải nói nhiều như vậy chứ?”
Đúng lúc này, Dương Thanh vẫn không nhúng tay vào chuyện này, cuối cùng đã mở miệng.
Tôn Húc vừa nghe được giọng nói của Dương Thanh thì lập tức kinh ngạc đến mức hoang mang lo sợ.
Ông ta tới nhà họ Ngải chỉ để đối phó với nhà họ Diệp, nhưng không ngờ Dương Thanh cũng ở đây.
Không chỉ vậy, ông ta còn nhìn thấy Mã Siêu.
Lần trước ở nhà họ Diệp, chính Mã Siêu đã một mình giết hai mươi cao thủ hàng đầu của nhà họ Lâm, lại ép ông ta phải quỳ xuống xin lỗi Dương Thanh.
Không ngờ hôm nay, hai người này đều có mặt ở đây.
– —————————