Nhϊế͙p͙ Giai Giai và Thạch Giang cố ý nói lớn tiếng, rõ ràng là đang nói cho Dương Thanh nghe.
Bàng Tiểu Duyệt lại ra vẻ vô tội: “Anh Lương đến thì liên quan gì tới mình?”
Nghe vậy, vẻ mặt Nhϊế͙p͙ Giai Giai lập tức cứng đờ.
“Tiểu Duyệt, mình biết tính cậu thẳng thắn, đơn thuần, dễ bị lừa. Dù có muốn tìm bạn trai cũng phải cẩn thận, bây giờ nhiều lừa đảo lắm. Lỡ bị lừa tình lừa tiền thì không kịp hối hận đâu”, Nhϊế͙p͙ Giai Giai không cam lòng tiếp tục khuyên nhủ.
Bàng Tiểu Duyệt ra vẻ thẹn thùng rúc vào ngực Dương Thanh, vẻ mặt ngọt ngào nói: “Mình chủ động theo đuổi anh ấy!”
“Hả?”
Lần này, Nhϊế͙p͙ Giai Giai hoàn toàn kinh ngạc, ánh mắt Thạch Giang cũng tối sầm.
Anh Lương là người anh ta đang cần nịnh bợ. Trong bữa ăn lần trước, Nhϊế͙p͙ Giai Giai cho anh Lương xem ảnh Bàng Tiểu Duyệt, gã liền tuyên bố cô ta là của mình.
Thậm chí gã từng đến dưới tòa nhà ký túc xá nữ vài lần nhưng Bàng Tiểu Duyệt vẫn không hề xuất hiện.
Hôm nay vốn định mượn buổi tụ tập của các cô gái để dẫn anh Lương đến làm quen với Bàng Tiểu Duyệt, kết quả cô ta lại dẫn theo bạn trai.
Điều này khiến Thạch Giang rất khó chịu. Nếu chuyện này không thành, rất có thể anh ta sẽ đắc tội với anh Lương.
Nghe cuộc nói chuyện giữa bọn họ, Dương Thanh cũng đoán được phần nào.
Nếu anh đoán không sai, Bàng Tiểu Duyệt cố ý làm vậy. Cô ta cảm thấy buổi họp mặt hôm nay không đơn giản nên mới cố ý dẫn anh tới làm khiên chắn.
Đúng lúc này, một chiếc Audi A4L màu đen đỗ lại bên cạnh đám người Dương Thanh.
“Tiểu Duyệt! Giai Giai!”
Cô gái ngồi ở ghế lái phụ thò đầu ra cười gọi.
Ngay sau đó, một đôi trai gái bước ra khỏi xe.
“Chu Hân, cậu cũng tới rồi!”
Nhϊế͙p͙ Giai Giai bước tới, nhiệt tình ôm cánh tay Chu Hân.
“Bạn cùng phòng của em, Chu Hân!”
Đối phương chưa tới nhưng Bàng Tiểu Duyệt đã giới thiệu cho Dương Thanh: “Người bên cạnh là bạn trai cô ấy, Tiêu Đại Vĩ”.
Bàng Tiểu Duyệt chưa kịp giới thiệu, Nhϊế͙p͙ Giai Giai đã nhỏ giọng thì thầm với Chu Hân, vừa nói vừa liếc mắt nhìn Dương Thanh.
Rõ ràng là đang nói về anh.
Sau đó, hai cô gái dắt tay nhau đi tới. Chu Hân vênh váo nhìn Dương Thanh: “Tôi khuyên anh tự biết thân biết phận. Tiểu Duyệt là bạn tốt của chúng tôi, chúng tôi sẽ không đứng nhìn cậu ấy bị anh lừa gạt đâu”.
Dương Thanh lạnh lùng nhìn đối phương, không thèm quan tâm.
Nếu Bàng Tiểu Duyệt dẫn anh tới, cô ta ra mặt mới đúng.
“Chu Hân, cậu nói lung tung gì đấy? Dương Thanh là bạn trai mình, là mình tỏ tình với anh ấy trước. Dù có lừa cũng là mình lừa anh ấy mới phải!”
Bàng Tiểu Duyệt bước tới, khẽ cười nói.
“Cái gì? Cậu chủ động tỏ tình với anh ta á?”
Chu Hân kinh ngạc vội vàng đánh giá toàn thân Dương Thanh mấy lượt mới cho ra kết luận, một thằng nghèo kiết xác.
“Tiểu Duyệt, cậu xem anh ta đang mặc gì đi, rõ ràng là hàng bán vỉa hè. Cậu là con gái của giáo sư Bàng, dù sao cũng là con nhà gia giáo, sao có thể quen với loại nghèo hèn như này được?”
Chu Hân vội vàng khuyên nhủ: “Không được đâu Tiểu Duyệt, cậu không thể yêu anh ta được. Chắc chắn anh ta đã dùng thủ đoạn gì đó lừa gạt cậu. Cậu lập tức chia tay anh ta đi”.
“Phải đó, lập tức chia tay đi!”
Nhϊế͙p͙ Giai Giai nói xong lại hung dữ lườm Dương Thanh: “Anh thấy rồi chứ? Chị em chúng tôi đều không muốn Tiểu Duyệt ở bên anh. Anh không xứng với cô ấy”.
Dương Thanh không tức giận, chỉ cảm thấy buồn cười, bỗng lên tiếng hỏi: “Thế các cô nghĩ loại đàn ông thế nào mới xứng với Tiểu Duyệt?”
“Ít nhất cũng phải giống như bạn trai tôi, tài sản hàng chục triệu. Không được thì miễn bàn!”, Nhϊế͙p͙ Giai Giai kiêu căng nói.
Thạch Giang còn cố tình giơ chìa khóa xe Mercedes ra khoe, cười híp mắt nói: “Anh không xứng với Tiểu Duyệt!”
Dứt lời, anh ta còn ấn chìa khóa một cái, đèn xe Mercedes Benz E-Class màu đen nhấp nháy vài cái.
Tiêu Đại Vĩ cũng vuốt ve chìa khóa xe Audi A4L, cố ý xắn tay áo sơ mi trắng lên khoe ra một chiếc đồng hồ Rolex.
Nhưng cũng giống chiếc Patek Philippe của Thạch Giang đều là hàng nhái.
Một chiếc Audi A4L trị giá hơn ba trăm nghìn, một chiếc Mercedes Benz E-Class trị giá hơn năm trăm nghìn.
Dám khoe khoang trước mặt Dương Thanh, đúng là tự tìm tai vạ.
Trong mắt Dương Thanh, mấy người này chẳng khác gì một lũ trẻ con, anh còn không tức giận nổi.
Giống như mấy đứa nhỏ mẫu giáo ganh đua nhau, sao Dương Thanh có thể giận trẻ con?
“Không sợ thì cứ đi theo!”
Nhϊế͙p͙ Giai Giai hung dữ lườm Dương Thanh rồi lại nhìn Chu Hân: “Hay là cho họ đi xe của bạn trai cậu nhé!”
Chu Hân lập tức lắc đầu nói: “Xe của bạn trai mình là hàng mới, cho Tiểu Duyệt đi cùng thì không sao. Nhưng nếu kéo cả bạn trai cậu ấy thì không được”.
Bàng Tiểu Duyệt bất đắc dĩ nói: “Không sao, bạn trai mình cũng lái xe tới, nhưng mà không xịn bằng Mercedes với Audi của bạn trai các cậu”.
“Anh ta cũng có xe á?”, Nhϊế͙p͙ Giai Giai kinh ngạc hỏi.
Bàng Tiểu Duyệt gật đầu, thở dài nói: “Một chiếc Volkswagen cũ mà thôi. Không sánh được với xe sang của bạn trai các cậu đâu!”
“Trời ạ! Phaeton bản giới hạn không còn sản xuất nữa! Cả chiếc xe đều được chế tác thủ công, là một dòng xe sang dưới cờ Volkswagen, cùng hãng sản xuất của một dòng xe sang khác là Bentley! Dùng động cơ W12 rất hiếm có, cũng là dòng xe sang khiêm tốn duy nhất của Volkswagen”.
Đúng lúc này, Thạch Giang bỗng giật mình thốt lên, trông thấy chiếc Phaeton gần đó liền kϊƈɦ động chạy tới.
– —————————