Dương Thanh cũng rất bất ngờ khi gặp Trần Anh Hào ở đây.
“Đây là sản nghiệp của nhà họ Trần à?”, Dương Thanh hỏi.
Trần Anh Hào không dám thờ ơ, vội gật đầu: “Thưa cậu Thanh, tiệm ăn họ Trần có ở khắp chín châu vực ạ”.
Với quy mô của tiệm ăn họ Trần, chắc chắn đây là khách sạn năm sao, nhà họ Trần đang định mở rộng việc làm ăn đây mà!
Dương Thanh biết rõ, Thiên Phủ Thành – thị trường đồ cổ lớn nhất Yến Đô cũng là sản nghiệp của nhà họ Trần.
Dương Thanh gật nhẹ đầu, không nói gì nữa.
Trần Anh Hào có vẻ thấp thỏm khi ở trước mặt Dương Thanh, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Cảnh tượng này khiến đám Bàng Tiểu Duyệt sững sờ.
“Mẹ nó chứ, Trần Anh Hào, mày cũng dám động vào ông đây, to gan thật đấy. Cứ chờ đến lúc sản nghiệp nhà họ Trần bị xóa sổ khỏi Yến Đô đi!”
Thái Văn vừa bị đánh tơi bời nghiến răng nghiến lợi.
Nghe thấy thế, Trần Anh Hào bỗng hơi lo lắng. Nếu là ngày thường, chắc chắn anh ta sẽ nhún nhường trước Thái Văn, nhưng hôm nay lại khác, Thái Văn đã đắc tội với Dương Thanh.
Những việc mà Dương Thanh làm ở nhà họ Trần năm đó đã in hằn trong đầu anh ta, nếu phải chọn giữa Thái Văn và Dương Thanh, anh ta chỉ có thể chọn Dương Thanh.
Hơn nữa, nhà họ Trần có được ngày hôm nay cũng nhờ vào thế lực của Dương Thanh cả.
Ông nội anh ta – Trần Hưng Hải từng cảnh cáo tất cả dòng chính của nhà họ Trần, cho dù ông trời và Dương Thanh đối đầu, họ cũng phải theo phe Dương Thanh một cách vô điều kiện.
“Thái Văn, mày nên nghĩ xem mày có thể sống sót rời khỏi đây không đã”, Trần Anh Hào lạnh lùng nói.
Tuy anh ta có vẻ rất hèn yếu trước mặt Dương Thanh, nhưng không phải với ai cũng thế.
“Giỏi lắm! Tốt nhất mày nên đánh chết ông đây, bằng không mày sẽ chết rất thê thảm, tao cam đoan đấy!”, Thái Văn tức giận quát.
“Đánh! Đánh chết nó cho tôi!”, Trần Anh Hào ra lệnh, mấy tên đàn ông vạm vỡ kia càng mạnh tay hơn.
“Cậu Thanh, để nó sống hay chết ạ?”
Trần Anh Hào bỗng đứng sát vào Dương Thanh, nhỏ giọng hỏi.
Dương Thanh chăm chú nhìn Trần Anh Hào, rất hài lòng với người thanh niên chỉ lớn hơn mình mấy tuổi này.
“Đánh gãy tay chân hắn ta rồi ném ra ngoài đi!”
Dương Thanh cũng không hạ giọng, nói bằng âm lượng bình thường.
“Vâng, cậu Thanh!”
Trần Anh Hào đáp, trong mắt lập tức lóe lên ánh sáng hung tợn. Anh ta ra lệnh: “Đánh gãy tay chân nó, rồi ném hết mấy tên khốn này ra ngoài!”
“Anh Hào, tôi sai rồi, xin anh đừng đánh gãy tay chân tôi, anh Hào, tôi biết sai rồi, xin anh đừng… Á…”
Đến giờ Thái Văn mới biết Trần Anh Hào dám đánh gãy tay chân mình thật, lập tức cuống lên, vội vàng cầu khẩn.
Nhưng mọi chuyện đã quá muộn, mấy tên đàn ông vạm vỡ vung ghế lên, đập mạnh vào tay chân hắn ta.
Sau khi rú lên vài tiếng, Thái Văn hoàn toàn bất tỉnh.
Trong lúc nhất thời, cả phòng riêng lặng ngắt.
Trong mắt Thạch Giang, Tiêu Đại Vĩ và Lương Vân tràn ngập sự hoảng sợ.
Cậu cả nhà họ Thái kiêu ngạo trong mắt họ cứ thế bị người ta đánh ngất rồi ném ra ngoài như rác.
Họ nghĩ mãi vẫn không rõ, Trần Anh Hào chỉ là chủ một khách sạn mà thôi, Dương Thanh bảo anh ta ra tay, anh ta cũng dám đánh Thái Văn thật à?
Tuy họ không hiểu nổi nhưng thực tế vẫn là như thế.
Người nhà họ Thái trong phòng riêng nhanh chóng bị đuổi hết ra ngoài như rác rưởi.
“Bây giờ chúng ta tính món nợ vừa rồi nhé”.
Dương Thanh bỗng nhìn về phía đám người Thạch Giang.
“Bịch!”
Gần như cùng lúc, cả ba người đều quỳ xuống đất, sợ xanh mặt, nói với vẻ thấp thỏm: “Anh Thanh, do chúng tôi có tầm nhìn hạn hẹp nên mới gây hấn với anh, xin anh Thanh tha cho chúng tôi, sau này chúng tôi không dám nữa”.
“Mỗi người tự đánh gãy một tay rồi cút đi”.
Dương Thanh nói.
Tuy những người này ăn nói xằng bậy nhưng không đáng chết, chỉ đánh gãy một tay xem như dạy dỗ là được.
Trần Anh Hào bên cạnh Dương Thanh đang nhìn chằm chằm vào họ, ngay cả cậu cả nhà họ Thái cũng bị đánh gãy tay chân rồi ném ra ngoài, nói gì tới họ chứ?
Sau khi nhìn nhau, ba người không do dự nữa, thi nhau cầm lấy chân ghế rồi đập mạnh vào cánh tay mình.
Mấy tiếng rú thảm thiết nhanh chóng vang lên.
“Cậu… cậu Thanh, chúng… chúng tôi đi được chưa ạ?”, Lương Vân ôm cánh tay bị gãy, run rẩy nói.
“Bồi thường hết thiệt hại ở đây rồi cút đi!”, Dương Thanh quát.
Sau khi bồi thường xong, ba người Thạch Giang vội vàng bỏ chạy.
“Em đã biết anh Thanh không phải người bình thường, quả nhiên là thế”.
Trương Nhụy bỗng bước đến bên Dương Thanh, mỉm cười quyến rũ, vừa nói vừa dán vào người anh.
Dương Thanh nhíu mày, né đi rồi lạnh lùng nói: “Mùi trêи người cô thối quá, tránh xa tôi ra!”
Nụ cười của Trương Nhụy lập tức cứng đờ, nhưng sau khi tận mắt thấy tình trạng thê thảm của đám người kia, cho dù cô ta rất tức giận thì cũng không dám thể hiện ra nữa.
“Anh Thanh đúng là hay nói đùa”.
Nếu vào trường điện ảnh, chắc chắn người phụ nữ này sẽ là nhân tài, nói khóc là khóc luôn.
“Câm miệng!”
Trần Anh Hào bỗng tức giận quát. Anh ta rất có mắt quan sát nên đã trông thấy vẻ mất kiên nhẫn trêи mặt Dương Thanh.
Trương Nhụy lập tức im bặt, nhìn Trần Anh Hào với vẻ tội nghiệp.
Trần Anh Hào nhìn Dương Thanh, thận trọng hỏi: “Cậu Thanh, xử lý người phụ nữ này ra sao ạ?”
Nghe thấy Trần Anh Hào nói thế, Trương Nhụy lập tức căng thẳng.
“Khiến cô ta vĩnh viễn cút khỏi Yến Đô, nếu cô ta dám bước vào Yến Đô một bước, không cần báo với tôi, cứ giết luôn là được”, Dương Thanh không hề thương hoa tiếc ngọc, lạnh lùng nói.
Trương Nhụy chỉ thấy tay chân lạnh buốt, không còn chút sức lực nào, ngồi bệt xuống đất. Yến Đô là nơi mà cô ta luôn hướng tới, nếu rời đi như thế, giấc mộng của cô ta cũng vỡ tan.
“Người đâu, đưa người phụ nữ này ra sân bay, giám sát cô ta rời khỏi nơi này. Nếu cô ta dám trốn thì tìm chỗ vắng vẻ rồi chôn luôn!”
Trần Anh Hào ra lệnh, hai tên đàn ông vạm vỡ lập tức bước tới, kéo Trương Nhụy rời đi.
– —————————