Trừ Tống Hoa Nhã và Trần Hân Như, những người khác trong phòng đều chỉ trích Dương Thanh.
Trần Hân Như vốn có quan hệ khá tốt với Tống Hoa Nhã, thấy Dương Thanh bị mọi người nhằm vào cũng hốt hoảng, vội vàng khuyên nhủ: “Dương Thanh, anh mau xin lỗi đi!”
“Chỉ cần anh xin lỗi, Đông Húc sẽ nể mặt Hoa Nhã mà không làm khó anh”.
Dương Thanh không thèm quan tâm. Những người này chẳng thể gây nguy hiểm gì cho anh.
Huống chi, với thân phận hiện giờ của anh, đừng nói là người nhà họ Tôn và con rể, kể cả ông chủ nhà họ Tôn cũng chỉ có nước quỳ xuống xin anh tha thứ mà thôi.
Tống Hoa Nhã cũng tức giận không kém. Rõ ràng Tôn Mỹ Quyên sỉ nhục cô ta trước, Dương Thanh mới ăn miếng trả miếng, kết quả lại là anh không đúng.
“Hoa Nhã, cậu mau khuyên chồng cậu đi! Đắc tội Đông Húc không tốt đâu!”
Trần Hân Như thấy Dương Thanh không phản ứng lại càng nóng ruột, quay sang khuyên Tống Hoa Nhã.
Tống Hoa Nhã biết năng lực của Dương Thanh, cả tám gia tộc đứng đầu Yến Đô anh cũng chẳng coi ra gì nữa là những người này.
Cô ta tức giận vì Dương Thanh bị mình liên lụy, bị bọn họ sỉ nhục.
“Hân Như, mình biết cậu muốn tốt cho mình nhưng cậu đừng xen vào chuyện này. Bọn họ muốn đối phó chồng mình đúng là nằm mơ giữa ban ngày”.
Tống Hoa Nhã đáp.
“Hoa Nhã, anh ta ngớ ngẩn, cậu cũng không thể học theo anh ta được đâu!”
Trần Hân Như vô cùng lo lắng.
Nhưng Tống Hoa Nhã không hề có ý định thuyết phục, chỉ lạnh lùng nhìn những người còn lại: “Tôi khuyên các người tốt nhất hãy xin lỗi chồng tôi đi!”
“Nếu không các người có muốn hối hận cũng đã muộn!”
Giọng điệu của Tống Hoa Nhã tràn đầy lạnh lẽo.
“Ha ha ha ha…”
Mọi người lập tức cười lớn.
“Các cậu nghe thấy chưa? Tống Hoa Nhã bảo chúng mình xin lỗi chồng cậu ta đấy!”
“Người ta bảo con gái khi yêu IQ bằng không, hôm nay mình được mở rộng tầm mắt rồi”.
“Một thằng nghèo kiết xác cũng dám bắt chúng ta xin lỗi? Anh ta là cái thá gì? Có biết gia tộc của chúng ta ở cấp bậc nào không?”
…
Đám bạn của Tống Hoa Nhã đều cười to như nghe thấy một câu chuyện cười.
Chỉ mình Mạc Đông Húc không dám thả lỏng, vẻ mặt dần nghiêm túc.
Anh ta biết rất rõ Tống Hoa Nhã là người phụ nữ như thế nào.
Nếu cô ta đã nói thân phận của Dương Thanh không tầm thường, rất có khả năng chính là sự thật.
Người khác không biết nhưng anh ta tận mắt nhìn thấy Dương Thanh đi chiếc Phaeton đặt làm riêng, giá trị hàng chục triệu.
Người như vậy sao có thể nghèo túng được?
Lúc trông thấy bộ quần áo mộc mạc Dương Thanh đang mặc anh ta cứ tưởng là hàng vỉa hè, nhưng bây giờ quan sát kĩ mới phát hiện hình như nó là tác thẩm của một nhà thiết kế hàng đầu thế giới.
Nếu đây là thật, bộ quần áo trông tầm thường trêи người Dương Thanh phải từ hàng triệu trở lên.
Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của anh ta, muốn biết thật hay giả phải xem biểu hiện của Dương Thanh.
“Đủ rồi!”
Tống Hoa Nhã bỗng nổi giận quát lên, toàn thân run rẩy.
Nghe mọi người châm chọc khiến cô ta chỉ muốn xông lên tát cho bọn họ mấy cái.
“Tống Hoa Nhã, cậu nghĩ cậu quý hóa lắm chắc?”
Thượng Hiểu Hà cười lạnh nói: “Nếu cậu còn ở nhà họ Tống, có lẽ tôi còn phải e ngại. Nhưng bây giờ cả nhà cậu đã bị trục xuất khỏi gia tộc, cậu còn không bằng người trong gia tộc bình thường”.
“Cậu ra vẻ trước mặt bọn tôi làm cái gì? Nếu thằng chồng nghèo rách của cậu không chịu xin lỗi Đông Húc thì cứ đợi đấy, nhà họ Thượng của tôi sẽ khiến các cậu không sống được ở Yến Đô đâu!”
Thượng Hiểu Hà hung dữ uy hϊế͙p͙.
Vương Hoan cũng lên tiếng: “Còn cả nhà họ Vương của tôi nữa. Nếu chồng cậu không xin lỗi Đông Húc, nhà họ Vương sẽ đuổi cổ cả nhà cậu cút khỏi Yến Đô!”
“Không sai, nhà họ Tôn chúng tôi muốn bóp chết các người dễ như trở bàn tay”, Tôn Mỹ Quyên cười híp mắt nói.
Dương Tùng cũng cười lạnh: “Tính cả nhà họ Dương tôi nữa!”
Tống Hoa Nhã không lên tiếng, thất vọng nhìn Mạc Đông Húc: “Dù sao chúng ta cũng từng là người yêu, sao anh lại tàn nhẫn như vậy?”
“Cô lãng phí mất bốn năm thanh xuân của tôi, còn suýt nữa lừa tôi kết hôn. Tôi nói cô lừa gạt tình cảm của tôi, lừa cưới tôi là sai sao?”
Mạc Đông Húc tiếp tục chất vấn.
Tống Hoa Nhã không kìm được nước mắt, bỗng cười nói: “Thì ra đây mới là nguyên nhân anh bỏ đi trước ngày làm đám cưới”.
“Nếu tôi đoán không sai, tin anh chết ở nước ngoài, thậm chí còn gửi tín vật và báo cáo kiểm tra thi thể cho tôi đều là trò của anh phải không?”
“Anh làm vậy vì biết tôi yêu anh, biết sau khi mất anh tôi sẽ sống không bằng chết nên mới cố tình làm vậy để trả thù tôi, đúng không?”
Tống Hoa Nhã cười hỏi, nước mắt lã chã.
Mạc Đông Húc cũng kϊƈɦ động, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô nói không sai, tất cả đều do tôi bày ra để khiến cô đau khổ, để cô phải trả giá vì lừa gạt bốn năm thanh xuân của tôi!”
“Nhưng thật đáng thất vọng, cô luôn miệng nói sẽ yêu tôi cả đời, nếu tôi chết cô sẽ chôn cùng. Kết quả thì sao?”
“Cô không chỉ không chết theo, còn gả cho người khác. Đúng là ả đàn bà đê tiện lẳng lơ. Bây giờ tôi kết hôn với con gái của chủ nhà họ Tôn, sống rất hạnh phúc”.
“Sau này, bố vợ tôi sẽ cho vợ tôi làm chủ nhà họ Tôn đời sau. Nhà họ Tôn sẽ thuộc về hai vợ chồng tôi”.
“Cô nói đi, loại đàn bà như cô có tư cách gì ở bên tôi? Có tư cách gì để tôi yêu suốt đời?”
Mạc Đông Húc gào ầm lên.
– —————————