Suốt cả sáng nay, Dương Thanh đều ở tập đoàn Mamba Đỏ với Tần Thanh Tâm.
Tần Thanh Tâm thực sự rất bận rộn, ngày đầu tới đây thay chức tổng giám đốc còn rất nhiều điều cần nắm rõ.
Đến giờ cơm trưa, Dương Thanh mới không nhịn được nhắc nhở: “Vợ ơi, đến giờ ăn trưa rồi”.
“Hả? Đến giờ ăn trưa rồi á?”
Tần Thanh Tâm như người vừa tỉnh mộng, nhìn đồng hồ mới biết đã đến giờ ăn trưa.
“Thời gian trôi qua nhanh thật đấy, em còn chưa hiểu được bao nhiêu chuyện về Mamba Đỏ đã hết một buổi sáng rồi”.
Tần Thanh Tâm buồn bực nói.
Dương Thanh rót một cốc nước nóng cho cô, cười bảo: “Nói chính xác có lẽ chỉ có nửa tiếng thôi, phần lớn thời gian đều phải họp”.
Nếu không bị Diệp Thương quấy rối cũng không tốn nhiều thời gian như vậy.
“Ăn trưa xong anh đi làm việc của anh đi, đợi em ở đây chẳng có chuyện gì làm, còn chậm trễ thời gian của anh”.
Tần Thanh Tâm dọn bàn làm việc rồi nói với Dương Thanh.
Sáng nay là vì Tần Thanh Tâm không giải quyết được phiền phức của Mamba Đỏ nên Dương Thanh mới phải vội vàng chạy tới giúp đỡ.
Anh ở đây đúng là không giúp được gì, bèn gật đầu đáp: “Được, ăn trưa xong anh sẽ đi. Tan làm anh lại tới đón em”.
“Được!”
Tần Thanh Tâm mỉm cười hạnh phúc.
Bởi vì cô có chuyện gấp ở công ty nên chỉ ăn cùng Dương Thanh một bữa ở một nhà hàng nhỏ gần tập đoàn Mamba Đỏ đã phải rời đi.
Thấy cô định đi, Dương Thanh đột nhiên lên tiếng: “Chiều nay anh đón Tiêu Tiêu và em xong, chúng ta đi thăm bà chủ Diệp đi!”
Tần Thanh Tâm ngừng bước, nhìn Dương Thanh mấy giây rồi gật đầu: “Được, em đợi anh ở Mamba Đỏ”.
Dứt lời, cô quay lưng rời đi.
Thấy cô đi vào trong tập đoàn, Dương Thanh mới rời khỏi.
Dù sao Diệp Mạn vẫn là mẹ ruột của Tần Thanh Tâm, lần này bị ám sát suýt nữa mất mạng, cô lo lắng sắp phát điên rồi.
Vừa nãy Diệp Mạn nhắn tin cho anh như đang dặn dò hậu sự, khiến anh cảm thấy bất an.
Vậy nên anh mới nghĩ tới chuyện đưa Tiêu Tiêu đi gặp bà ta.
“Dương Thanh!”
Anh mới đi được vài bước đã nghe thấy một giọng nói tràn ngập tức giận.
Dương Thanh quay lại thấy một chàng trai trẻ đội mũ lưỡi trai đeo khẩu trang đen, đôi mắt đỏ ngầu nhìn mình chằm chằm.
Dương Thanh nhận ra giọng nói của đối phương, là Ngô Thiên Hữu cùng đoàn phim với Hạ Hà.
Nhưng hiện giờ anh ta đã bị cấm sóng toàn mạng, e là đời này không thể làm nghệ sĩ được nữa.
“Có việc gì?”
Dương Thanh lạnh lùng hỏi.
Ngô Thiên Hữu nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ lại gặp mày ở đây. Mày hủy hoại sự nghiệp của tao, chẳng lẽ không định giải thích gì sao?”
“Đây là anh gieo gió gặt bão bị nghiệp quật, liên quan gì đến tôi?”
Dương Thanh cười nói: “Anh tưởng anh bị như vậy là tôi hại à?”
“Chẳng lẽ không phải?”
Ngô Thiên Hữu cả giận nói: “Mày đừng giả bộ nữa. Chính mày phán tán video và ghi âm bóc phốt tao nên sự nghiệp của tao mới bị hủy!”
Dương Thanh có thể cảm giác được anh ta đang cực kỳ giận dữ.
“Mày không có tiền có thể xin Hạ Hà. Hôm nay mày nhất định phải bồi thường cho tao năm mươi triệu. Nếu không tao sẽ giết chết lũ chúng mày”.
Dương Thanh vốn còn định đùa giỡn Ngô Thiên Hữu, nhưng nghe thấy anh ta uy hϊế͙p͙ mình, sắc mặt lập tức sa sầm.
“Anh uy hϊế͙p͙ tôi à?”
Dương Thanh híp mắt hỏi.
– —————————