Lần đầu tiên Dương Thanh thấy Tần Thanh Tâm tức giận tới vậy, ngơ ngác nhìn cô.
Nhưng nghĩ tới cô nghe thấy mình và Hạ Hà nói chuyện, cô tức giận như vậy cũng dễ hiểu.
“Hu hu…”
Đúng lúc này, Tiêu Tiêu đột nhiên òa khóc; “Mẹ ơi, con không muốn bố đi. Con muốn bố mẹ ở cùng nhau”.
“Hai người đừng ly hôn được không? Con không muốn bố mẹ ly hôn đâu”.
Thấy Tiêu Tiêu đau lòng, Tần Thanh Tâm cũng không nhịn được ôm chặt con gái.
Cô đang rất mâu thuẫn, muốn Dương Thanh đi nhưng con gái lại kêu khóc không muốn.
“Cậu Thanh, hình như cậu hiểu lầm tôi và Thanh Tâm rồi”.
Người thanh niên vừa bị Dương Thanh đấm đột nhiên bước tới nhìn anh, nghiêm túc nói.
“Hiểu lầm?”
Ánh mắt Dương Thanh lạnh lùng đến đáng sợ, nhìn chằm chằm anh ta nói: “Thanh Tâm là cái tên anh gọi được à?”
“Tôi gọi cô ấy là sếp Tần là được rồi chứ?”
Người thanh niên vội vàng nói, ánh mắt nhìn Dương Thanh có vẻ kính nể.
Dương Thanh cảm thấy khó hiểu, mình vừa đánh anh ta, sao anh ta lại kính nể mình?
Nhưng thế này chứng tỏ Tần Thanh Tâm và anh ta không có quan hệ gì.
Thấy Dương Thanh không lên tiếng, người kia mới cười khổ nói: “Tôi là Diệp Phàm, bố tôi là Diệp Hoa. Tính ra sếp Tần phải là em họ tôi”.
Nghe anh ta giải thích, Dương Thanh bàng hoàng nhận ra, vừa nãy anh rất ấu trĩ.
Dương Thanh lại nhìn Tần Thanh Tâm đang ôm lấy Tiêu Tiêu, trong lòng càng thêm áy náy.
Anh nên biết cô chắc chắn sẽ không phản bội mình, cũng sẽ không mập mờ với người đàn ông khác.
Nếu không cô đã không chịu lấy chồng trong năm năm anh biến mất kia.
Vừa rồi cô chỉ muốn giữ Diệp Phàm lại, cố ý chọc giận Dương Thanh.
Nào ngờ Dương Thanh thực sự hiểu lầm, xông lên đấm Diệp Phàm. May mà Dương Thanh còn có chừng mực, một đấm vừa rồi cũng không dùng nhiều sức.
Nhưng dù vậy, anh vẫn đánh Diệp Phàm chảy máu mũi.
“Xin lỗi, vừa rồi tôi quá xốc nổi. Anh không sao chứ?”
Dương Thanh ngượng ngùng nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm lắc đầu cười: “Tôi không sao, cậu Thanh cũng không cần tự trách. Trong tình huống vừa rồi, cậu đánh người mới bình thường”.
“Mấy ngày nay trạng thái của Thanh Tâm vẫn không tốt, thì ra là có hiểu lầm với cậu”.
“Đã là hiểu lầm thì nên giải thích rõ ràng”.
Diệp Phàm có ý tốt nhắc nhở rồi vỗ vai Dương Thanh.
Hai người đàn ông nhìn nhau cười một cái, coi như xóa bỏ thù oán.
Nhưng trông Diệp Phàm khá thê thảm, vừa rồi bị Dương Thanh đấm trúng mặt, chảy cả máu mũi.
Áo sơ mi trắng tinh cũng bị máu nhiễm đỏ, nhìn rất chật vật.
“Được rồi, tôi không làm kỳ đà cản mũi nữa, cả nhà mọi người trò chuyện đi!”
Dứt lời, Diệp Phàm quay người rời đi.
Bởi vì Tiêu Tiêu bật khóc, Tần Thanh Tâm cũng không xua đuổi Dương Thanh nữa.
Trêи đường trở về, anh liên tục xin lỗi: “Tâm à, xin lỗi em, anh sai rồi”.
“Thực ra chuyện đêm đó đều là hiểu lầm. Em có nhớ ân nhân cứu mạng của Tiêu Tiêu, Hạ Hà không?”
“Giọng nói em nghe thấy trong điện thoại chính là của Hạ Hà”.
Nghe thấy cái tên này, Tần Thanh Tâm mới lên tiếng: “Ý anh là, người phóng túng với anh trong khách sạn đêm đó chính là Hạ Hà sao?”
“Đúng vậy! Ơ không, không đúng, sao lại là phóng túng?”
Dương Thanh bất đắc dĩ nói: “Em thử nghĩ kĩ lại xem, có phải giọng nói trong điện thoại hôm đó là của Hạ Hà không?”
Tần Thanh Tâm nghĩ một lúc, lập tức bừng tỉnh.
Cô vẫn luôn cảm thấy giọng nói đó rất quen thuộc, chỉ là nghĩ không ra.
Bây giờ nghe Dương Thanh nói thế, cô mới nhớ ra người nhờ anh giúp đỡ hôm đó chính là Hạ Hà.
Tần Thanh Tâm từng gặp Hạ Hà, cũng biết tính cách của cô ta, tâm trạng lập tức thả lỏng không ít.
Nhưng nghĩ tới Dương Thanh ở khách sạn với Hạ Hà suốt cả đêm, cô vẫn vô cùng tức giận. Dù là ân nhân cứu mạng của con gái cũng đâu thể qua lại với chồng cô được?
“Đêm hôm đó Hạ Hà gặp chút chuyện, bị dọa hết hồn. Anh phải đưa cô ấy về khách sạn”.
“Anh chỉ định xem cô ấy một lúc, đợi cô ấy bình tĩnh lại sẽ rời đi”.
“Nào ngờ cô ấy đang tắm thì trượt chân ngã”.
“Nhưng anh thề, anh không nhìn thấy gì cả. Lúc anh đi vào phòng tắm, cô ấy đã quấn khăn tám lên người rồi”.
Dương Thanh vội vàng giải thích, trừ câu cuối cùng là lừa gạt.
Nếu để Tần Thanh Tâm biết Dương Thanh đã nhìn thấy cơ thể Hạ Hà, chắc chắn cô sẽ không tha thứ cho anh.
“Hừ! Ai biết được?”
Tần Thanh Tâm lạnh lùng noi.
Thoạt nhìn cô vẫn rất khó chịu nhưng ít nhất đã đáp lại Dương Thanh, khiến anh dễ chịu hơn nhiều.
Dương Thanh cười nói, lập tức hỏi tiếp: “À, tôi phải xin lỗi cô, tối hôm đó đã nói sẽ ở với cô một lúc, chờ cô bình tĩnh lại mới đi. Kết quả tôi lại bỏ đi trước, xin lỗi nhé!”
“Anh nói gì vậy? Tôi nên cám ơn ảnh mới phải. Nếu không nhờ có anh, chỉ sợ tôi đã bị người khác chà đạp rồi”.
Hạ Hà cười đáp.
Hai người nói chuyện rất thoải mái, nhưng chỉ mấy câu nói đơn giản này đã giúp Tần Thanh Tâm đoán được chuyện xảy ra tối hôm đó.
Sau khi Dương Thanh cúp máy, cô mới lên tiếng hỏi: “Có người muốn hại Hạ Hà à?”
Vừa nãy cô nghe chính miệng Hạ Hà nói nếu không có Dương Thanh sẽ bị người khác chà đạp, không khỏi sinh lòng lo lắng.
Dương Thanh gật đầu nói: “Là người nhà họ Tôn trong tám gia tộc Yến Đô. Anh ra mặt giúp cô ấy một tay”.
– —————————