*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Rầm!”
Với một tiếng động lớn, chiếc xe tải hạng nặng tông trực diện vào chiếc ô tô con.
Mã Siêu giương mắt đứng nhìn chiếc xe mà em gái mình đang ngồi lăn lộn vài vòng rồi nặng nề rơi xuống đất.
“Phụt!”
Lúc này Mã Siêu chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, anh ta phun ra một ngụm máu.
“Tuyết ơi!”
Toàn thân Mã Siêu run lên dữ dội, nước mắt tuôn ra như lũ lập tức trào ra khóe mắt, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt.
Ngải Lâm cũng hoàn toàn choáng váng, hai chân cô ấy mềm nhũn và ngồi bệt xuống đất.
Là một chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực y tế, cảnh tàn khốc nào mà Ngải Lâm chưa từng nhìn thấy kia chứ?
Nhưng bây giờ, cô ấy đã tận mắt chứng kiến cảnh chiếc xe của Mễ Tuyết bị tông văng ra vài chục mét.
Đối với Mã Siêu mà nói đây thực sự là một thảm họa.
Tuy nhiên, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, sau khi chiếc xe tải hạng nặng tông vào xe của Mễ Tuyết, nó không những không dừng lại mà còn tăng thêm mã lực lao về hướng chiếc ô tô con.
“Không, không, không!”
Mã Siêu gầm lên, cảm giác bầu trời sắp sụp đổ, anh ta chạy nhanh, toàn thân như hóa thành tia chớp, trực tiếp lao tới.
“Mã Siêu!”
Lúc này Ngải Lâm cũng kinh sợ gầm lên.
Mã Siêu muốn chặn chiếc xe tải hạng nặng hàng chục tấn bằng cơ thể mình, như thế không phải muốn chết thì là gì đây?
Lúc này trong đầu Mã Siêu chỉ có một suy nghĩ, dù có chết cũng không bao giờ để chiếc xe mà Mễ Tuyết đang ngồi bị tông lần thứ hai.
Với cú va chạm vừa rồi, may ra người vẫn còn sống.
Nhưng nếu bị tông lần nữa, đừng nói là Mễ Tuyết, cho dù là anh ta e rằng cũng sẽ chết.
Anh ta đã không thể quan tâm được đến bất cứ điều gì nữa, lúc này anh ta chỉ muốn cố gắng hết sức mình.
Tuy nhiên, anh ta đã nổ hết tốc lực mà vẫn không thể đuổi kịp chiếc xe tải hạng nặng cũng đang di chuyển hết tốc lực.
Mười một năm trước, anh ta đã từng hứa với Mễ Tuyết rằng anh ta sẽ không bao giờ rời xa em gái mình, nhưng anh ta vẫn để mất cô em gái của mình.
Mười một năm sau, anh em cuối cùng cũng nhận ra nhau, vừa mới gặp mặt, bản thân anh ta còn chưa kịp làm gì cho em gái, lẽ nào lại một lần nữa mất đi em gái của mình hay sao?
“Không! Đừng mà! Đừng mà!”
Thấy chiếc xe tải hạng nặng lại chuẩn bị tông vào chiếc xe con, Mã Siêu rú lên ầm ĩ.
“Rầm!”
Đột nhiên, một thanh sắt bay đi trêи không với tốc độ cao.
“Xoẹt…”
Ngay sau đó, một tiếng lốp xe cọ xát mạnh vào mặt đất vang lên, một mùi cao su nồng nặc lập tức tràn ngập trong không khí.
Trong sự ngỡ ngàng của Mã Siêu, bánh trước của xe tải nặng bị một thanh sắt kẹp chặt, khoảnh khắc đầu xe tải nặng chuẩn bị va chạm với xe ô tô con thì phần đầu xe tải nghiêng mạnh sang một bên.
Toàn bộ chiếc xe tải nặng hoàn toàn mất kiểm soát, vừa lúc tránh khỏi chiếc xe con.
“Rầm!”
Lại có một tiếng động lớn vang lên, chiếc xe tải hạng nặng lật nhào và đổ ra giữa đường.
Mã Siêu nhìn khuôn mặt đã bị nhuộm đỏ bởi máu, run rẩy nói.
Lúc này Ngải Lâm cũng chạy tới.
“Mau tránh ra, đừng có ngăn cản tôi!”
Cùng lúc đó trong một biệt thự sang trọng độc lập.
Quan Hân và Quan Hồng Vĩ đều đang chờ tin vui, đúng lúc này, điện thoại di động của Quan Hân đột nhiên vang lên.
“Con nhỏ đó chết rồi phải không?”
Quan Hân nhấc điện thoại đã hỏi ngay.
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt cô ta đột nhiên cứng đờ: “Cậu nói cái gì? Cô ta chưa chết và đang được cấp cứu ư? Sao có thể như vậy được?”
“Chiếc xe mà Mễ Tuyết lên đã được cải tạo. Tất cả các bộ phận đều đạt tiêu chuẩn quân sự, thậm chí còn có cả kính chống đạn”.
“Mặc dù Mễ Tuyết bị thương rất nặng nhưng không chết ngay tại chỗ, cô ta lại được Ngải Lâm là một chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực y tế cứu, e rằng có thể cứu được tính mạng của cô gái đó”.
Người ở đầu dây bên kia cất tiếng.
“Khốn kiếp! Không ngờ Dương Thanh đã sớm có chuẩn bị!”
Sắc mặt Quan Hân vô cùng khó coi, một người thông minh như cô ta lập tức nghĩ ngay đến việc chiếc xe đó chắc chắn là do Dương Thanh sắp đặt.
Dựa trêи hiểu biết của cô ta về Mễ Tuyết thì Mễ Tuyết chỉ là một cô gái bình thường, làm sao có thể đi một chiếc xe cải tiến cấp quân sự?
“Tuy nhiên, Dương Thanh đã biết chuyện này do cô đứng phía sau chỉ thị. Cậu ta đang đi về phía cô rồi, cô Quan hãy cẩn thận”.
Bên kia lại nói.
Nụ cười trêи mặt Quan Hân khôi phục trở lại, chỉ là trong nụ cười ấy mang theo sát khí nồng đậm: “Tuy rằng kịch bản không xảy ra như tôi nghĩ, nhưng kết quả cũng giống như sự sắp đặt của tôi”.
“Nếu như anh muốn tới tìm tôi thì tôi sẽ ở đây đợi anh!”
– —————————