Edit: Lạc Y
Beta: Dollan vừa bị cháy tay
Lục Nghiêu đi rồi.
Thẩm Lâm Hoan sờ sờ khóe môi, vẫn còn có chút tê dại.
Trước khi đi, Lục Nghiêu nắm lấy tay cô, hỏi cô có đau không. Lại dặn dò cô, ho khan nhớ phải uống thuốc. Nếu không sẽ để quản gia Chu tới chăm sóc cô.
Vẻ mặt kia của anh như thể cô là một cô tiểu thư cái gì cũng không hiểu, không biết tự chăm sóc bản thân.
Thực tế những thứ này cô đều đã từng trải qua rồi, thời điểm trong nhà khó khăn nhất, Thẩm gia vì duy trì thể diện, chỉ có thể cắt giảm chi phí sinh hoạt, Trình Chi Lâm chính là loại người có thể không ăn cơm nhưng trên người không thể nào thiếu trang sức.
Khi tất cả tài xế và người giúp việc đều bị cho nghỉ việc, đôi khi Thẩm Lâm Hoan còn phải làm những việc của bảo mẫu, giặt quần áo nấu cơm lau nhà, cái gì cô cũng từng làm qua.
Thẩm Lâm Hoan chỉ biết lắc đầu rồi gật đầu, nhìn anh, một câu cũng không nói nên lời.
Lục Nghiêu lại véo eo cô, bất mãn hừ một tiếng, “Em đối xử với anh rất lạnh nhạt.”
Thẩm Lâm Hoan lắc đầu, giọng nói ẩn sâu trong cổ họng, “Em không có.”
………
Thẩm Lâm Hoan hồi thần lại, cúi đầu nhắn tin cho anh, do dự rất lâu, xóa xóa sửa sửa, cuối cùng vẫn chỉ gửi một câu: [Lên đường bình an.]
Lục Nghiêu rất nhanh đã trả lời cô, [Hồi nãy sao không nói? Lại còn giả câm với anh!]
Thẩm Lâm Hoan vẫn không thể làm theo lời anh nói, vừa gõ chữ vừa suy nghĩ một hồi, đầu ngón tay trên bàn phím dừng lại rất lâu.
***
Xe hòa nhập vào con đường chính, Amanda nóng lòng muốn báo cáo tình hình của bên kia.
Lục Nghiêu chăm chú lắng nghe, sau đó nhíu mày một cái.
Có vẻ bản thân trong vòng nửa tháng không về được.
Anh gọi cho Thẩm Ngộ, để cậu ta chú ý tình huống bên Thẩm Lâm Hoan.
Thẩm Ngộ trêu chọc anh, “Làm gì, giám thị à? Mặc kệ, chuyện trái pháp luật em không làm.”
Lục Nghiêu không để ý tới lời trêu chọc của cậu ta, “Tôi muốn cậu giúp cô ấy một chút.”
Đến bây giờ anh vẫn không biết, Thẩm Bá Cẩn uy hiếp cô cái gì, cũng không biết Thẩm Lâm Hoan có phải vì cái này mới tới giúp anh làm việc hay không.
Hiện giờ Thẩm thị muốn làm gì, tất cả mọi người đều đang xem Lục gia vì thể diện mà nhường một bước, Thẩm Lâm Hoan có dám động tới lợi ích của Phong Thần hay không, Lục Nghiêu cũng không xác định.
Anh có cả trăm cách để ép hỏi cô, hoặc là đi điều tra, nhưng anh lại lùi bước.
Anh muốn đánh cược một phen, cược rằng Thẩm Lâm Hoan sẽ không lừa anh.
Cô thích anh, Lục Nghiêu vốn dĩ không thể tin được, hiện giờ quả thực đã có thể cảm nhận được rồi, chỉ là có vẻ cô không thích anh nhiều đến vậy.
Nhưng chỉ mới có vậy đã làm anh lo lắng.
Anh không muốn đề phòng cô.
Thẩm Ngộ ở đâu dây bên kia “Chậc” một tiếng, “Anh Thập Nhất, si tình đến thế cơ à? Anh không sợ cô ấy đâm một nhát sau lưng anh sao?”
Thẩm Lâm Hoan này rõ ràng là một người có dã tâm và có năng lực, gần đây Kellin vẫn luôn một mực làm đông làm tây, Thẩm Lâm Hoan có vẻ đã có chuẩn bị mà đến, cô rốt cuộc là muốn giúp ai thì cụ thể không rõ lắm, nhưng rõ ràng Bác Thịnh phải có sự thay đổi lớn.
Kết quả xấu nhất chính là Thẩm Lâm Hoan giúp Thẩm Bá Cẩn lấy được hạng mục Núi Kim Minh, hạng mục đảo Hải Châu ông ta cũng hưởng được 1/2. Tất nhiên, dã tâm của Thẩm gia sẽ không nhỏ như vậy, bọn họ vay một khoản tiền từ ngân hàng, trước mắt đã đánh tiếng với mấy công ty, trong tối ngoài sáng nhắc đến chuyện kết thông gia với Lục gia, lấy chuyện này làm vật bảo đảm để thúc đẩy hợp tác.
Hoặc là Thẩm Lâm Hoan giúp ba anh đẩy Thẩm Bá Cẩn xuống đài, nhưng năng lực vốn có của Thẩm Bá Khiêm không đủ, nếu là như vậy, tiếp sau đó không chừng sẽ là giúp đỡ ba mẹ anh…
Một mớ hỗn độn.
Thẩm Ngộ không thể không bội phục dũng khí của Lục Nghiêu, đây quả thực là đặt một trái bom hẹn giờ ở trong nhà. Nhưng cũng chỉ có một mình Lục Nghiêu, nếu đổi thành bất kỳ người nào khác, không đối phó được Thẩm Lâm Hoan đã đành, còn bị ba mẹ cô liên lụy.
Đến cùng vẫn không biết người lớn của Lục gia nghĩ thế nào, vậy mà lại đồng ý.
Lục Nghiêu hừ một tiếng, “Không phải việc của cậu!”
Anh cúp điện thoại, nhíu chặt mày, anh rất hiếm khi để mọi chuyện vượt khỏi tầm tay như vậy, mặc dù Thẩm gia ở trong lòng bàn tay anh không gây ra nổi sóng to gió lớn gì, anh cũng sẽ không cho phép, nhưng trong chuyện này anh lại mềm lòng.
Anh nghĩ nghĩ, chỉ cần Thẩm Lâm Hoan không làm chuyện gì quá phận, anh liền nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Anh cũng hi vọng rằng cô không đi quá giới hạn. Nếu không anh không thể nào giải thích với gia đình.
Điện thoại rung lên thể hiện có tin nhắn, Thẩm Lâm Hoan gửi tin nhắn lên đường bình an cho anh, anh cười một tiếng, cảm thấy đôi khi cô thật sự rất kì lạ, lúc nãy ở trên xe hai người mặt đối mặt, cô cũng không nói nổi một câu, lúc này lại chủ động gửi tin nhắn cho anh.
Lục Nghiêu liền trêu chọc cô một câu.
Lúc sau cô mới phản hồi lại: [Lục Nghiêu, hôm xăm hình là vào ngày sinh nhật của anh, anh mời em tham gia nhưng em lại không đi. Em vẫn luôn hối hận.]
Hô hấp của Lục Nghiêu cứng lại, trong đầu tựa như có cái gì đó xẹt qua, nhưng không nắm bắt được.
Anh nhíu chặt mày, hỏi Amanda: “Máy bay còn bao lâu nữa mới cất cánh?”
Amanda trả lời: “Chưa đến nửa giờ nữa thưa Lục tổng.”
Lục Nghiêu mím mím môi, kiềm chế xúc động muốn quay trở về.
***
Thẩm Lâm Hoan lên lầu, nhìn thấy bóng dáng của bản thân trong thang máy.
Cô đứng thẳng, sống lưng thẳng tắp mãi mãi không khuất phục không cúi đầu, thật ra đó là chuyện rất mệt mỏi.
Cô từng có lúc rất yếu đuối.
Cô nhớ rõ ngày xăm hình đó là một ngày mưa, mưa lúc lớn lúc nhỏ, nhưng không bao giờ ngừng.
Sáng sớm cô muốn đi trung tâm thương mại chọn quà tặng, không ngờ vừa ra khỏi cửa lại nhìn thấy bác cả và mẹ ở đầu phố, đêm đó mẹ nói với cô là có việc gấp, cả đêm không trở về.
Thẩm Lâm Hoan quên mất chính mình định làm gì, cố nén sự ghê tởm rời khỏi nhà bên kia, đi mãi đi mãi, đi đến chết lặng, cuối cùng bình tĩnh đến nhà Chu Phù tìm cô ấy, lúc cô nhìn thấy Chu Phù, cả người mới giống như đã sống lại.
Các cô cùng đi ăn cơm.
Sau đó đi tiệm xăm tìm người nhân tiện trú mưa.
Cô bị mưa bao vây ở nơi đó, vẫn luôn thất thần nhìn mưa ở bên ngoài, cảm thấy bản thân và Lục Nghiêu, căn bản là người của hai thế giới khác nhau.
Không có cách nào làm bạn được.
Nhưng Lục Nghiêu là người tốt nhất mà cô gặp trên cuộc đời này.
Vì thế lúc Sở Thiệu nói bình thường sẽ xăm gì đó có ý nghĩa đặc biệt hoặc ý nghĩa kỷ niệm lên người, thứ đầu tiên nhảy ra trong đầu cô chính là Lục Nghiêu.
Cô nhớ rõ lúc xăm, toàn bộ đầu óc đều là hình ảnh Lục Nghiêu mời cô, mang theo ý cười, nghiêng đầu nhìn cô: “Thứ bảy sinh nhật tôi, nhớ phải đến nhé.”
Thẩm Lâm Hoan gật đầu, ban đầu cô đã muốn đi.
Nghĩ nghĩ, Thẩm Lâm Hoan liền rơi một giọt nước mắt, cô thậm chí chưa ý thức được, tới khi nước mắt rơi xuống mu bàn tay cô, cô mới có phản ứng.
Ngay cả khóc cô cũng yên lặng không một tiếng động mà khóc.
Sở Thiệu hỏi cô: “Đau à?”
Cô “Ừm” một tiếng, “Hơi đau.”
“Chịu khó chút. Sẽ xong nhanh thôi. Em cố gắng nhé.”
***
Lục Nghiêu vừa xuống máy bay đã phải đi họp, tiếp theo là đi gặp người phụ trách bên phía đối tác rồi sau đó lại chuyển máy bay đi London.
Công việc vừa khó giải quyết vừa vụn vặt.
Khi anh có thể trộm một chút rảnh rỗi để liên lạc với Thẩm Lâm Hoan, đã là vài ngày sau, trong nước vừa đúng nửa đêm, anh nhìn chằm chằm điện thoại một hồi lâu, không đành lòng nửa đêm đánh thức cô, nhưng không gọi anh lại cảm thấy khó chịu.
Vì thế cuối cùng vẫn gọi video call qua.
Không ngờ rất nhanh Thẩm Lâm Hoan đã bắt máy, lọt vào trong tầm mắt không phải là chỗ quen thuộc, anh phân biệt một chút, mới phát giác ra cô đang ở tòa nhà Thái Dương, chỗ công ty nhỏ hỏng hóc đó của cô.
Có vẻ cô vừa nằm úp chợp mắt một lúc, lúc này trên mặt vẫn còn dấu vết, còn quần áo trên người cô.
Là một chiếc áo khoác của nam.
Thẩm Lâm Hoan có vẻ đã nhận ra chiếc áo, rút xuống dưới, phân biệt một chút, sau đó đưa cho Tề Thần, “Áo khoác của em. Cảm ơn. Lần sau không cần phải khoác cho chị đâu.”
Tề Thần nở nụ cười, “Quan tâm chị là chuyện nên làm, đừng khách sáo với em nữa chị Hoan.”
Thẩm Lâm Hoan không để ý nhiều tới cậu nữa, đứng dậy đi ra ngoài, ánh mắt nhìn vào màn hình, hỏi anh, “Anh ở bên kia bận lắm sao? Có thuận lợi không?”
Sắc mặt Lục Nghiêu cực kém, “Khuya rồi em còn làm cái gì vậy?”
“Có một số việc cần phải xử lý.” Thẩm Lâm Hoan đi ra ngoài, tìm một chỗ không người.
“Chuyện gì gấp thế?” Lục Nghiêu nhìn cô chăm chú, “Em nói anh biết, anh tìm người giúp em.”
Thẩm Lâm hoan lắc lắc đầu, “Không có việc gì, sẽ xong nhanh thôi. Em có thể tự lo được.”
………
Một cái video đã có thể khơi lên lửa giận của Lục Nghiêu, lại nghĩ tới cô còn đang cùng tên bạn trai cũ kia thức khuya làm việc.
Cuối cùng anh lạnh mặt hỏi cô: “Thẩm Lâm Hoan, em nhìn anh, nói cho anh biết, trong lòng em anh là cái gì?”
Chưa từng có ai đối xử với anh như vậy, xem anh là lốp dự phòng, như gần lại như xa, nhìn mãi không ra.
Cổ họng Thẩm Lâm Hoan khô khốc, thức đêm làm con người ta không được tỉnh táo.
Nhưng người trên màn hình lại rất rõ ràng.
Khuôn mặt Lục Nghiêu thật sự rất đẹp, mỗi một nét đều như được vẽ ra. Đôi khi Thẩm Lâm Hoan cảm thấy rằng, anh chính là một kiệt tác của tạo hóa.
Thẩm Lâm Hoan nhìn anh, khóe miệng cứng nhắc khó khăn nói, “Lục Nghiêu………”
Lục Nghiêu nhìn cô chằm chằm, môi hơi mím.
“Lúc biết sẽ liên hôn với anh, em thật sự rất vui. Em rất muốn ở bên anh.” Anh đối với cô mà nói, có ý nghĩa vô cùng to lớn.
Lục Nghiêu như không thể tin được mà nhìn cô, “Em nói gì?”
Màn hình chớp tắt, Thẩm Lâm Hoan gửi một tin nhắn qua cho anh: [Tín hiệu không tốt.]
Có quỷ mới tin là tín hiệu không tốt.
Ngay sau đó điện thoại của Lục Nghiêu lại rung lên.
Trong điện thoại, giọng nói của Thẩm Lâm Hoan hơi khàn khàn, “Em còn có việc phải làm, lần sau nói chuyện tiếp được không?” Cô sợ rằng cuối cùng những gì cô dành cho anh vẫn là một mớ hỗn độn.
Có một vài lời nói, nói bây giờ có vẻ rất rẻ tiền.
Lục Nghiêu hít một hơi thật sâu, phiền muộn kéo cổ áo xuống, anh cảm thấy Thẩm Lâm Hoan nhất định là cao thủ trong việc trêu đùa tình cảm của người khác.
Quyến rũ bạn từng chút từng chút, vào lúc bạn thất vọng nhất sẽ cho bạn hi vọng. Vào lúc bạn tức giận muốn chết thì lại tới an ủi bạn.
Lục Nghiêu lại chấp nhận số phận, “Thôi được rồi, anh chờ.”
Nói xong, lại cảnh cáo cô: “Em để tên Tề Thần kia cách xa em một chút.”
Thẩm Lâm Hoan sửng sốt, “Cậu ấy……”
Lục Nghiêu sợ cô nói rằng người ta rất tốt, đánh gãy lời cô: “Thẩm Lâm Hoan, em đừng chọc tức anh được không, cứ nói đồng ý là được rồi.”
Thẩm Lâm Hoan: “……”
“Được rồi.”
—