Chỉ Muốn Gần Bên Em

Chương 50



Cuộc điện thoại đó kết thúc vào đêm trước cơn mưa mùa thu. Tây Trừng trở về Bắc Kinh, đang trong kỳ kinh nguyệt, tình cờ cô đang bận việc gì đó. Bài thi thứ ba lẽ ra phải thi lại nhưng bị hoãn vì chuyến đi đến Thành Đô. Lần này nhân lúc đang hăng máu thì quyết tâm làm một lần cho xong, cô vượt qua bài thi số ba, bài thi số bốn và nhận được giấy phép lái xe thuận lợi.

Trong khoảng thời gian này, Trâu Gia đến Bắc Kinh công tác. Tây Trừng rảnh rỗi cuối tuần đi chơi hai ngày cùng cô ấy và Trâu Vũ, đáng tiếc không phải là thời điểm lá đỏ ở Hương Sơn đẹp nhất.

Ngày tháng trôi qua nhanh chóng, ngày nào cũng hữu hình, cụ thể nên hai đêm ở Thượng Hải tựa như một giấc mơ.

Vào ngày Trung thu, một số đồng nghiệp làm thêm giờ tụ tập ở công ty, ăn bánh trung thu, xem phim, bật nhạc và nhảy múa cuồng nhiệt. Sau khi rời khỏi chốn ồn ào náo nhiệt, ngồi trên taxi, Tây Trừng lại nghĩ đến anh, nhẩm tính đã nửa tháng rồi.

Nói một cách logic, trong một mối quan hệ thuần túy của người trưởng thành, ai cần thì có thể yêu cầu trước, nhưng anh chưa bao giờ tìm cô.

Anh có vẻ không phải là người ham muốn tì.nh dục cho lắm, thường là dáng vẻ kiềm chế nhiều hơn.

Có lẽ vì lý do này khiến người ta muốn giày vò.

Tây Trừng không quan tâm loại chuyện này ai là người chủ động, bởi vì đã có giao kèo rõ ràng, những cái khác cũng không quan trọng như vậy.

Cô nhìn đồng hồ và thấy đã muộn nhưng chưa đến thời gian anh nghỉ ngơi, cô đã nhắn tin: Anh có muốn gặp nhau không?

Chiếc taxi gần như đã đưa cô về nhà rồi mới nhận được tin nhắn trả lời. Đó là một địa điểm cụ thể.

Cô đã đến nhà hàng đó hai lần, một lần chỉ hai người họ, một lần đi với Trâu Vũ.

Tây Trừng đổi điểm đến trên điện thoại, đi về hướng ngược lại hoàn toàn, tài xế kinh ngạc: “Vậy phải quay về đường cũ.”

“Vâng. Lên phía trước rồi quay đầu xe.”

Đến nơi, cô xuống xe đi bộ tới. Lúc cô định đi vòng quanh sân nơi cô bị lạc thì nghe thấy có người gọi mình, khi quay lại thì cửa sổ sau xe ở dưới tán cây đã hạ xuống, khuôn mặt tuấn tú của anh khuất sau cửa sổ trong bóng tối.

Tây Trừng đi tới nói: “Anh đổi xe rồi à?”

Anh ừ nhẹ, nhướng mi: “Em gọi tài xế lái thuê đi.” Anh lười chạy.

Tây Trừng cúi đầu lại gần cửa sổ xe nhìn anh. Mùi rượu không nặng nhưng ánh mắt rõ ràng là mệt mỏi.

“Hay là em thử xem sao?”

Người trong xe lại ngước mắt lên.

Tây Trừng: “Em đã có bằng lái xe, nhưng mới có mấy ngày, anh yên tâm không?”

“Gần đây em bận là vì việc này à?”

“Ừm.”

Lương Duật Chi liếc nhìn cô rồi quay lại, không biết anh đang nghĩ gì.

Tây Trừng gõ cửa sổ: “Nếu lo lắng thì thôi, mạng sống của anh giá trị lắm.”

“Em tự tin như vậy, tại sao anh phải lo lắng?”

Anh mở cửa đi xuống và ngồi vào ghế phụ. Nói thì nói thế nhưng vẫn có chút lo lắng, có phần giống như bóng dáng lái xe của Khương Dao năm đó. Nhưng rõ ràng cô lái xe giỏi hơn Khương Dao rất nhiều, là học viên hàng đầu trong số những người mới lái xe.

Thực ra thì cũng không có gì lạ, chỉ là cô trông có vẻ yếu đuối, thực tế thì cô dường như có khả năng kiểm soát tốt tất cả mọi việc, tất cả mọi người.

Sau hai ngã tư, tâm trạng Lương Duật Chi đã hoàn toàn thả lỏng và không còn chú ý đến thao tác của cô nữa. Anh mệt mỏi ngả người ra sau, ánh mắt vô tình rơi vào tay đang cầm vô lăng của cô.

Tây Trừng nhìn về phía trước, hỏi anh: “Anh có yêu cầu gì về địa điểm không? Nếu không, em sẽ làm theo kế hoạch của mình.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Em có dự định gì?” Giọng nói yếu ớt, vu vơ.

Tây Trừng chú ý tới tình hình đường đi phía trước, hơi chậm lại: “Em đã đặt khách sạn rồi.”

“Tùy em thôi.” Anh thờ ơ trả lời.

Tây Trừng tiếp tục lái xe đi đến mục tiêu của mình, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, lại nói: “Thật ra thì không cần nhắc tới, nhưng em sợ anh sẽ dè dặt nên nói rõ. Sau này nếu anh có nhu cầu, anh cũng có thể chủ động nói, hoặc chúng ta có thể thương lượng sắp xếp một thời gian cố định.”

Lương Duật Chi vẫn nhìn vào bàn tay phải của cô, từ cổ tay gầy gò đến mu bàn tay trắng nõn. Đột nhiên, anh với tới nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng siết chặt.

Tây Trừng bỗng nhiên hoảng sợ.

“Lương Duật Chi, anh đang làm gì vậy!”

“Em đang lái xe.”

Khoảnh khắc duy nhất mất kiểm soát.

Trong khoảng năm sáu giây ngắn ngủi, anh rút tay lại.

Sắc mặt Tây Trừng tái nhợt, tuy phía trước vắng tanh nhưng dù sao cô cũng là tài xế mới, khi bị làm phiền cô không khỏi lo lắng. Sau khi bình tĩnh lại, cô nhìn thẳng về phía trước, khi cô dừng xe ở ngã tư đèn đỏ, quay đầu lại nói: “Rất nguy hiểm đó anh không biết sao? Anh muốn chết, nhưng em còn chưa sống đủ.”

“Em không muốn chết cùng anh sao?” Vẻ mặt vẫn thản nhiên của anh mang theo giọng trêu chọc: “Không sao đâu, tỷ lệ tử vong của ở ghế phụ cao hơn tài xế.”

Tây Trừng cau mày, hiếm thấy anh hành động lưu manh như vậy, cho nên chỉ nghĩ anh uống nhiều quá, không tỉnh táo.

“Đừng đùa như thế nữa.”

Cô nói xong và không nhìn anh nữa.

Chiếc xe tiếp tục tiến về phía trước, và cả hai không nói gì.

Mặt Lương Duật Chi hơi quay sang bên phải, nhìn ra ngoài cửa sổ xe nhìn ánh đèn neon đỏ xanh hỗn loạn.

Xe chạy đến khách sạn, khi đỗ xe, Tây Trừng gặp khó khăn, cô liên tục thất bại ba lần, đỗ xe bên lề quả thực là điểm yếu của cô. Cô theo bản năng nhìn sang bên phải, nơi người ngồi bên ghế phụ đang thờ ơ, như thể anh không hề quan tâm đến việc chiếc xe quý giá của mình đang bị nát trong tay cô.

Cô quyết định buông tay. Sau hai lần nữa mới đậu thành công.

Sau khi vào khách sạn, Tây Trừng đi tới quầy lễ tân đăng ký, Lương Duật Chi ngồi trên sofa, một lúc sau, Tây Trừng đi tới nói: “Anh có chứng minh nhân dân không?”

Lương Duật Chi không động đậy.

Tây Trừng: “Không muốn lưu lại ghi chép sao?”

Anh liếc nhìn cô, Tây Trừng không biết ánh mắt đó có ý gì, anh lấy ví, rút ​​chứng minh thư ra.

Cô cầm trên tay quay trở lại quầy lễ tân, sau khi đăng ký, hai tấm chứng minh thư được trả lại cho cô. Cái của anh ở trên, trong lúc chờ thẻ phòng, cô nhìn ảnh, biểu cảm bình thường, không cười, tóc ngắn hơn bây giờ, mặt không gầy như bây giờ, lại có cảm giác trẻ trung hơn.

Cô nhân cơ hội này nhìn vào số ở giữa dãy số, 19910610.

Lật lại, liếc nhìn thời hạn ở dưới quốc huy, nó được chụp cách đây 5 năm, lúc anh 23 tuổi.

Đi thang máy lên, quẹt thẻ mở cửa, Tây Trừng nói với anh: “Anh có thể đừng lạnh lùng như vậy không? Anh cũng không đẹp trai hơn đâu.”

Mở cửa, đi vào phòng.

“Nếu không có hứng thú, hiện tại cũng có thể hối hận. Em không thích ép buộc.”

Căn phòng vừa sáng lên, Tây Trừng xoay người, đụng phải ánh mắt của Lương Duật Chi.

“Không phải nói nếu có nhu cầu thì nói ra sao? Bây giờ anh có rồi, rất mãnh liệt. Cô Đường muốn giúp anh không?” Anh đẩy cô vào tường, không có động tác vội vã nào, nhìn cô mấy giây, anh nghiêng mặt nói vài câu vào tai cô, Tây Trừng đột nhiên đỏ mặt: “Lương Duật Chi, anh…”

“Đừng nói nữa, không muốn nghe một câu nào.” Anh cúi đầu chặn miệng cô lại.

Tham Khảo Thêm:  Chương 115: Cương thi già

Đêm nay, Tây Trừng cảm thấy Lương Duật Chi đột nhiên nổi loạn hơn. Không, anh vốn đã vậy rồi, nhưng hôm nay nổi loạn đó càng trở nên mạnh hơn, kịch liệt hơn, đột nhiên tìm kiếm cảm giác tồn tại trong mọi thời khắc.

Anh luôn làm những việc mà cô không kịp phản ứng.

Khi mặc quần áo như vậy, lúc cởi q.uần áo cũng vậy, cho đến cuối cùng cô chỉ có thể hôn lên mặt anh và cầu xin. Sau khi xong việc, anh không hề quan tâm đến cô mà tự mình đi tắm.

Cô gọi tên anh và nói muốn uống nước.

“Đây là nghĩa vụ của anh à?” Anh mặc áo choàng tắm bước ra, lau tóc rồi hỏi cô.

Khuôn mặt Tây Trừng đẫm mồ hôi quay đầu nhìn anh, có chút khó hiểu. Rất nhanh, cô đã nhận ra chính anh là người đã khiến cô hình thành thói quen này, hầu như lần nào anh cũng hỏi cô có khát không, có muốn uống nước không, cô chỉ gật đầu.

Tây Trừng quay mặt đi, không nói nữa mà anh lại lấy nước, vặn nhẹ rồi đặt vào tay cô.

Sau đó, Tây Trừng cũng đứng dậy đi tắm, dọn dẹp xong cũng không thấy buồn ngủ.

“Muốn gọi đồ ăn không?” Tây Trừng hỏi anh. Trong phòng chỉ có trái cây và bánh trung thu do khách sạn cung cấp.

“Ăn gì?”

“Anh muốn ăn cháo không? Cháo hải sản.”

“Gì cũng được, em chọn đi.”

Tây Trừng lướt qua ứng dụng mua mang về và nhanh chóng đặt món.

Trong khi chờ đợi bữa ăn, Tây Trừng xem TV của khách sạn, ngẫu nhiên tìm được một chương trình để xem, đó là một bộ phim tình cảm được chiếu lại. Vốn cô muốn thay đổi nhưng khi màn hình lóe lên, có một diễn viên nam trông khá hấp dẫn nên cô dừng lại ở đó.

Cô điều chỉnh âm lượng nhưng không quá ồn ào.

Đúng lúc chiếu là một phân đoạn bộc lộ cảm xúc.

Diễn viên nam đã nói chuyện với diễn viên nữ và sử dụng một câu nói yêu đương rất phổ biến: “Em thỏa mãn mọi trí tưởng tượng của anh về tình yêu và hôn nhân.” Nhưng trên thực tế, họ tổng cộng có hai tuần bên nhau.

Tây Trừng cảm thấy khuôn mặt đẹp của diễn viên nam đó cũng không thể giữ chân cô làm khán giả.

Cô không xem nữa mà để nó làm nhạc nền để đêm Trung thu này thêm sôi động.

Chưa đầy nửa tiếng, cháo hải sản đã được người máy giao đến.

Tây Trừng nghĩ đến Kiki nên nhìn nó thêm vài lần nữa.

Cô gọi Lương Duật Chi ăn cháo. Hai người ngồi đối diện nhau tại bàn, Tây Trừng hỏi: “Anh ăn được loại sò điệp khô này không?”

“Có thể.”

Tây Trừng đưa thìa cho anh.

“Cháo này tạm được.”

Tây Trừng ngẩng đầu cười nói: “Một đầu bếp được anh khen cũng không dễ dàng gì.”

“Anh kén chọn đến vậy sao?”

“Một chút.” Tây Trừng dừng một chút, cố gắng diễn đạt chính xác: “Không đến mức khiến người ta ghét.”

Một lúc sau, cô lại nghĩ đến điều gì đó: “Em có thể gặp Kiki được không?”

Lương Duật Chi không ngẩng đầu lên, nhai một con sò khô, một lúc sau anh mới trả lời: “Mối quan hệ của chúng ta không bao gồm nội dung này.”

Tây Trừng hơi mím môi, gật đầu: “Được.”

Hai người lặng lẽ kết thúc bữa tối.

Tây Trừng nói: “Chúng ta bàn bạc nhé? Như thế này thì vội vàng quá, không mang theo quần áo.”

“Được, nói đi.”

“Anh có muốn tìm một địa điểm cố định không?”

Lương Duật Chi nhìn cô vài giây, sau đó lấy một tấm thẻ nói: “Sau này hãy đến đây.”

Đó là thẻ chìa khóa khách sạn.

Cô nhận lấy và nói: “Thời gian là thứ sáu, không muộn hơn mười giờ tối. Nếu có việc thì báo trước bốn tiếng. Không được phép lỡ cuộc hẹn mà không có lý do.”

Khi ánh mắt giao nhau, Tây Trừng nhìn vào mắt anh, hơi nhướng mày: “Đến muộn, lỡ hẹn sẽ bị phạt.”

Trước khi đi ngủ, Lương Duật Chi nhận được một cuộc gọi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Tây Trừng đang đánh răng ở bồn rửa mặt, vừa đi ra đã thấy anh ngồi ở đuôi giường, người ở đầu bên kia điện thoại không biết nói gì, giọng anh trở nên nghiêm túc: “Chú đón ông nội đi, muốn gọi cháu làm gì? Cháu ở cách ngàn km rồi đi giải quyết vấn đề từ xa cho mọi người sao? Làm sao cháu có thể thuyết phục bố cháu? Có lần nào lễ lộc là mọi người không cãi nhau không? Nếu thật sự quan tâm ông như vậy thì mọi người yên tĩnh đi. Cháu không có gì khác để nói đâu.”

Anh cúp máy.

Tây Trừng đã ngồi lên giường.

Lương Duật Chi đứng dậy nhìn cô: “Em đi ngủ trước đi.” Anh đi đến ghế sofa, lục túi quần rồi đi ra ban công.

Tây Trừng nằm đó hai mươi phút không ngủ được, đứng dậy, khoác áo choàng tắm đi mở cửa kính trượt ban công.

Anh tựa vào lan can ngoài cùng bên phải, nghe thấy tiếng động liền liếc sang một bên.

Anh đang hút thuốc.

Ngoài ban công thoáng đãng có gió nhẹ, mùi thuốc lá thoang thoảng.

Tây Trừng cũng dựa vào lan can, cách anh mấy bước. Cô không nói gì, lơ đãng nhìn bầu trời tối đen.

“Không có trăng, em ra đây ngắm cái gì?” Giọng nói của anh bay tới.

“Hít không khí thôi.”

“Em đang muốn hút thuốc gián tiếp à?” Anh nhìn sang thấy mái tóc dài xõa trên cổ áo choàng tắm của cô, khuôn mặt ngược sáng mịn màng vẫn trắng lóa trong ánh sáng mờ ảo.

Sự nóng nảy đã giảm đi một chút.

Anh dập điếu thuốc còn dang dở.

Tây Trừng chú ý tới, nói: “Không sao đâu, em cảm thấy mùi khói không nồng lắm.”

“Thật sao?” Anh tiến tới, ôm mặt cô rồi hôn lên môi, lưỡi anh tiến sâu trước khi rút ra.

Tây Trừng: “Như này thì nặng quá.”

Anh ậm ừ, dùng ngón tay cởi dây buộc áo choàng tắm của cô rồi bế cô lên.

Sáng hôm sau Tây Trừng thức dậy, nhìn đồng hồ, lập tức cuống cuồng lên, vừa cài cúc quần áo vừa bước nhanh vào phòng tắm, Lương Duật Chi nhìn cô: “Em vội làm gì?”

“Hôm nay em có lớp.” Cô bóp kem đánh răng ra.

“Lớp gì?”

“Lớp khẩu ngữ. Em còn đăng ký lớp tiếng Tây Ban Nha, không kịp nữa rồi.” Cô bắt đầu đánh răng.

“Em thích học lắm à?”

Tây Trừng nhổ kem đánh răng ra, súc miệng, vừa rửa mặt vừa trả lời anh: “Trước đây không học được nên bây giờ phải sử dụng chức năng này gấp đôi, hợp lý không?”

Lương Duật Chi dừng lại một lát.

Sau khi lau mặt qua loa, cô không nghe thấy câu trả lời của anh, đi ra ngoài liếc nhìn anh: “Em không thể ăn rồi.” Cô cất đồ vào túi, đi đến cửa nói: “Tuần sau gặp nhé.”

Đối với hai người đúng giờ, việc giữ được thỏa thuận không khó. Ít nhất trong hai tháng tiếp theo, Tây Trừng không tìm được cơ hội phạt Lương Duật Chi.

Mối quan hệ của họ bước vào trạng thái ổn định và bí mật, không ai nói cho ai biết ngoài nhau.

Chử Tưởng là người đầu tiên phát hiện ra. Lúc đầu, anh ta nhận ra rằng mình không thể hẹn được với Lương Duật Chi vào thứ sáu, sau đó anh ta gọi điện cho Lương Duật Chi và vô tình nghe thấy âm thanh đó. Anh ta tưởng đó là tình yêu mới của anh, sau khi hỏi xong thì chẳng biết nói gì.

Lương Duật Chi chỉ nói: “Em biết mình đang làm gì.”

Chử Tưởng hiểu rõ “uống rượu độc để đỡ khát, giẫm lên vết xe đổ” là như thế nào.

Nhưng vẫn quay đầu.

[*] Uống rượu độc để đỡ khát: 饮鸩止渴 ( yǐn zhèn zhǐ kě) ẩm chập chỉ khát – Theo truyền thuyết, chẩm là 1 loài chim độc có lông màu xanh, ngâm lông đó vào rượu thành chất độc giết người, rượu này gọi là ” rượu chẩm”. Uống rượu chẩm để hết khát là ví dụ cho lo giải quyết khó khăn trước mắt mà không nghĩ đến tai họa lớn sau này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.