Chia Tay Rồi, Tôi Tìm Được Mối Mới

Chương 49: Phiên ngoại 1



Sau khi kết hôn được mấy năm, cuộc sống của Lục U cực kỳ hạnh phúc.

Bất kể là làm bạn trai hay là làm chồng, Tưởng Đạc đều là sự hoàn mỹ không thể kén chọn.

Nhưng điều duy nhất khiến Lục U lo lắng chính là những trải nghiệm hồi bé của Tưởng Đạc dường như đã ảnh hưởng đến tính cách của anh.

Nhất là khi hai người và đôi vợ chồng son không tim không phổi Hạ Minh Phi cùng nhau tụ tập, đối lập cực kỳ rõ ràng. Mặc dù Tưởng Đạc cũng sẽ đùa giỡn cùng bọn họ, nhưng sự lo lắng dưới đáy mắt anh cho tới bây giờ chưa từng mất đi, trong lòng anh… chứa đựng một quá khứ nặng nề.

Lục U đã từng nghe một câu: Có người dùng tuổi thơ để chữa lành một đời, có người dùng cả đời để chữa lành tuổi thơ.

Lục U thuộc về cái phía trước, mà Tưởng Đạc, rõ ràng thuộc về cái phía sau.

Có đôi khi, vào lúc đêm khuya đang ngủ trên giường, Tưởng Đạc sẽ ôm chặt cô từ phía sau, chặt đến mức khiến cô tỉnh lại, giống như cô là cái phao cứu mạng duy nhất của anh.

Lục U biết, nhất định anh mơ thấy chuyện rất đáng sợ.

Mỗi lúc như vậy, Lục U luôn tâm niệm, nếu quay ngược thời gian và trở về quá khứ, cô sẽ nỗ lực hết mình để bảo vệ cậu thiếu niên kia.

Trong những năm tháng bất lực và tuyệt vọng nhất của anh, cho dù anh có đẩy cô ra xa như thế nào, cô cũng sẽ không bao giờ rời xa anh nữa.

Vào buổi chiều nắng đẹp, Lục U và Tưởng Đạc đưa bảo bối nhỏ nhà mình cùng ra sân chơi.

Công viên giải trí ở ngoại ô phía tây đã có lịch sử nhiều năm, khi Tưởng Đạc và Lục U còn học cấp hai, hai người và Hạ Minh Phi cùng với mấy bạn nhỏ thường đến đây chơi cùng nhau.

Khi đó… công viên mới vừa mở cửa, cực kỳ náo nhiệt.

Mà hiện nay, công viên gần như không còn tiếp tục kinh doanh nữa, nhiều công trình giải trí đã cũ kĩ, không thể tiếp tục sử dụng.

Con gái nhỏ Tưởng Nhu không mấy hứng thú với công viên này.

Đối với những đứa trẻ bây giờ, chúng có lẽ thích các trò chơi trên điện thoại di động và Ipad hơn là tới công viên.

Nhưng là đối với Tưởng Đạc cùng Lục U mà nói, đây lại nơi cất giấu những kỉ niệm đẹp đẽ và ngây ngô nhất của hai người.

Tại lối vào của công viên giải trí, Lục U nhìn thấy có người đang bán bóng bay, thế là cô đã đi tới và mua một quả bóng bay hình SpongeBob rồi buộc nó vào cổ tay phải của Tưởng Đạc.

Một người đàn ông cao lớn mà trên tay lại buộc một quả bóng bay hình thù ngộ nghĩnh, có phần hơi mâu thuẫn.

Nhưng trong mắt Tưởng Đạc lại mang theo ý cười, để mặc Lục U thắt nơ trên tay anh.

Tưởng Nhu nổi máu ghen nói: “Mama mua bóng bay cho baba mà không cho con, hứ, mama yêu baba nhiều hơn yêu con.”

“Nhu Nhu có baba và mama đưa con đến công viên chơi, hạnh phúc biết bao.” Lục U cúi xuống và thì thầm vào tai cô bé: “Nhưng khi baba còn nhỏ, không có người thân đưa baba đến công viên, càng không có người thân mua bóng bay cho baba.”

Tưởng Nhu nhíu mày: “Ưm, baba thật đáng thương.”

“Cho nên từ nay về sau, Nhu Nhu và mama phải ở bên cạnh baba, yêu baba nhiều hơn một chút nha.”

Tưởng Nhu dùng sức gật đầu: “Con đảm bảo!”

Sau đó, cô bé không còn ghen tị nữa, một tay ôm baba, một tay ôm mama, chơi trong công viên gần nửa ngày, cô bé cười đến nỗi các cơ trên mặt đau nhức.

Buổi trưa, bọn họ đi tới một căn nhà cũ.

Có một hộp thư hình trụ màu xanh lá cây bên cạnh cửa hàng, hộp thư đã bị gỉ và lớp vỏ bên ngoài đều đã phai màu.

Trên tấm biển lung lay trước cửa hàng, có một vài chữ được viết – “Sứ giả thời gian”.

Lục U ngạc nhiên nói: “Ôi, đã nhiều năm như vậy mà cửa hàng này vẫn còn ở đây sao?”

Tưởng Nhu lập tức hỏi mẹ: “Cửa hàng này bán gì thế ạ?”

Lục U kiên nhẫn giải thích: “Đây là một cái bưu điện, nhưng người gửi thư không phải là cho người của hiện tại, mà là tương lai.”

Tưởng Nhu cái hiểu cái không gật gật đầu: “Chơi vui vậy! Mama, chúng ta vào xem một chút đi!”

“Ừ.”

Lục U quay đầu nhìn Tưởng Đạc.

Nhìn dòng chữ “Sứ giả thời gian” trong đầu Tưởng Đạc hiện lên cảnh tượng lúc nhỏ.

Chuyến đi đến công viên lần đó là dấu chấm hết cho những kỷ niệm thời thơ ấu của anh.

Sau đó, anh hoàn toàn bị bóng tối bao phủ.

“Ca ca, vào xem thử đi.” Lục U nắm tay anh.

Mặc dù đã kết hôn nhiều năm nhưng cô vẫn có thói quen gọi anh là ca ca, giống như khi còn bé.

Tưởng Đạc là chồng của cô, cũng mãi là ca ca của cô.

Trong lòng Tưởng Đạc ấm áp, cầm lấy tay cô, đi bước vào căn phòng nhỏ “sứ giả thời gian”.

Trong phòng có các loại bưu thiếp, các loại phong bì, và đủ loại vật dụng nhỏ xinh xắn.

Không gian bên trong rất lớn, đi tiếp vào bên trong là một căn phòng nhỏ, bốn bức tường đều là tủ nhỏ.

Trên mỗi ngăn tủ nhỏ lớn bằng lòng bàn tay được dán nhãn của các khoảng thời gian khác nhau.

Dưới ánh sáng ấm áp, các nhãn dán khác nhau khiến Lục U cảm thấy như cô đang ở trong dòng sông dài của thời gian.

Cửa hàng này vẫn giống như trong ký ức, không có bất kỳ thay đổi nào.

Lục U nhớ lại năm đó, hai người đều không viết cho bản thân ở tương lai.

Mặc dù chỉ là trẻ con, nhưng bọn họ cũng không tin rằng cửa hàng này có thể gửi những bức thư của họ tới tương lai.

Nếu viết thì có lẽ bây giờ có thể nhận được rồi. Nghĩ đến đây, Lục U cảm thấy có chút tiếc nuối.

Tại quầy thanh toán của cửa hàng, một người đàn ông để râu quai nón đang chơi game, lười biếng hỏi: “Viết thư hay nhận thư?”

“Chỉ xem qua thôi.” Lục U trả lời.

Anh ta ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, hai mắt lập tức sáng lên: “Mà, hai người đã từng đến đây à?”

Lục U bật cười: “Ông chủ, trí nhớ của ông tốt thật đấy, còn nhớ chuyện lúc đó tôi nghi ngờ cửa hàng của ông!”

Người đàn ông có râu chỉ vào đầu ông ta: “Tôi đã nói rồi, tôi nhớ tất cả những khách hàng đã từng đến cửa hàng.”

“Mặc dù cửa hàng của ông đã mở rất nhiều năm, khiến bức thư có thể thực sự đến tay bản thân trong tương lai, nhưng ông có thể quay ngược thời gian sao?”

Người đàn ông nói một cách bí ẩn: “Có khi, thực sự có thể đấy.”

Đương nhiên Lục U không tin được chuyện vô căn cứ như vậy, cô nhìn về phía Tưởng Đạc: “Muốn thử chút không?”

Tưởng Đạc dường như không quan tâm tới những gì người đàn ông nói là đúng hay sai, anh chỉ cảm thấy nó có chút thú vị, vậy nên anh nói: “Chơi một chút đi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 173: Ngoại truyện 4

“Được rồi!” Ông chủ lập tức lấy giấy và phong bì thư: “Viết xong thì bỏ vào phong bì, nhớ ghi rõ năm, tuổi nhận thư.”

Lục U thấy Tưởng Đạc không viết, chỉ đưa bút cho cô thì hỏi: “Chàng trai, cậu không viết à?”

Tưởng Đạc lắc đầu: “Tất cả mọi thứ ở hiện tại đã là sự an bài tốt nhất rồi, anh không hối hận.”

Anh đã có được những gì anh muốn nhất, tương lai mà anh mong đợi đã đến và anh không hề hối tiếc.

Lục U cười nói: “Chẳng lẽ anh không muốn viết mấy con số trúng xổ số, hay kể cho quá khứ của bản thân về đề thi đại học à?”

Tưởng Đạc chọc vào chóp mũi Lục U: “Em nghĩ anh cần cái này sao?”

“…”

Đúng là, không cần thật.

Xét về tài sản mà anh đang sở hữu thì mấy giải xổ số đúng là vô nghĩa với anh. Còn về đề thi đại học, năm đó Tưởng Đạc là thủ khoa của tỉnh, anh nhắm mắt đưa chân cũng được điểm cao.

Trên đời này, dường như thực sự không có bất cứ thứ gì có thể gây ấn tượng với anh, bởi vì anh có thể tự mình có được mọi thứ mình muốn.

Lục U suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Anh… không muốn nhắc nhở quá khứ của mình… về chuyện kia sao?”

Vẻ dịu dàng trong mắt Tưởng Đạc tan biến, phủ lên một tầng mây đen.

Anh biết Lục U đang nhắc đến việc anh đã bị bắt cóc vào năm mười ba tuổi và trải qua cơn ác mộng lớn nhất trong đời.

Tưởng Đạc nghĩ tới tình huống lúc đó, kỳ thật hắn cũng có lựa chọn.

Vào thời điểm đó, anh có thể chọn tránh né tất cả những điều này, nhưng… nếu anh tránh né tất cả, thì…

Tưởng Đạc nhắm mắt lại, một hồi lâu sau mới lắc đầu: “Không hối hận.”

Khi đó anh đã lựa chọn rồi, cho dù có cơ hội thay đổi tất cả, anh cũng sẽ lựa chọn như vậy và không bao giờ hối hận.

Lục U nhìn tờ giấy viết thư trước mặt, do dự mấy giây, cuối cùng viết xuống một câu.

Tưởng Đạc không hối hận, nhưng cô lại hối hận.

Tưởng Đạc không tiếc nuối, cô có.

Tưởng Đạc nhìn cô đặt bút viết, nhưng không hỏi cô viết gì.

“Đúng rồi.” Râu quai nón nhắc nhở: “Bức thư này viết cho chính mình, tuyệt đối không được cho ai xem, chỉ để mình cô biết mà thôi.”

Lục U thấy anh ta nói như thể bức thư này thực sự có thể vượt qua thời gian và không gian để đến được tay mình khi còn trẻ.

Mặc kệ thế nào, chơi một chút cũng được.

Lục U đặt bút xuống, bỏ giấy viết thư vào trong phong bì.

Tưởng Nhu nhìn động tác của mẹ thì nói: “Mama viết nhanh quá.”

Lục U cười nhẹ nói: “Mama chỉ muốn nói một câu, nói nhiều quá… Sẽ làm bạn nhỏ sợ hãi.”

“Thì ra là thế.”

Nếu khi mẹ còn nhỏ nhận được một bức thư thật dài từ mẹ của tương lai, chắc chắn sẽ sợ hãi đến rối loạn tinh thần!

Lục U cất lá thư vào trong phong bì, hỏi Tưởng Đạc: “Anh còn nhớ ngày chúng ta đến công viên là ngày nào không?”

“Vẫn nhớ, mười ba tuổi, ngày Một tháng Mười ngày Quốc khánh, nên công viên có rất nhiều người.”

“Trí nhớ ca ca thật tốt.”

Lục U viết thời gian lên phong bì –

Gửi: Bạn học Lục U năm mười ba tuổi.

Hai người dẫn con gái ra khỏi cửa hàng, Lục U tò mò hỏi Tưởng Đạc: “Ca ca, anh thật sự không hối hận sao?”

Tưởng Đạc nghĩ đến bản thân mình khi đó, mặc dù u ám nhưng anh lưu luyến ánh sáng và sự ấm áp cô dành cho anh.

“Ai lại không có chứ.” Tưởng Đạc nhìn cô, sau đó nhìn Tưởng Nhu bên cạnh: “Nhưng những thứ đó không còn quan trọng nữa.”

Mãi mãi mà anh mong muốn đã ở ngay trước mắt rồi.

“Đúng rồi, em đã viết gì cho quá khứ của mình thế?”

Lục U nói: “Đương nhiên em không thể nói cho anh biết rồi.”

Ánh trời chiều ấm áp chiếu vào khuôn mặt Tưởng Đạc, khiến anh trông rất dịu dàng.

Anh đặt tay lên eo cô, giọng điệu tùy hứng: “Bà xã, nhưng anh muốn nghe mà.”

“Ui cha, đừng có gọi là bà xã, buồn nôn quá đi.”

“Cưng.”

“…”

Lục U: “Thôi cứ gọi là bà xã đi, cám ơn.”

Lục U ngẩng đầu lên, nhìn hoàng hôn ở phía xa, nói: “Tiếc nuối của em có liên quan đến anh.”

Hai mươi năm trước, các tòa nhà cao tầng vẫn chưa được xây dựng trên các con đường của thành phố Thanh Phù, hầu hết mọi người sống trong khu tập thể, tất nhiên, không bao gồm các gia đình giàu có sống ở ngoại ô thành phố.

Ánh hoàng hôn phủ sắc vàng lên thành phố.

Kiều Mỹ Vân bước ra từ cửa hàng tiện lợi, trên tay cầm một que đá, bẻ ra rồi dưa cho Lục U –

“Nè, vị dâu tây đó.”

Lục U nhìn xuống cái bóng do hoàng hôn phủ xuống, lẩm bẩm: “Tâm trạng không tốt.”

“Thế thì thôi, tôi sẽ ăn nó một mình.”

“Đưa đây!”

Cô giật lấy que kem, cắn một miếng.

Que kem tan ra trong miệng, thấm vào ruột gan, xua tan cái nóng mùa hè.

Dù tâm trạng không tốt nhưng kem vẫn phải ăn.

Kiều Mỹ Vân và Lục U cùng nhau đi bộ về sau giờ học, cô bé hỏi: “Tại sao tâm trạng cậu lại tệ thế? Hôm nay cậu còn được giáo viên khen ngợi trong lớp vẽ mà.”

Lục U giả bộ thở dài: “Tôi không thích thằng nhóc kia.”

“Ai cơ?”

“Chính là thằng nhóc đáng ghét kia.”

Một lúc lâu Kiều Mỹ Vân mới nhận ra Lục U đang nói về đứa em trai nhỏ của cô bé.

“Nó tên là gì nhỉ, Lục Ninh Ninh à?”

“Lục Ninh, cả ngày chỉ biết khóc, phiền chết đi được.”

“Đúng thế, mấy đứa nhóc miệng còn hôi sữa đều thế cả.”

Lục U đá bay hòn sỏi bên đường: “Dì Vương ở bên cạnh nói, nếu bố mẹ tôi có em trai rồi sẽ không thích tôi nữa.”

“Tại sao?”

“Nói là con trai có thể nối dõi tông đường, nhưng con gái thì không thể.”

“Còn lâu nhé, đừng nghe bà ấy nói bậy, bố mẹ cậu rất tốt, sẽ không trọng nam khinh nữ đâu.”

Trong lòng Lục U cùng không chắc lắm. Cả ngày bố mẹ đều ở cạnh thằng nhóc kia, cô bé cảm giác hơi buồn nhẹ.

Đúng lúc này, đám nhãi ranh Tưởng Hằng như mấy con khỉ lao ra từ vườn hoa rồi chạy về phía đài phun: “Tiêu diệt kẻ xấu! Công lý thuộc về chúng ta!”

“Chắc bọn nó lại bắt nạt người ta rồi! Đi xem nào!” Kiều Mỹ Vân kéo Lục U vội vàng đuổi theo.

Trong miệng Lục U còn ngậm kem, thở hổn hển chạy theo Kiều Mỹ Vân đến một bãi cỏ hẻo lánh phía sau đài phun nước.

Vừa liếc mắt đã thấy mấy tên nhóc Tưởng Hằng đang cầm súng cao su bắn đá vào một cậu bé với thân hình nhỏ nhắn đứng trong góc tường.

Bọn nhóc bao vây lấy cậu khiến cậu không có nơi nào để trốn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 143: C143: Chạy vào đồng hoang

Cậu bé mặc chiếc áo phông màu đen bẩn thỉu, mặt trước của áo đã phai màu, nhìn không ra là nhân vật hoạt hình nào cả.

Hai tay cậu nắm chặt, cắn chặt môi dưới, môi đã bị cậu cắn trắng bệch.

Mặc dù trông rất bẩn thỉu và nghèo túng, nhưng Kiều Mỹ Vân vẫn thấp thỏm nói khẽ vào tai Lục U: “Thằng nhóc đó đẹp trai ghê.”

Lục U học lớp mẫu giáo lớn, đại khái cũng có nhận thức về thẩm mỹ để đánh giá sơ bộ về việc con trai có đẹp trai hay không.

Ví dụ như Vương Tùng Đào, người nổi tiếng nhất trong lớp, rất đẹp trai.

Tưởng Hằng thì không ưa nhìn, vì nó thiếu một chiếc răng cửa.

Mà cậu bé trước mặt mặc dù quần áo lấm lem, sắc mặt trắng bệch, nhưng môi đỏ hơn anh đào, đôi mắt trong veo như quả cầu thủy tinh, thực sự vô cùng xinh đẹp.

Tưởng Hằng tiến lại gần cậu ta thêm hai bước rồi dùng súng cao su bắn vào mặt cậu.

Viên đá bay nhanh, cậu bé dùng cánh tay chặn nó lại, nhưng vẫn đau phải rên lên một tiếng.

Mấy thằng nhóc này đã coi cậu như một tấm bia rồi lần lượt lấy đá bắn cậu. Nhưng bọn nó bắn không chính xác lắm, vài lần đều không thể bắn trúng cậu. Thế là bọn nó học Tưởng Hằng, đến gần rồi bắn lên mặt, vừa chuẩn vừa ác.

“Bắt nạt người ta vừa thôi chứ.”

Lục U đang định bước tới thì Kiều Mỹ Vân nắm lấy cô: “Cậu làm gì đấy?”

“Bọn nó lấy nhiều bắt nạt ít.”

“Đừng ngớ ngẩn nữa, đó là Tưởng Hằng đấy.”

“Vậy thì sao?”

“Mấy đứa trẻ xung quanh đều không dám chọc giận nó. Mẹ tôi nói, ầm ĩ với ai chứ đừng ầm ĩ với nhà họ Tưởng. Gia đình họ có quyền có thể… không trêu được đâu.”

“Mẹ tôi có nói như vậy đâu.”

“Cậu tin tôi đi.” Kiều Mỹ Vân kéo Lục U rời đi: “Mặc kệ đi, đến nhà tôi xem phim hoạt hình.”

Lục U đi được vài bước, không nhịn được quay đầu nhìn lại.

Đầu cậu bé bị xây xát, trên mái tóc đen hình như có vết máu.

Đá không ngừng bắn về phía cậu, hơn nữa  bọn nhãi kia càng ngày càng tiến lại gần cậu, lực sát thương cũng càng ngày càng lớn. Thậm chí Tưởng Hằng còn bắn thẳng vào đầu cậu.

“Thực sự… bắt nạt người khác quá rồi!”

Lục U thoát khỏi sự lôi kéo của Kiều Mỹ Vân, đi đến trước mặt Tưởng Đạc, mở rộng vòng tay làm tư thế bảo vệ, che chắn cậu sau lưng: “Đừng bắt nạt trẻ con nữa!”

Lục U là cô bé xinh nhất trong toàn bộ tiểu khu. Ngay cả mấy đứa cứng đầu như Tưởng Hằng và đám bạn của nó cũng không thể không đỏ mặt khi nhìn thấy cô bé.

Nhìn thấy Lục U đứng trước mặt Tưởng Đạc, nó đặt súng cao su xuống rồi nói: “Lục U, đừng xen vào chuyện của người khác.”

“Mấy người đánh cậu ấy chảy máu rồi!”

“Là do nó đáng đời, ai bảo nó là đồ con hoang.”

“Mấy người đã đánh người ta còn mắng người ta nữa à!”

“Nó vốn dĩ là đồ con hoang, không biết xấu hổ.”

Một thằng nhóc nhặt súng cao su lên, bắn Lục U một cái.

Viên đá bắn vào cánh tay Lục U, Lục U sợ hãi hét lên: “Đau quá đi.”

Tưởng Hằng tức giận quay đầu lại: “Dừng lại, ai bảo mày bắn em ấy.”

“Nhưng nó… bảo vệ thằng con hoang.”

“Thế cũng không được.”

Trong khi bọn nó đang tranh cãi, Lục U nắm lấy tay Tưởng Đạc, kéo cậu bỏ chạy.

Kiều Mỹ Vân cũng vội vàng chạy theo, ba người cùng nhau chạy vào bụi cây trên con đường dành cho người đi bộ, đến khi chắc chắn không bị đuổi kịp mới dừng lại, khuỵu gối thở hổn hển.

Tưởng Đạc cựa người thoát khỏi tay Lục U, sau đó đẩy cô bé một cái.

Lục U bị cậu đẩy ngã xuống đất.

Cậu nhìn cô bé từ trên cao, ánh mắt thờ ơ, cả người toát ra cảm giác không ai có thể tiếp cận.

Kiều Mỹ Vân thấy Lục U bị cậu đẩy ngã xuống đất, tức giận nói: “Cậu không phân biệt được tốt xấu đấy à.”

Tưởng Đạc không nói một lời, nhìn chằm chằm vào hai cô bé, giống như một con sói cô độc bị thương, đầy cảnh giác và thù địch với thế giới này.

Kiều Mỹ Vân đỡ Lục U dậy, vỗ nhẹ vào chiếc váy trắng của cô bé, nói: “Đi thôi, mặc kệ cậu ta.”

Lục U và Tưởng Đạc nhìn nhau, dường như nhận ra sự mong manh ẩn dưới vẻ ngoài lạnh lùng của cậu.

Cô bé bước tới gần cậu rồi hỏi: “Anh mới chuyển đến đây ạ? Em chưa gặp anh bao giờ. Đừng gây chuyện với đám người Tưởng Hằng, bọn em cũng không dám gây sự với anh ta đâu.”

Cậu bé vẫn không nói gì.

“Tên em là Lục U, Lục của U u lộc minh, cậu tên là gì?”

[1] đoạn này Lục U nói sai vì Lục và Lộc đều có pinyin là lu4)

Cậu bé vẫn không nói.

“Cậu nói với cậu ta làm gì, cậu ta chỉ là một đứa câm thôi.” Kiều Mỹ Vân đi nhanh tới bên này, kéo Lục U rời đi: “Chúng ta đừng để ý đến cậu ta nữa.” 

Từ xa, Lục U quay đầu lại nhìn cậu, cậu đưa lưng về phía mặt trời lặn, khuôn mặt khuất trong bóng tối, nhưng cô bé vẫn cảm thấy cậu đang nhìn mình.

Lục U vừa về đến nhà đã nghe thấy tiếng khóc của trẻ con.

Không cần nghĩ cũng biết, nhất định mẹ đang ở trong phòng trẻ con với thằng quỷ nhỏ kia.

Lục U rầu rĩ lấy tác phẩm trong giờ vẽ hôm nay ra khỏi cặp sách và đi vào phòng trẻ con.

Phòng trẻ con được dán giấy dán tường màu xanh nhạt, sàn trải thảm êm ái, trong góc còn có bộ xếp hình Lego, còn cả một đống đồ chơi nữa.

Lục Ninh mập mạp, tròn trịa ngồi trong đống đồ chơi, một tay cầm máy bay, tay kia cầm Transformer lắc mạnh, đồng thời dùng âm lượng có decibel cao ngất ngưởng gào lên.

“Oe oe oe!”

Mẹ cô bé – Tần Mỹ Trân, bất lực dỗ dành nhóc: “Ninh Ninh ngoan, không khóc nữa, chúng ta chơi với những món đồ chơi khác, được không?”

Tiểu quỷ Lục Ninh mắt điếc tai ngơ, vừa đập đồ chơi vừa khóc.

Lục U bước đến chỗ Tần Mỹ Trân, đưa bài tập vẽ cho bà: “Mẹ ơi, con vẽ cái này trong lớp mỹ thuật, được cô giáo khen đấy.”

Tần Mỹ Trân kiệt sức vì tiếng khóc của Lục Ninh, nhìn lại bức tranh nguệch ngoạc của Lục U rồi nói: “U U giỏi quá.”

Lục U cảm thấy bà chỉ khen có lệ, cảm thấy vô cùng nhàm chán, cong môi chuẩn bị rời đi.

Lục Ninh nắm lấy bức tranh của Lục U.

“Trả lại cho chị, thằng nhóc xấu xa này!”

Lục Ninh ngừng khóc, chỉ vào bức tranh, kêu y y a a.

Bức tranh của Lục U vẽ một cô gái mặc chiếc váy công chúa xinh đẹp, đây là chiếc váy đẹp nhất mà cô bé có thể tưởng tượng ra, chỉ có công chúa mới có thể mặc nó.

Lục Ninh có vẻ thích công chúa có mái tóc xoăn vàng trên bức tranh, y y a a muốn nói chuyện.

Tham Khảo Thêm:  Chương 353

“Trả lại cho chị!”

Lục U giận dữ nắm lấy bức tranh, không ngờ, Lục Ninh giữ rất chặt, bức tranh mỏng manh bị xé làm đôi.

Lục Ninh lại bật khóc.

Lục U tức giận giậm chân, nhặt nửa bức tranh trên mặt đất lên, tức giận mắng Lục Ninh: “Chị ghét em chết đi được!”

Tần Mỹ Trân vội vàng nói: “Em trai còn nhỏ, con mắng nó làm gì, trông không giống chị gái chút nào cả.”

“Con còn lâu mới muốn trở thành chị gái của nó!”

Lục U cầm bức tranh rách nát, tức giận rời khỏi nhà.

Cô bé cảm thấy hụt ​​hẫng không thở nổi.

Cô nhớ đến lời của dì Vương ở bên cạnh: “Người lớn thích con trai, bố mẹ cháu có em trai rồi nên sẽ không thích cháu nữa.”

Lục U tủi thân lau nước mắt, đi về phía hồ.

Cầu thang ven hồ thưa người là căn cứ bí mật của cô bé, bất cứ khi nào không vui cô bé đều đến đó.

Nhưng hôm nay, hình như nó đã bị người khác “chiếm” rồi.

Lục U tiến lại gần, mới phát hiện người đang ngồi trên cầu thang là cậu bé câm mặc áo phông đen hôm nay bị bắt nạt.

“Đây là chỗ của em.”

Tay cậu bé cầm một cái bình xịt, đang xịt vào vết thương trên đầu, nghe vậy thì quay lại nhìn Lục U.

Lục U nhìn thấy đầu cậu bị rách da, vết máu đã đông lại, cô bé không đành lòng, cúi người nhìn vết thương của cậu, sau đó nhìn bình xịt trên tay cậu, kêu lên: “Anh dùng cồn xịt thẳng lên vết thương sao, rất đau đó!”

Tưởng Đạc không nói gì, trán ướt đẫm mồ hôi, gân xanh nổi lên thái dương.

Xem ra thực sự là đau không chịu được.

Cậu mặc kệ Lục U, giơ tay xoa vết thương trên đầu, tiếp tục dùng bình xịt cồn để sát trùng.

Lục U nhanh chóng ngồi xuống, cầm bình xịt trong tay cậu: “Để em giúp anh, cái này không thể xịt trực tiếp vào vết thương được. Em đã học lớp vệ sinh ở mẫu giáo rồi, cô giáo nói cồn nên xịt xung quanh vết thương.”

Tưởng Đạc cầm chặt bình xịt cồn không đưa cho cô.

Hai đứa trẻ đứng giằng co một lúc, cậu mới thận trọng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào cô bé.

Đôi mắt ngây thơ trong sáng như một con nai hoang, có một sức mạnh đánh tan mọi gian khổ.

Rốt cuộc, bàn tay của Tưởng Đạc vẫn mềm ra.

Lục U cầm bình xịt, ngồi thẳng dậy, cẩn thận tìm kiếm vết rách trên đầu: “Anh… anh cúi xuống đi.”

Tưởng Đạc sững sờ một chút, sau đó cúi đầu xuống.

Thế là cô bé có thể chạm vào tóc của cậu và tìm thấy vết thương trên trán.

Rất may vết thương không sâu, chỉ bị rách da, máu cũng khô lại rồi.

Cô bé cẩn thận xịt cồn xung quanh vết thương.

Cảm thấy cơ thể cậu đang co rút lại, Lục U vội vàng thổi vào vết thương, giống như mẹ cô bé đã làm trước đây –

“Phù phù, không đau không đau.”

Tưởng Đạc chưa bao giờ được đối xử dịu dàng như vậy.

Những người mà cậu gặp trước đây đều đấm hoặc đá cậu, hoặc đối xử với cậu một cách lạnh lùng.

Trái tim cậu bỗng trở nên mềm mại, cậu lại ngước mắt lên nhìn Lục U.

Làn da của cô bé rất trắng, đôi mắt hạnh to và sáng, lông mi dài và mỏng, gương mặt bụ bẫm dễ thương.

Cô bé vẫn đang thôi cho “phù phù” cho cậu, gió thổi ra cũng nhẹ nhàng thơm tho.

“Tên anh là Tưởng Đạc, Đạc trong vương triều Đô Đạc, tên do mẹ anh đặt.”

Lục U ngạc nhiên nói: “Em còn tưởng anh bị câm chứ.”

Cậu lại im lặng.

Để tránh cho cậu trở lại thành đứa bé câm, Lục U nhanh chóng hỏi: “Vậy rốt cuộc là Đạc nào thế?”

Cô bé không hiểu vương triều Đô Đạc là gì cả.

Vì vậy, Tưởng Đạc đã viết tên mình lên tay cô bé.

“Ồ, em hiểu rồi, em đã được dạy từ này ở lớp mẫu giáo nhỡ, năm nay em học lớp lớn rồi, nên em biết viết tên của anh.”

“Ừ.”

“Tôi em là Lục U.”

“Anh biết, Lục của U u lộc minh.”

Lục U nhìn cậu cười ngọt ngào: “Thực ra, đó là U của U u lộc minh, U U  là tiếng kêu của hươu.”

“U u lộc minh, thực dã chi bình.”

“Anh biết nhiều thật đấy, biết vương triều Đô Đạc, còn biết u u lộc minh, thực dã chi bình.”

Nhìn thấy mắt cô bé hiện lên vài phần ngưỡng mộ, cảm giác tự ti trước mặt người khác của Tưởng Đạc đột nhiên giảm xuống, nói: “Em đi học mẫu giáo rồi?”

“Em đang học trường Mầm non Quốc tế Laise, còn anh thì sao?”

“Anh không học mẫu giáo.”

“Ồ, tại sao anh không đi học mẫu giáo.”

“Không có lý do.”

“Ồ…” 

Lục U ngoan ngoãn không hỏi nhiều.

Tưởng Đạc hỏi lại: “Vậy trường mẫu giáo quốc tế của em có dạy tiếng Anh không?”

“Dạy chứ.”

“Anh cũng muốn học tiếng Anh.”

“Cái này dễ nè!” Lục U vỗ vỗ vai cậu: “Em dạy anh, điểm của em cao lắm, học kỳ nào cũng nhận được bông hoa đỏ đó.”

“Được.”

Tưởng Đạc cười nhẹ, khóe mắt cong lên, nốt ruồi son đỏ tươi hơi sáng lên, giống như nắng ấm trên núi xuân.

Lục U ngẩn ra, cả nửa ngày vẫn không phục hồi tinh thần.

Tưởng Đạc thật sự rất ngoan ngoãn!

Cô bé dùng một cành cây nhỏ và viết một từ tiếng Anh xuống đất –

Handsome.

Tưởng Đạc tò mò hỏi: “Đây có nghĩa là gì?”

Lục U lấy trong cặp ra một cuốn từ điển điện tử, đưa cho Tưởng Đạc: “Tự mình tra đi, kiến ​​thức mình chủ động thu nhận thì sẽ có ấn tượng hơn so với việc em trực tiếp nói cho anh nghe.”

Cô bé rất ra dáng một cô giáo nhỏ.

Tưởng Đạc nhìn từ điển điện tử nhưng không dám cầm lấy, trước đây cậu chưa từng chạm vào những sản phẩm điện tử này vì sợ làm hỏng.

Lục U không để ý, cô bé nhét cuốn từ điển điện tử vào tay cậu, nắm lấy tay cậu, dạy cậu gõ từng phím từng phím: “Ừm, thế này… hiểu chưa?”

“Ừm.”

Tưởng Đạc gật đầu, gõ từ handsome vào, ngay sau đó, giải thích tương ứng xuất hiện trong từ điển –

Handsome: đẹp rai, hấp dẫn…

Tưởng Đạc nhìn bím tóc tinh xảo, khuôn mặt lanh lợi và chiếc váy nhỏ xinh xắn của cô bé, rồi nhìn xuống cái áo phông đen đã bị cậu giặt bạc phếch đi, và đôi giày thể thao rách nát trên chân.

Handsome: đẹp trai, hấp dẫn…

Cái từ này, dường như là một sự châm chọc đối với cậu.

Trước đây, cho dù Tưởng Hằng có ức hiếp và xúc phạm cậu như thế nào, cậu cũng không quan tâm. Thậm chí cậu còn thích bộ dạng nổi giận, thích bộ dạng ngang ngược tàn ác của bọn nó.

Nhưng vào lúc này, đối mặt với cô bé trước mặt, Tưởng Đạc lại muốn trốn tránh.

Cậu vứt cành cây xuống, quay lưng bỏ chạy.

Lục U không hiểu nhìn theo bóng lưng của cậu: “Tưởng Đạc!”

Tưởng Đạc nắm chặt hai tay, không thèm quay đầu lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.