Chiếc Hôn Và Đóa Hồng

Chương 55



Có lẽ ánh mắt Giang Tịch quá mức nóng bỏng, mà Quý Minh Châu vốn là vì chờ anh nhưng không chịu nổi mà ngủ thiếp đi, cho nên giấc ngủ khá chập chờn.

Bởi vậy, ở dưới ánh mắt rực cháy của anh.

Quý Minh Châu như đã nhận ra điều gì, trằn trọc tỉnh lại.

Mí mắt cô chớp chớp, chưa quen với hình ảnh trước mắt.

Còn lẩm bẩm, “Anh đã trở lại rồi sao?”

Cùng lúc đó, vì bị Giang Tịch xốc chăn lên, hơi lạnh trong không khí cũng nhân cơ hội ấy chui vào lớp chăn bông, khi nói những lời này, vẫn mang theo chút run rẩy không dễ phát hiện.

Giang Tịch không hé răng nói lời nào, giây tiếp theo, Quý Minh Châu cảm giác một bên nệm đột nhiên lún xuống, theo động tác của Giang Tịch chăn được che chắn kĩ càng như ban đầu.

Giang Tịch vào lúc này, không chút lưu tình nào cướp đi chú gà Sally trong lồng ng.ực cô, thay vào đó là bản thân mình.

Rồi sau đó, tiểu công tử gà kia lăn hai vòng, dừng ở lại ở một bên khác của chiếc giường.

Tất cả chỉ xảy ra trong một thoáng chưa kịp hoảng hốt.

Trong khoảng thời gian ngắn, Quý Minh Châu nằm khuất dưới thân anh, không thể động đậy.

Anh chặn cô lại không cho cô nhúc nhích, cũng không cho người khác được cơ hội đổi ý.

Cả chăn tràn đầy hương vị thuộc về anh, lần này gần nhau như thế, cảm quan nhận thấy càng thêm rõ ràng.

Đặc biệt là mùi hương sau khi rửa mặt, quyện với mùi sữa tắm, hỗn hợp hương bồ kết trên áo ngủ, làm người ta phải mê mẩn.

Giang Tịch chôn vào cổ cô m.út lấy, tóc nhỏ quét qua khiến cô ngứa ngáy nhột nhột.

Quý Minh Châu vẫn còn lẩm bẩm, hai tay thuận thế ôm lấy anh, “Làm sao vậy anh?”

Cô một lòng chờ Giang Tịch, kết quả nghênh đón, là anh không nói một lời.

Vừa lên liền trực tiếp, làm sao còn có thể chịu nổi.

“Em đặc biệt chờ anh?” Động tác vẫn như trước, rồi sau đó chậm rãi lên tiếng.

“Tại sao lại hỏi em như vậy.”

Lời này nói ra “đặc biệt” thẹn thùng được chưa.

Không đề cập tới những chuyện khác, bây giờ nhìn như cô gấp gáp không chờ nổi vậy.

Quý Minh Châu vốn dĩ định thanh minh tại sao lại đến đây, bị anh gặm gặm liên hồi, mê mang nói, “Nếu anh cảm thấy em quấy rầy đến anh, thì em đi là được.”

“Sao lại quấy rầy đến anh?” Anh ậm ừ, giọng khàn khàn như dã thú ngủ đông lâu trong bóng tối, một khi nhìn thấy được ánh mặt trời, lao ra khỏi nhà giam gào rống, Giang Tịch từ từ nói, “Anh thích còn không kịp.”

Nói, anh từ bên gáy cô dời đi, hôn vào môi Quý Minh Châu.

Hơi thở hòa quyện lẫn nhau, Quý Minh Châu có chút ủ rũ, cô khịt khịt mũi, “Anh không ngủ sao?”

“Em chờ anh đến lúc này sao anh có thể ngủ được?” Giang Tịch thở hổn hển, chỉ cảm thấy thiên đường và địa ngục, cách nhau gần đến như thế này thôi.

Nói, anh rời khỏi môi cô, hai tay chống lên bả vai, hơi hơi nghiêng người.

Ánh đèn vàng trước giường tỏa ra thứ ánh sáng dìu dịu, trong tầm mắt của Quý Minh Châu, thấy được lông mi cong dài, đôi đen nhánh mắt, sống mũi thẳng và đôi môi hơi mím vì kiềm nén của Giang Tịch.

Phong hoa tuyết nguyệt, quyến rũ đến mê người.

Quý Minh Châu từ trong mắt anh, thêm động tác vừa rồi, cảm nhận được anh đối với bản thân có bao nhiêu mê luyến.

Cho dù là về tình cảm, hay là về cơ thể của bản thân.

Dưới lớp chăn như có một cái bếp lò đang bốc cháy, Quý Minh Châu phát ra tiếng ưm, “Này…Giang Tịch…anh đè em mạnh quá.”

“Không đè vào em.”

“Là vào mặt!”

Làm sao có thể nghĩ được, lời này vừa nói ra, nơi nào đó nổi lên cảm giác cộm cộm.

Bỗng nhiên xảy ra, khiến người khác trở tay không kịp.

Như mùa xuân, nước mưa chảy qua, từ dưới bùn đất giãy giụa nảy lên một chồi non nhỏ.

Rồi sau đó, nó trở nên lớn mạnh, là một thân cây trưởng thành thô ráp tráng kiện xuất hiện.

“Anh…anh!” Quý Minh Châu nói không nên lời, nhất thời tức giận lại thẹn thùng khó chịu, “Em có lòng tốt chờ anh, anh báo đáp em như vậy sao?”

“Em đẹp quá.” Giang Tịch thoáng cúi đầu, giọng nói êm dịu thuần khiết như rượu vang đỏ ủ trăm năm, “Anh nhịn không được.”

Quý Minh Châu khóc không ra nước mắt, “Em chỉ đơn thuần muốn ôm anh một chút sao anh lại như thế này chứ.”

Nhưng không thể không nói, cô có hơi thích thích.

Bị người trong lòng không kiêng kị gì hôn lấy! Không! Hẳn là vì khi —— được Giang Tịch, người bình thường hay kín miệng, không hề giữ lại mà khen thành lời “Em đẹp quá”, thực khiến trái tim run rẩy.

Ít nhất hiện tại, hô hấp cô có chút dồn dập.

Giang Tịch là ai? Giang Tịch là người thanh lãnh nhất Giang thị, là người thừa kế hào môn trăm năm ở Ngân Thành, theo cảm nhận của rất nhiều người là nam thần không thể hiện cảm xúc ra mặt.

Người như vậy, vì cô mà cuồng hoan, mê hoặc.

Vì cô mà không khống chế được bản thân 🙂

Quý Minh Châu điên cuồng suy nghĩ, tiện đà hỏi dò, “Vậy thì Giang tổng, bây giờ anh đã hôn xong chưa?”

So sánh như vậy, kỳ thật cô càng thích Giang Tịch ôm mình hơn, an ổn nằm với nhau.

“Chưa.” Giang Tịch đơn giản đáp lời, lại phủ cô dưới thân, chiếm cứ.

Tay cũng ôm lấy eo thon của cô, như liều mạng vu/ốt ve rồi sau đó lại dần dần hướng lên trên.

Như trước đây đã làm quá nhiều lần, chìm vào cảm giác bị mê hoặc.

Giang Tịch đắm chìm với việc chơi với đại màn thầu, chỗ nào cũng không buông tha.

Rồi sau đó, thay thế bàn tay, anh cúi đầu ngậm lấy.

Hốc mắt Quý Minh Châu thật sự đã nhuốm một tầng sương mù mỏng manh, ẩn ẩn từng giọt lệ.

Váy ngủ bằng lụa mỏng bị vén lên, rồi sau đó càng lúc càng hướng lên trên, nơi nào đầu ngón tay Giang Tịch đi qua, đều mang đến xúc cảm như từng bông tuyết tan.

Tham Khảo Thêm:  Quyển 9 - Chương 34

“Anh đang ghét!” Từng đợt hô hấp ngặt đoạn, cô rốt cuộc mới bắt được cơ hội, mắng anh.

“Thật sự chán ghét anh sao?” Giang Tịch nói, lại còn thêm cường điệu, tăng thêm lực độ.

“…Ưm…”

“Nói đi.” Giang Tịch chậm rãi dụ dỗ, “Chú heo nhỏ này, có khiến nông dân chán ghét hay không, hửm?”

Đây là không trả lời liền không buông tha đúng không!

Cảm nhận được gian kế của cẩu nam nhân này, Quý Minh Châu căm giận thốt lên.

Rồi sau đó cô khẩu thị tâm phi——

“Không chán ghét không chán ghét không chán ghét!”

Sau khi cô cường điệu xong, nho nhỏ bổ sung thêm một câu, “Chỉ là em có chút không thoải mái.”

Lẩm bẩm như thế, Giang Tịch không có khả năng không nghe thấy.

Giang Tịch cũng thật sự xót cô, nghe Quý Minh Châu oán giận, cũng thật sự buông cô ra.

Kỳ thật hiện tại người không dễ chịu, chắc chỉ có mình anh mà thôi.

Chân của cô câu lấy anh, mũi chân căng ra, theo từng đợt hô hấp mà xóc nảy.

“Em ngủ trước đi, anh đến phòng tắm một lúc, sẽ trở lại ngay.”

Cổ áo ngủ của Giang Tịch mở rộng, đuôi mắt hồng hồng khả nghi.

“Anh đến phòng tắm làm gì?” Quý Minh Châu nghi hoặc.

“Em nói thử xem.” Giang Tịch dừng một chút, dỗi dỗi nhìn cô.

Tuy rằng sức lực không lớn, nhưng mà…

Quý Minh Châu nháy mắt đã hiểu.

Nếu nói trên thế giới này thứ gì có thể so sánh với ớt ma qủy của Ấn Độ.

Thì nhất định là khuôn mặt Quý Minh Châu giờ khắc này.

“Anh rất khó chịu sao?” Cô có chút do dự, nhìn dáng vẻ phải đi của Giang Tịch, lại nhấc chân lên câu lấy anh.

Giang Tịch không đáp lại, chỉ là hỏi, “Anh khó chịu, em có giúp anh giải quyết không?”

Thấy Quý Minh Châu không hề hé răng, anh hôn hôn lên quai hàm cô, “Ngoan, anh không chạm vào em đâu.”

Ít nhất là khi hai bên còn chưa hoàn toàn chuẩn bị tốt.

Giang Tịch sẽ không muốn.

Quý Minh Châu thoạt nhìn có vẻ lớn mật, nhưng biểu hiện nhiều khi, vẫn là chỉ là đại tiểu thư thiên chân thuần nhiên.

Nếu chuyện đó trở thành sự thật, cô có thể khóc sướt mướt rồi đem anh đá bay, đều hoàn toàn có khả năng.

Kỳ thật anh hoàn toàn có thể, nhưng ——

Trong phòng không thứ đồ kia.

Chờ một chút, kỳ thật cũng khá nhanh.

Hai người cũng chỉ còn lá chắn cuối cùng.

Hơn nữa, Giang Tịch lo lắng một khi giải cấm quá sớm, anh chỉ sợ sẽ dọa đến cô

Giang Tịch theo như lời đi đến phòng tắm, đi rất lâu.

Miệng Quý Minh Châu sưng sưng.

Kỳ thật màn ủ bột màn thầu vừa rồi, anh không chỉ sờ soạ.ng, mà còn…

Cô che mặt lại, cảm thấy bản thân như heo gà nhập khẩu

Người này quá xấu xa rồi!

Quý Minh Châu nghĩ đến câu nói cuối cùng kia, được quý trọng như châu báu, được hưởng thụ cảm giác nâng niu trong lòng bàn tay, lại lần nữa kề bên.

Đây là sau Quý Thiếu Ngôn, lại một lần nữa có nam nhân mang đến cho cô loại cảm giác này.

Kỳ thật từ khi hai người xác định quan hệ tới nay, phát triển rất nhanh chóng.

Trên một phương diện Quý Minh Châu và Giang Tịch âu yếm, mặt khác cô cũng từng lên mạng sưu tầm qua hình thức ở chung của các đôi tình nhân khác.

Có một số làm theo tuần tự từng bước, một số thì quang minh chính đại, có những cặp xác định quan hệ là bay vào làm luôn.

Tóm lại, các loại hình thức, cái gì cần có đều có.

Cô cùng Giang Tịch, thì vừa phức tạp lại mơ hồ.

Đã từng thân mật với nhau, Quý Minh Châu cũng đã nghĩ đến, Giang Tịch có phải chỉ thèm cơ thể mình hay không.

Nhưng dựa theo cử động và biểu hiện, thì nó không chỉ dừng lại như thế.

Trong khi Quý Minh Châu chìm vào thế giới luyến ái nào đó, cùng với tâm ham “Hư vinh” mãnh liệt, vào lúc này, lại tiến thêm một bước thăng hoa.

Cô lại một lần nữa, cảm thấy vui vẻ.

Quý Minh Châu nhặt tiểu công tử gà vừa mới bị Giang Tịch thẳng tay không lưu tình ném, nằm nghiêng chờ anh quay về.

Nhưng đại khái tần suất ầm ĩ quá lâu, Giang Tịch lại chậm chạp không về, Quý Minh Châu theo lý thường hẳn là, lại tiếp tục ngủ như chết

Hai người kể từ khi bắt đầu thăm dò lẫn nhau, Giang Tịch đối chuyện này làm không biết mệt.

Khi công tác, thì chính nhân quân tử, đến khi về nhà, liền hóa thành người sói.

Thứ sáu, có lẽ là vì cuối tuần không có yêu cầu lớn lớn bé bé cần phải xử lý, nên cũng không cần đến Giang thị.

Cho nên, Giang Tịch lại tiếp tục với những gì anh ấy đã làm, giống như trước đây tận tâm tẫn ý thỏa mãn một phen, mới xem như buông tha Quý Minh Châu.

Sáng sớm ngày hôm sau, cô bị đánh thức.

Giang Tịch thích yên tĩnh, khi ngủ cũng không thích có ánh sáng lọt vào.

Bởi vậy, mành của cửa sát đất thật dày che kín hai tầng, cửa sổ bên cạnh cũng được che chắn kĩ càng, không để lộ bất cứ ánh sáng nào.

Bên trong phòng xám xịt, ánh nắng ban mai còn chưa rực rỡ xuyên qua mành cửa sổ.

Cho nên Quý Minh Châu biết, bây giờ hẳn là vẫn còn sớm.

Chẳng qua

Lúc này, Giang Tịch lại tỉnh dậy, tay còn ôm cô.

Kỳ thật trước đây phần lớn thời gian, đều là anh rời giường, làm cơm sáng, sau đó lại đến gọi cô.

Cùng nhau ăn vạ trên giường, là chuyện chưa bao giờ xảy ra.

“Giang tổng, anh lại làm sao vậy?” Sau cổ cô, cùng với t.,ấm lưng trắ.ng nõn, hết thảy không được Giang Tịch buông tha.

Giang Tịch đáp lời, “Vẫn còn sớm.”

Cô dĩ nhiên biết còn sớm!

“Em biết.” Quý Minh Châu không mở mắt ra, cảm nhận được anh, “Tối hôm qua anh về khi nào đấy, em cảm giác anh hiện tại giống như Phật vậy, em thỉnh anh đừng động đậy nhưng anh thì không.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Hôm qua cô không đến phòng Giang Tịch, lại bị anh ôm theo kiểu công chúa tới đây.

Sau đó, cô lấy máy tính bảng lướt lên trang chủ video Weibo, cùng các fan giao lưu, Giang Tịch lại đến thư phòng.

Rồi sau đó, sau khi nháo loạn xong vào tối hôm qua, Giang Tịch hình như lại đến thư phòng.

Có vẻ như anh muốn đem sự vụ vài tuần tới làm cho xong hết, không kể ngày đêm.

Cho nên —— tại sao còn muốn ôm cô đến trong phòng anh “Độc chiếm” chứ!

“Vậy còn em, vẫn luôn ngủ sao?”

“Cũng không trách em được.” Quý Minh Châu xoay người, “Bây giờ là cuối tuần, em còn muốn ngủ nhiều thêm một chút, anh đánh thức em sớm như vậy để làm gì.”

Cô vừa định làm tổ trong lồng ngự.c Giang Tịch thêm một lát nữa, chân lại bỗng dưng đụng phải cái gì đó.

“”

A a a a!

Cô cảm thấy chân không phải của mình nữa rồi.

Giang Tịch tóm lấy chân Quý Minh Châu, ngăn cô lại, “Sáng sớm tinh mơ, em lộn xộn cái gì chứ?”

Anh vẫn còn hăng hái.

Hẳn phải là cô đi hỏi anh mới đúng, sáng tinh mơ, Giang Tịch đã kích động cái gì chứ!

“Giang Tịch, anh nói sẽ không chạm vào em nếu em chưa chuẩn bị tốt mà.” Quý Minh Châu có chút luống cuống, sợ anh cứ bá đạo như thế mà muốn cô.

Dù sao thì ——

Cảnh đêm tuyệt diệu, với hoa hồng và rượu vang đỏ làm bạn, mới là khung cảnh cô mong đợi.

“Được, không chạm vào em.” Giọng Giang Tịch chậm rãi, “Nhưng không phải còn có thể dùng tay sao.”

Anh nắm chặt lấy tay cô, chậm rãi đưa nó đến nơi nào đó.

“Giúp anh.”

Sáng sớm đầu xuân, càng thêm rực rỡ.

Ngoài cửa sổ cây xanh um, trong bụi cỏ tuy rằng còn mang theo vài giọt sương nhỏ vụn, nhưng khi mặt trời chiếu xuống, phản chiếu chút ánh sáng tinh khôi.

Chim chóc uyển chuyển hót véo von, thỉnh thỏang chúng lại “Pi” vài tiếng, trong đó có tiếng bánh xe cọ xuống mặt đất, cùng với tiếng động cơ ngày càng nhiều, xe cộ tấp nập, thành phố này cũng đã vui vẻ bắt đầu ngày mới.

Không bao lâu, mông lung sáng sớm bị lấy đi hầu như không còn gì.

Lại một ngày mới bắt đầu.

Quý Minh Châu đứng trước bồn rửa mặt trong phòng Giang Tịch, rửa tay một cách hằn học.

Bởi vì ngủ không ngon, hàng mi dài rủ xuống.

Giang Tịch vừa mới đi vào, đứng bên cạnh Quý Minh Châu, cùng cô rửa mặt.

Hoàn toàn tương phản với cô, người họ Giang nào đó thần thanh khí sảng, mặt mày càng thêm tươi tỉnh sáng lạn.

“Vẫn còn giận sao?”

“Em giận lúc nào chứ?” Quý Minh Châu liều mạng xoa xoa, “Em có giận ai, cũng sẽ không giận anh, bởi vì anh chỉ là người xa lạ bên cạnh em thôi!”

Khi cô nói chuyện vẫn mang theo chút âm dương quái khí, rõ ràng là đang giận dỗi anh.

Kỳ thật, đây cũng là phương thức che giấu nội tâm của bản thân.

Tuy rằng không bài xích loại gần gũi này, nhưng hình ảnh vừa rồi tràn ngập trong đầu, căn bản vứt đi không được.

Quý Minh Châu hiện tại căn bản không dám đối diện Giang Tịch.

Chỉ cần bốn mắt giao nhau, loại xúc cảm trên tay, động tác Giang Tịch dẫn dắt, cứ như một bộ phim tua chậm ngập tràn trong tâm trí.

Hơn nữa hại cô từ sáng sớm liền không thể ngủ ngon.

Nam nhân này! A!

Cẩu! Nam! Nhân!!

“Được rồi, đừng thẹn thùng.” Tâm tình Giang Tịch vô cùng tốt, rũ mắt nhìn cô.

“Ai nói với anh em thẹn thùng?” Quý Minh Châu ngước mắt nhìn bản thân trong gương, cũng không thèm nhìn anh, “Từ điển hôm nay của em, không có hai chữ ‘ thẹn thùng ’!”

“Ồ phải không?” Giang Tịch nói, giơ tay khảy khảy miệng nhỏ của cô không tự giác chu lên, “Chỗ này của em có thể làm thành cái thuyền được rồi này.”

Đầu ngón tay anh mang theo bọt nước do vừa rửa mặt, ẩm ướt lạnh lạnh.

Quý Minh Châu không muốn cùng anh chơi loại trò chơi này nữa, vội vàng né tránh.

Giang Tịch cũng không để trong lòng, “Anh đi làm cơm sáng, lát rửa mặt xong ra ăn cơm nhé.”

“Uhm”

Quý Minh Châu tùy ý đáp lời, sau khi Giang Tịch đi mới đột nhiên phản ứng.

Cơm sáng?

Bây giờ mặt trời đã lên cao rồi, phải là cơm trưa mới đúng chứ

Lúc ăn cơm, Quý Minh Châu cũng phớt lờ Giang Tịch.

Đôi mắt không phải đôi mắt, cái mũi không phải là cái mũi.

Giang Tịch khi đó thật quá đáng, sau đó thậm chí lại còn khẩn cầu cô thêm một lát nữa.

Nhưng cũng không thể tránh được.

Cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, tay cô ngay lúc này, cầm đũa cũng cầm không xong.

Nhưng Giang Tịch hình như rất vui mừng, vẫn luôn muốn trêu chọc cô.

Sau khi ăn xong, anh dùng tay chống nửa mặt, nghiêng ngả rồi cũng muốn nhìn chằm chằm vào cô.

“Cuối tuần sau, anh lại mang em ra ngoài chơi nhé?” Giang Tịch chậm rãi đề nghị.

“Uhm.”

“Chọn lúc nào có thời gian rảnh đấy.”

“Uhm.”

“Còn nhớ lần trước đến tửu trang suối nước nóng không?”

“Uhm..tốt?!”

Vô tình đáp lại, Quý Minh Châu lúc này mới kịp phản ứng.

Cô lại không nhịn được, bị anh lừa rồi.

“Nhìn cái gì mà nhìn!” Quý Minh Châu trừng mắt nhìn anh, cúi đầu tiếp tục chậm rì rì ăn cơm sáng.

Giang Tịch thấy cô như vậy, khóe miệng hơi nhếch lên, “Được rồi, quyết định như vậy đi.”

Không đợi cô nói gì, chuông cửa Bách Duyệt đã vang lên.

Thông tin trên video nhập hộ thang máy, cũng sáng lên.

Giang Tịch đứng dậy, đi tới đó.

Anh click mở video, hình ảnh hiện lên là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp.

“Mẹ?”

“A Tịch, là mẹ, hôm nay đến đây nhìn xem con và Minh Châu như thế nào rồi.”

Lâm Mạn Hề biết sau khi Quý Minh Châu từ Thụy Sĩ trở về, vẫn ở Bách Duyệt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 248: Từ chối thì lại bất kính rồi

Cho nên, bà rảnh rỗi, cũng không muốn chơi mạt chược, chọn thời gian lại đây nhìn xem. Làm cơm, hay khơi thông gì gì đó.

Giang Tịch cấp quyền thông hành, không bao lâu sau đó, thân ảnh Lâm Mạn Hề xuất hiện ở trong phòng.

“Bác gái.” Quý Minh Châu thấy bà, lên tiếng chào hỏi.

Vừa nói, cô muốn đứng lên, cơ thể đang ở giữa không trung, bị Lâm Mạn Hề kêu ngừng lại, “Cháu ngồi xuống đi, khách khí như vậy làm gì.”

Quý Minh Châu nghe xong, lúc này mới lại ngồi xuống.

Lâm Mạn Hề xẹt qua Giang Tịch, xách theo túi lớn túi nhỏ, “Đúng vậy, cuối tuần này, mẹ lại tới nấu cơm cho các con, vui không nào!”

Mặt Giang Tịch vô cảm, thần sắc không có bất luận bộ dạng dao động nào.

Lâm Mạn Hề tức muốn chết khi thấy con mình như vậy, “Biểu tình của con là như thế nào? Không chào đón mẹ tới sao?”

Quý Minh Châu vội vàng phụ họa, “Cháu hoan nghênh!”

Lâm Mạn Hề đánh lên lưng Giang Tịch một cái, tiện đà nhìn sang Quý Minh Châu, “Vẫn chỉ có mỗi Minh Châu ngoan…này? Các con vừa ăn cơm trưa sao?”

Quý Minh Châu nhìn “Đầu sỏ gây tội” không hé răng, khô cằn giải thích, “Bác gái, chúng cháu ăn cơm sáng ạ.”

Lâm Mạn Hề kinh ngạc, “Ăn sáng trễ vậy”

Cô ngược lại nhìn về phía Giang Tịch, biểu tình kị, như anh đang hành hạ khống chế ai vậy.

“Được rồi, vậy mẹ không vội làm cơm trưa cho các con nữa, mấy tiếng nữa lại làm, Minh Châu, Giang Tịch mà đối với cháu không tốt, cháu phải nói với bác.” Lâm Mạn Hề nói, còn “A” lên, “Làm đồ ăn sáng trễ như vậy, nó cũng nghĩ ra được.”

Quý Minh Châu liếc mắt nhìn Giang Tịch, nhanh chóng cúi đầu.

“”

Kỳ thật trễ như thế, cũng có nguyên nhân, nhưng hơi khó để miêu tả, cho nên không thể giải thích rõ ràng.

Lâm Mạn Hề lại hàn huyên thêm vài câu, ngược lại đi vào trong phòng bếp.

Giang Tịch đi dạo vài bước, ngồi vào đối diện Quý Minh Châu.

Thấy cô ăn sáng mà không có tí sức lực nào.

“Khoa trương như vậy sao?”

“A?”

“Tay cháu run thế.” Giang Tịch dựa vào lưng ghế, gõ tay lên bàn đá cẩm thạch, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Quý Minh Châu không hé răng, lại trừng mắt nhìn anh.

Cô đâu có run, cô chỉ đang từ từ ăn mà thôi.

“Nếu khó nói, kỳ thật anh cũng có thể giúp em.”

“”

“Giang Tịch, anh có thể im miệng được không!”

Lâm Mạn Hề mới từ phòng bếp đi ra, nửa người còn chưa kịp ra theo, liền nghe được câu “Oán niệm” cuối cùng của Quý Minh Châu.

Nghe qua thấy oán khí này rất thâm hậu.

Lâm Mạn Hề nhìn nhìn Giang Tịch dù bận nhưng vẫn ung dung, không nhìn anh nữa, cẩn thận đánh giá Quý Minh Châu.

Tuy rằng vẫn là tiểu cô nương xinh đẹp trong trí nhớ, nhưng hôm nay Quý Minh Châu, khác xưa rất nhiều.

Mang theo một chút xót xa, với một chút thương tiếc.

Hình như ngủ không ngon, ngay cả mí mắt cũng rũ xuống.

Đôi mắt đào hoa luôn luôn trong trẻo giảo hoạt cũng trở nên uể oải.

Trong lòng Lâm Mạn Hề phỏng đoán lung tung, cảm thấy suy đoán của bản thân có vẻ không sai, sau đó bà vòng qua bàn ăn, hung hang trừng mắt nhìn Giang Tịch, “Con đừng bắt nạt người khác nữa!”

Ánh mắt Giang Tịch trong veo, tư thế phóng khoáng nhởn nhơ.

Không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Anh chỉ nhìn Lâm Mạn Hề, rồi sau đó khẽ nhướng mi, tỏ vẻ bản thân đã biết.

Lâm Mạn Hề cảm giác mình đã xử lý xong xuôi, sau khi nói xong, bà nhìn về phía Quý Minh Châu, giọng nói cũng thay đổi ngữ điệu phá lệ ôn nhu, tốc độ thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh, “Minh Châu, cháu muốn ăn gì? Cháu nói cho bác nghe đi, để lát nữa bác làm cho cháu ăn.”

“Bác gái dạ cái cháu này cũng chưa ăn xong đâu, cháu còn chưa kịp đói bụng nữa” Quý Minh Châu nói, chọc chọc cái trứng còn lại trong chén.

“Cái này thì có tính là gì, không sao, thảo luận muốn ăn gì vào giờ cơm chiều cũng được mà.”

“Vậy được ạ, cháu muốn ăn thịt chiên xào dứa, hoa hồng viên ngâm rượu, không có cũng không sao, tóm lại, ngọt là được.” Quý Minh Châu tỏ vẻ chỉ cần là ngọt liền có thể chấp nhận được, dù sao, người lớn chạy tới đây nấu cơm cũng không dễ dàng gì.

Nghe xong lời này của cô, Lâm Mạn Hề hiểu rõ gật gật đầu.

“Cháu rất thích ngọt sao?”

“Vâng.”

“Vậy bác đều làm đồ ngọt cho cháu ăn, người lớn như cháu còn thích ăn ngọt, không nhiều lắm đâu.” Lâm Mạn Hề cười cười, khẩu vị này của Quý Minh Châu, giống như một đứa trẻ vậy.

Phu nhân trong giới của Lâm Mạn Hề giao tiếp khá nhiều, bởi vậy, bà cũng biết không ít mấy đứa trạc tuổi được nuôi dưỡng có gia thế tương tự.

Xấp xỉ tuổi Quý Minh Châu, hơn phân nửa là khắc chế giữ gìn dáng người, một miếng đồ ngọt cũng không muốn ăn. Cho nên theo quan điểm của Lâm Mạn Hề, thật đúng là chuyện hiếm lạ.

Quý Minh Châu dừng lại, “Giang Tịch thì sao ạ?”

“Giang Tịch làm sao?” Lâm Mạn Hề nhìn lại, “À cháu nói đến Giang Tịch sao, bác cũng hỏi qua rồi, nó ghét nhất là ăn đồ ngọt, cho nên buổi tối, bác lại cho làm cho nó hai món khác, các con sẽ ăn riêng.”

Lâm Mạn Hề nói, như bố thí nhìn Giang Tịch, “Bên kia, con nói xem muốn ăn gì, buổi tối nhân tiện mẹ làm cho.”

“Con thì sao cũng được.” Giang Tịch đáp lời, giọng nói cũng không biến hóa quá nhiều.

Sau khi câu nói kia của Lâm Mạn Hề, lòng chấn động không thôi, chậm chạp không thể bình tĩnh, lại là Quý Minh Châu.

Lâm Mạn Hề nói.

Giang Tịch ghét nhất là ăn ngọt.

Quý Minh Châu ngước mắt nhìn về phía đối diện, đúng lúc nhận lấy ánh mắt anh nhìn lại, vừa trong trẻo lại sâu thẳm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.