Chiếc Hộp Ánh Trăng

Chương 73: Ngoại truyện - Năm mới vui vẻ của hai người



Hoặc có lẽ là do đêm đã khuya, nó khiến cho ký ức con người ta trở nên rõ ràng hơn cả. Giang Lệ Viên nghĩ ngợi một lúc, hỏi anh: “Là tai nghe màu đen của hãng Thuỷ Mặc à?”

Chu Thận Chi đáp lời: “Dạ vâng.”

Giang Lệ Viên nghe xong, bà chợt nhớ lại ngữ khí lúc nãy khi nói chuyện của Chu Thận Chi.

Cháu trai của bà ấy nên bà là người hiểu anh nhất.

Ít nhiều anh sẽ cảm thấy áy náy, cả đời người điều đáng sợ nhất vẫn là sự tiếc nuối.

Giang Lệ Viên lại suy nghĩ đến một góc nhìn khác, bà nói: “Bà nhớ là con rất thích chiếc tai nghe đó.”

Chu Thận Chi đáp lời.

Giang Lệ Viên mỉm cười: “Con xem, lúc đầu con nhận chiếc tai nghe này thì rất thường xuyên sử dụng nó, con đã đem cất hết mấy cái lúc trước của con vào, sau này chỉ còn dùng mỗi chiếc tai nghe này thôi.”

“Có một lần bà đang dọn dẹp không cẩn thận làm rơi chiếc tai nghe xuống, con còn rất sốt ruột nữa đấy.”

Chu Thận Chi nhớ lại.

Hình như đúng thật là như vậy, thế nên chiếc tai nghe này được giữ gìn khá tốt.

Anh nói: “Con dùng rất thuận tay, hơn nữa chất lượng âm thanh cũng rất tốt.”

Giang Lệ Viên ho lên hai tiếng, nói: “A Chi, đây đúng là định mệnh đấy, con vẫn luôn âm thầm yêu thích những thứ có liên quan đến Điềm Điềm.”

Chu Thận Chi nghe vậy bèn bật cười.

“Bà nội!”

“Bà nói thật mà, sinh nhật năm đó của con, con đã nhận được tận bảy tám chiếc tai nghe mà nhỉ. Vậy tại sao cứ phải chọn mỗi nó thôi.” Giang Lệ Viên sẵn giọng: “Lời của bà còn linh nghiệm hơn cả Lão Gia đấy.”

Ở quê hương của Giang Lệ Viên.

Lão Gia là một vị thần, vô cùng lợi hại.

Đôi mày Chu Thận Chi như dịu xuống.

Anh mân mê chiếc tai nghe.

Và trả lời bà: “Con nghe bà nội.”

Vô hình trung.

Anh sẽ thích thứ mà Thẩm Điềm tặng, thích mọi thứ của cô.

Lúc này.

Điện thoại của anh vang lên thông báo.

Anh liếc mắt nhìn qua.

Thẩm Điềm: Anh đi đâu vậy?

Chu Thận Chi tim chợt đập nhanh một nhịp, anh nói với Giang Lệ Viên: “Bà nội, con phải về rồi.”

Giang Lệ Viên ở bên kia đang uống nước, ừng ực, bà nói: “Được, bà cũng ngủ đây.”

“Có chuyện gì thì nhớ gọi cho con nha.” Chu Thận Chi nhắc nhở nói, Giang Lệ Viên đặt ly nước xuống: “Gọi cái gì mà gọi, ba mẹ con đều ở đây hết, con cứ đối xử cho Điềm Điềm tốt vào, bà nội nói muốn sớm sinh em bé cũng là lừa hai con thôi, đừng áp lực quá.”

Chu Thận Chi cười đáp: “Vâng.”

Tắt điện thoại, anh mang tai nghe đựng vào trong chiếc hộp, cầm lấy quay người bước ra cửa, vừa đi vừa trả lời tin nhắn cho cô.

Anh ấn vào ghi âm.

“Sao lại dậy rồi? Trong phòng lạnh quá à?”

Thẩm Điềm trả lời anh.

Giọng nói ngà ngà trong cơn say ngủ.

“Em đi vệ sinh nhưng không thấy anh, có điều em có nhìn thấy tờ giấy trên bàn rồi. Anh đến căn nhà cũ làm gì vậy? Nhà cũ của anh ở đâu?”

Chu Thận Chi bước vào thang máy.

Anh nhìn số tầng đang nhảy, trả lời: “Ở Vạn Khoa Thiên Vực.”

“Hả? Khu dân cư đó à, em có nghe qua.” Thẩm Điềm ở đầu bên kia đột nhiên hào hứng, cô hỏi: “Lúc còn đi học có phải là anh sống ở đó không?”

Chu Thận Chi ừm đáp.

“Đúng rồi.”

Thẩm Điềm chớp chớp mắt.

“Woa, vậy khi nào rảnh em cũng muốn đến đó xem thử.”

“Được, khi nào rảnh anh sẽ dẫn em đi.” Anh đến tầng trệt, bước ra ngoài và lên xe, anh mang hộp tai nghe để xuống ghế phụ, tay đặt lên vô lăng rồi đeo tai nghe bluetooth vào, nói với cô: “Em ngủ trước đi, anh chuẩn bị về rồi.”

Thẩm Điềm trả lời anh.

“Ờ.”

Sau đó cô cũng không nhắn tin cho anh nữa.

Chu Thận Chi mỉm cười ấn vào tai nghe bluetooth, khởi động chiếc xe. Cơn gió lạnh thổi đến, bên ngoài cửa sổ còn có một màn sương mỏng, rất nhanh sau đó, chiếc xe đi đến Lam Nguyệt.

Anh cầm chiếc hộp tai nghe đi lên lầu.

Mở cửa bước vào.

Thì nhìn thấy Thẩm Điềm đang đắp tấm chăn giữ nhiệt ngồi trên sofa.

Anh khẽ nhướng mày.

“Không phải là anh bảo em ngủ sao?”

Thẩm Điềm ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, đôi mắt cong lên: “Anh nói là sắp về nên em đợi anh mà, bên ngoài có lạnh không.”

Chu Thận Chi thay giày.

Đi về phía của cô, anh đặt bừa hộp tai nghe lên trên bàn trà.

Thẩm Điềm xuôi nhìn theo động tác của anh.

Hồi ức bỗng đột ngột ùa về, trở về ngày 29 tháng 10 năm đó. Cô cùng Tào Lộ mua chiếc tai nghe này ở một tiệm mp3 & mp4 hoài cổ, lúc đó nó được treo trên vách tường, cô ưng nó ở cái nhìn đầu tiên, sau khi lấy nó xuống thì giá thật sự rất đắt nhưng cô không do dự, cô cảm thấy chiếc tai nghe này rất hợp với anh.

Cô nhờ ông chủ khắc tên lên.

Chỉ muốn tất cả mọi thứ của anh đều tốt đẹp.

Cô ngước mắt nhìn: “Anh về căn nhà cũ là để lấy cái này ư?”

Chu Thận Chi ừm một tiếng, anh đưa tay gấp chăn của cô lại: “Anh bế em về phòng.”

Tim Thẩm Điềm nóng bừng lên.

Cô đẩy tay anh ra, cúi người bắt lấy chiếc hộp.

Kéo nó qua bên cô: “Để em xem thử xem anh có dùng nó không!”

Chu Thận Chi khẽ nhướng mày, anh nói: “Không chỉ dùng mà còn giữ gìn rất cẩn thận nữa.”

Thẩm Điềm lấy tai nghe ra.

Màu đen của tai nghe là màu đen bóng, thời gian lâu bề mặt sơn sẽ có phần phai thành màu trắng. Nhưng trông chiếc tai nghe có vẻ đã được giữ gìn rất tốt, chiếc nút đệm cao su mềm của tai nghe bị phai đi một ít màu, có thể biết được chủ nhân đã sử dụng nó, hơn nữa không chỉ dùng qua một lần. Thẩm Điềm sờ lên nơi được khắc tên.

Hàng chữ khắc ở trên vẫn còn rất rõ ràng.

Thì ra.

Anh ấy thực sự đã sử dụng nó rồi!

Đôi mắt Thẩm Điềm ửng đỏ, cô vốn tưởng rằng chiếc tai nghe này sẽ bị anh nhét vào một nơi nào đó, thậm chí là vứt đi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 784: Con tiện dân đi thi

Cô ngẩng đầu nhìn anh, hàng mi ngấn lệ.

“Nó dùng có tốt không anh?”

Ngón tay Chu Thận Chi lau đi giọt nước mắt đang đọng lại trên khóe mắt cô: “Dùng rất tốt, lúc anh học đại học vẫn còn dùng đấy.”

“Có thật không?”

Chu Thận Chi gật đầu.

“Chồng của em chưa bao giờ nói dối.”

Đôi tai Thẩm Điềm bỗng đỏ lên.

Nghĩ bụng.

Được thôi.

Em tin chồng của mình.

Chu Thận Chi lấy tai nghe đặt ngược lại vào hộp, sau đó bỏ xuống bàn trà, anh kéo tấm chăn giữ nhiệt khỏi người cô rồi ôm eo và bế cô lên.

“Nhưng em phải đi ngủ rồi, ngày mai còn phải đi làm!”

Thẩm Điềm khoác tay qua cổ anh, mái tóc buông xuống bờ vai anh, cả người cô trở nên mềm mại, cô nói: “Khuya thế này rồi anh còn chạy đi tìm nó để làm gì vậy.”

Chu Thận Chi cụp mi nhìn cô.

Dùng vai đẩy cửa phòng vào, nói: “Đột nhiên nhớ ra nên anh về lấy lại, tiếp tục bảo quản nó.”

Khoé môi Thẩm Điềm khẽ cong lên.

Cô nói: “Ồ.”

“Mà này, cuốn nhật ký của em anh để đâu rồi?”

Lúc này Chu Thận Chi không còn trả lời cô nữa mà đặt cô xuống giường, anh đưa tay xoa đầu cô: “Anh thay đồ đã, em nằm trước đi.”

Thẩm Điềm “ờ” đáp lời.

Chu Thận Chi đứng dậy cầm lấy quần áo ngủ và quay người bước ra.

Thẩm Điềm mò lấy chiếc điện thoại.

Nhắn tin cho Tào Lộ.

Thẩm Điềm: Tới nói cậu nghe cái này, chuyện tớ yêu thầm anh ấy thời cấp ba bị phát hiện rồi.

Tào Lộ: Chấn động!

Tào Lộ: Quá chấn động!

Tào Lộ: Tớ đã nói rồi mà, giấy không gói được lửa, vậy mà cậu còn cố nói dối hoài!

Thẩm Điềm: Không ngờ giờ này cậu vẫn chưa ngủ.

Tào Lộ: Cày phim bạn ơi!

Tào Lộ: Vậy sau khi cậu ta biết, cậu ta có nói gì không?

Thẩm Điềm đắn đo muốn nói gì đó nhưng Chu Thận Chi đã bước vào, cậu sẵn tiện rửa mặt luôn nên trên mặt vẫn còn đọng lại một ít nước, những giọt nước đó chảy qua gương mặt với đường nét sắc sảo rơi xuống cằm.

Thẩm Điềm không kiềm được mà nuốt nước bọt.

Chu Thận Chi nhìn cô.

Thẩm Điềm theo phản xạ giấu điện thoại đi, sau đó vùi mặt vào gối, giả vờ như bản thân mình đã ngủ mất rồi.

Chu Thận Chi cũng xem như không thấy những việc cô làm, anh đi đến bên cạnh tủ quần áo, mở tủ rồi cởi áo của mình ra.

Thẩm Điềm lén lúc ngước mắt lên.

Thì nhìn thấy cảnh tượng này, cô bất ngờ mở to mắt.

Cô nhìn phần eo và tấm lưng dài của anh.

Anh lấy bộ quần áo ngủ tông màu xám khác từ trong tủ ra, vạt áo buông xuống che đi phần eo với đường nét rõ ràng. Thẩm Điềm nhân lúc anh chưa quay người lại thì lập tức nhắm mắt, tiếp tục vùi mặt vào trong gối.

Chu Thận Chi bước qua đó điều chỉnh ánh đèn tối đi, sau đó anh đến bên mép giường, kéo tấm chăn ra, đưa tay giữ lấy cằm cô ở trên gối, nâng lên.

“Điện thoại đâu?”

Thẩm Điềm thở dài, cô lấy điện thoại ra từ dưới người ra, đưa cho anh.

Chu Thận Chi cầm lấy.

Sẵn tay đặt lên tủ đầu giường, sau đó nằm xuống và ôm lấy cô.

Thẩm Điềm bĩu môi.

Chu Thận Chi thấy vậy, bật cười.

“Trong phòng tối lắm, em xem điện thoại sẽ ảnh hưởng đến mắt đấy.”

Thẩm Điềm: “Biết rồi mà!”

“Ngủ đi.” Anh cúi đầu hôn vào giữa trán cô: “Em ngủ ngon.”

“Ngủ ngon!”

– ——

Hôm sau.

Vừa mở cửa ra, Thẩm Điềm đã cảm nhận được không khí lạnh ập đến.

Cô nhanh chóng quàng chặt chiếc khăn quàng cổ.

Chu Thận Chi đóng cửa, nắm tay cô, cảm thấy có chút lạnh bèn xoa xoa lên tay cô.

“Trong nhà có găng tay không?”

Thẩm Điềm đan chặt mười ngón tay với anh: “Không cần găng tay, bên trong công ty rất ấm áp, mùa đông ở Lê Thành anh có mang găng tay cũng chẳng có tác dụng gì.”

Anh bật cười thành tiếng.

Được thôi.

Hai người bước xuống lầu, anh lái xe đưa cô đến công ty.

Thẩm Điềm vẫy tay với anh, sau đó thì quay người bước vào toà nhà, cô đi vào thang máy thì cúi đầu ấn điện thoại.

Tối hôm qua Tào Lộ không đợi được tin nhắn trả lời từ cô.

Thì nhắn một chuỗi tin nhắn như muốn nổ tung.

Tào Lộ: Người đâu, người đâu, người đâu mất rồi.

Tào Lộ: Cậu nói chuyện mà nói nửa chừng vậy rồi tối nay sao mà tớ ngủ được!

Tào Lộ: Đại ca có cảm động dữ lắm không!

Thẩm Điềm: Chắc là… có?

Tào Lộ: Cuối cùng cậu cũng chịu xuất hiện rồi ha, cậu ta cảm động thế nào.

Thẩm Điềm:… Anh ấy đi xăm.

Tào Lộ: Cái gì?

Tào Lộ: Aaaaa, thật hay giả vậy!

Thẩm Điềm cười tít mắt trả lời.

Thẩm Điềm: Thật đó.

Tào Lộ:…

Thẩm Điềm đỏ mặt, cô có hơi ngại một chút, giống như thể cô đang khoe khoang với Tào Lộ vậy, cô định sẽ khiêm tốn một chút.

Thẩm Điềm: Tớ đi làm đây, lần sau nói tiếp.

Tào Lộ:… Điềm Điềm xấu xa.

Tào Lộ: Vậy là rốt cuộc cậu ta xăm hình là thật hay giả?

Thẩm Điềm không dám trả lời tin nhắn của cậu ấy nữa.

Cứu cứu!

Thẩm Điềm đúng là một cô bé khoe khoang mà.

Vừa ra khỏi thang máy cô đã thấy mọi người đang trò chuyện, cô trợ lý nhỏ kéo Thẩm Điềm qua, nói: “Công ty muốn tổ chức buổi tiệc tối tất niên, chị có đề xuất gì không ạ?”

Thẩm Điềm giấu cằm bên trong chiếc khăn quàng cổ, cô ngẩng đầu lên hít thở: “Chị không có, chuẩn bị quy mô như thế nào đấy?”

Mấy cô gái ở đấy bật cười.

Trong đó có một người đang soạn thảo văn bản cười nói: “Công ty chúng ta có thể tổ chức lớn tới đâu được em, thì cũng chỉ vậy thôi, dựng một cái sân khấu nho nhỏ rồi tự mình phát huy.”

Thẩm Điềm bật cười.

Cũng đúng.

Năm ngoái cũng là như vậy.

Vui nhất là trợ lý ở bên tổ của Tiêu Mộng diễn một chú chim bồ câu, diễn đến cuối thì lông cũng rụng sạch hết luôn.

Những biên tập này cũng là người có chút ít khí chất văn học, nên ít nhiều cũng có vài hành vi nghệ thuật.

Tham Khảo Thêm:  Chương 38: Ngoại truyện: Tiểu Dương Xuân (2)

Thẩm Điềm huơ tay: “Vậy thì em cũng không có đề xuất gì nữa, dù sao em cũng không tham gia.”

Cô trợ lý nhỏ thở dài: “Tiếc vậy ạ, năm nay chị không biểu diễn một chút ạ?”

Thẩm Điềm lắc đầu.

Cô vỗ nhẹ vào vai của cô trợ lý nhỏ: “Đi nào.”

“Ồ.”

Cô trợ lý nhỏ đi theo Thẩm Điềm, gần đây tranh minh hoạ của “Ba trăm bài thơ Đường” đang được chỉnh sửa và khâu đối chiếu cuối cùng mới là trọng điểm nên có chút bận rộn. Điều này khiến cho Thẩm Điềm nhớ đến quãng thời gian trước khi chưa học ban tự nhiên, những bức tranh sơn dầu cô tuỳ hứng vẽ, Thẩm Xương Minh có đưa ra đề nghị muốn cô đến học vẽ một cách bài bản hơn nhưng Trịnh Tú Vân lại đập bàn một cái thật mạnh, không cho cô đi.

Không đi thì thôi vậy.

Lúc đó việc học tập rất căng thẳng, cô cũng chỉ thích tùy hứng vẽ mà thôi, thật ra cô cũng không thích việc bị gò bó.

Trịnh Tú Vân rất hiểu cô.

Nếu như cô thật sự đi học thì ngược lại sẽ cảm thấy rất đau khổ và có gánh nặng.

May là vẫn chưa đi.

Bằng không thì chẳng thể nào yêu Chu Thận Chi từ cái nhìn đầu tiên được rồi.

Hahaha.

Nhưng mà nói không chừng.

Thích một người, thì cho dù là ở thời điểm nào đi chăng nữa cũng sẽ thích mà thôi.

Cô uống một ngụm cà phê.

Xem bản thảo, Thẩm Điềm cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Chu Thận Chi.

Thẩm Điềm: Trụ sở nghiên cứu và phát triển của anh có định ăn tất niên không?

Zsz_: Có. Nhưng mà Giang Thị không lo việc này.

Thẩm Điềm: Ồ, em còn tính hỏi anh có biểu diễn gì không.

Zsz_: Anh không đi.

Chốc sau, anh gửi tin nhắn thoại đến, Thận Chi ở bên đấy liếc nhìn ngày tháng, nói: “Buổi tối ngày 31, chúng ta cùng nhau đón giao thừa.”

Thẩm Điềm nghe thấy giọng nói thanh trong của anh.

Đôi tai khẽ bừng đỏ, cô cũng ấn vào ghi âm: “Nhưng mà tụi em còn phải tham gia buổi tất niên nữa.”

“Tham gia phần đầu là được rồi”, anh nói.

Thẩm Điềm che mặt, gật đầu: “Được.”

Anh nói tiếp: “Quảng trường Huệ Dân.”

Thẩm Điềm sững người.

Quảng trường Huệ Dân!

A!!!

Quảng trường đó không phải là nơi bọn họ đón giao thừa vào năm lớp 12 hay sao.

Hai năm trước quảng trường này sắp phải đóng cửa nhưng vì được phỏng vấn hoài cổ một lần nên đã náo nhiệt trở lại. Nơi đó có thêm rất nhiều quầy hàng nổi tiếng trên mạng, mỗi dịp lễ đều rất tưng bừng náo nhiệt.

Nhưng Thẩm Điềm và Tào Lộ không đến đó thêm lần nào nữa.

Nơi đó đối với Thẩm Điềm, là một sự tồn tại rất đặc biệt.

Suy đi nghĩ lại thì cô cũng được tính là đã cùng Chu Thận Chi đếm ngược đón giao thừa với nhau một lần rồi.

Tuy rằng một người ở đầu bên này, một người ở đầu bên kia.

Nhưng khi pháo hoa được bắn lên đã khiến cho cô nhìn thấy anh.

Mặc dù không thể xác định được là lúc đó anh có thật là nhìn thấy cô hay không.

Thì giờ đây.

Đã có thể xác định rõ ràng rằng cô sẽ cùng anh đếm ngược đón giao thừa.

Ai mà ngờ được.

Năm nay.

Thế giới của cô lại hoàn toàn đảo lộn kia chứ.

Cô trả lời anh: “Được.”

– —-

Chẳng mấy hôm nữa đã là ngày 31 tháng 12. Buổi tất niên của công ty xuất bản được chuẩn bị từ sáng đến tối, Thẩm Điềm mới sáng tinh mơ đã nhanh chóng đến công ty phụ giúp, công ty của bọn họ thật ra ở Lê Thành cũng được tính là một công ty lớn và trực thuộc doanh nghiệp nhà nước. Nhưng có đôi lúc đúng thật rất giống một nhà xưởng nhỏ, ví dụ như buổi liên hoan tất niên này, tất cả thiết bị không phải là mượn thì là thuê.

Có rất nhiều đạo cụ bọn họ còn tự tay làm nữa.

Hỏi đến thì là do doanh nghiệp nhà nước quá nhiều người, quá tráng lệ thì không thực tế, chi bằng tự bọn họ làm.

Có điều chi phí xin được thì khá là khả quan.

Mỗi người đều có cơ hội trúng thưởng, cái này thì quá là ổn luôn.

Năm ngoái Thẩm Điềm trúng được một chiếc nồi chiên không dầu, hy vọng năm nay sẽ có được may mắn.

Cô bận bịu thổi bong bóng.

Cô trợ lý nhỏ thì đang buộc dây ruy băng hoa.

Năm nay Giang Hoài sẽ phải lên hát nhưng cậu ấy bây giờ vẫn đang phụ giúp buộc bong bóng lại.

Dường như quan hệ giữa cô trợ lý nhỏ và cậu ấy khá tốt.

Hai người họ thuê căn hộ ở cùng một nơi với nhau rồi, chắc là do trở thành hàng xóm với nhau. Thẩm Điềm nhìn hai người họ, cười tít mắt, trong lòng ngẫm nghĩ không biết bọn họ có thành một đôi hay không.

Giang Hoài nhận lấy bong bóng mà cô thổi rồi buộc vào, cậu ấy đưa mắt lên nhìn Thẩm Điềm, cảm xúc trong đôi mắt của cậu ấy rất sâu, Giang Hoài lại cúi đầu xuống chuyên tâm buộc.

Loay hoay hết cả buổi chiều.

Mọi người bèn nghỉ ngơi.

Sau đó sáu giờ hơn thì đợi buổi liên hoan được bắt đầu.

Buổi sáng bận rộn vẫn còn ổn nhưng đến tối vừa nghỉ ngơi thì trời trở lạnh. Vị trí ngồi của Thẩm Điềm lại ngay bên cạnh cửa sổ, sau khi bên ngoài thổi qua vài cơn gió lạnh, cô không chịu được nữa, đứng dậy đóng cửa sổ.

Giang Hoài bước vào nhìn thấy cô như vậy thì đưa tay ra đóng trước cô, Thẩm Điềm khựng lại, cười nói: “Cảm ơn.”

Giang Hoài ừm đáp.

Cậu khá gầy, hôm nay mặc áo sơ mi và quần tây, trông cũng rất tươi trẻ.

Cậu ấy quay người đi ra ngoài.

Thẩm Điềm vừa ăn thức ăn ở trên bàn vừa trò chuyện với mọi người, cô cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Chu Thận Chi.

Thẩm Điềm: Bên anh đã bắt đầu nhập tiệc chưa?

Zsz_: Bắt đầu rồi.

Thẩm Điềm: Woa, nhớ quay video lại nha.

Zsz_: Em cũng vậy.

Thẩm Điềm: Chỗ tụi em nhỏ lắm, bỏ đi, không quay cho anh xem đâu.

Zsz_: Quay một ít đi, để anh có cảm giác tham dự nữa.

Thẩm Điểm mỉm cười.

Cô rất thích anh như thế này.

Thẩm Điềm: /Miễn cưỡng/, được thôi, em sẽ quay một ít.

Tham Khảo Thêm:  Chương 185: Cộng dồn gia trì, một kích hủy diệt

Zsz_: Tối hôm nay có Mạnh Ánh đến, có muốn anh xin chữ ký giúp em không?

Thẩm Điềm:!!!!!

Thẩm Điềm: Thật á?

Thẩm Điềm: Muốn muốn muốn.

– —–

Bên đây.

Chu Thận Chi nhìn thấy tin nhắn cô gửi đến, khẽ nhướng mày.

Cô cũng phấn khích quá đấy.

Bỗng anh có chút hối hận, bật cười bất lực, cất điện thoại vào và đưa mắt nhìn lên.

Chốc sau.

Anh đã nhìn thấy được người đang mặc chiếc váy đỏ đứng cách đó không xa và cạnh bên là một dáng người cao ráo, đối phương đeo một chiếc kính gọng vàng, dáng vẻ rất lạnh lùng.

Chu Thận Chi đứng dậy.

Hôm nay anh mặc áo sơ mi đen và quần dài cũng màu đen nốt, kết hợp với áo vest bên ngoài, hai chiếc cúc áo chẳng mấy khi được gỡ ra, anh đi về phía bọn họ.

Giang Úc nhìn thấy anh.

Bèn mỉm cười vẫy tay.

Đôi mày lộ rõ nét sắc sảo.

“Chu Thận Chi!”

Khoé môi Chu Thận Chi khẽ cong lên, vẻ mặt ôn hoà, anh gọi: “Sếp Giang.”

Sau đó thì đưa mắt nhìn qua Hứa Điện.

Anh cười và gọi.

“Sếp Hứa.”

Hứa Điện nhìn anh, nhướng mày với Giang Úc: “Cái cậu Chu Thận Chi rất xuất sắc của trụ sở ông đây sao?”

Giang Úc gật đầu.

Ông ấy đút tay vào túi quần, nói: “Giỏi giang vô cùng, ông không biết là cậu ấy còn một thân phận khác đâu.”

Hứa Điện cười hỏi.

“Thân phận gì?”

Giang Úc huơ tay: “Không nói cho ông nghe.”

Hứa Điện chậc lưỡi.

Đúng là hiếm thấy.

Mục tiêu của Chu Thận Chi không phải là Hứa Điện, anh chuyển tầm mắt sang Mạnh Ánh, giọng nói thanh trong: “Cô Mạnh, vợ của tôi rất thích cô, có thể làm phiền cô cho tôi xin chữ ký không.”

Mạnh Ánh khẽ cười.

“Được chứ.”

Cô ấy cười lên trông rất xinh đẹp và quyến rũ. Hứa Điện nhìn Chu Thận Chi với ánh mắt có chút cảnh giác, ông ấy nheo mắt, Chu Thận Chi chẳng quan tâm, anh cầm tờ giấy và bút đưa cho Mạnh Ánh.

Anh nói: “Vợ tôi tên Thẩm Điềm, hy vọng cô có thể viết thêm lời nhắn cho cô ấy.”

Mạnh Ánh rất phóng khoáng, tươi cười rạng rỡ.

“Được chứ.”

Hứa Điện lên tiếng châm biếm: “Ký có cái tên cũng có yêu cầu nữa sao?”

Mạnh Ánh trừng mắt nhìn ông ấy.

Hứa Điện: “…”

Chẳng mấy chốc, chữ ký đã nhận được, Chu Thận Chi cất vào cẩn thận, bên trong xương quai xanh của anh có hình xăm lấp ló ra. Bộ quần áo sơ mi màu đen này anh mặc lên người toát lên một nét nho nhã cấm d ục. Nhưng hình xăm lộ ra lại làm anh trở nên quyến rũ và ngầu hơn, vừa nhìn cũng biết được rằng không phải là người nho nhã ôn hoà từ bên trong.

Giang Úc rất xem trọng anh.

Chu Thận Chi cất tờ giấy đi xong thì ngước mắt gật đầu với Mạnh Ánh.

Sau đó lại nhìn qua Hứa Điện, ngữ khí của anh thờ ơ nói: “Cảm ơn, sếp Hứa.”

Hứa Điện: “Đi thong thả.”

– —–

Bên phía công ty xuất bản.

Thẩm Điềm giơ tay lên quay video.

Bài hát hôm nay Giang Hoài hát mang tên “Lãng phí”.

“… Đã bao lâu rồi, tôi chẳng hề thay đổi. Chuyện tôi yêu em đã vỏn vẹn được sáu năm. Tốt nhất là em nên chuẩn bị thật tốt… Chẳng sao cả, em chẳng cần cho tôi cơ hội, dù sao tôi vẫn còn một đời để lãng phí.”

Nhưng mà nếu có thiên tài Chu Thận Chi ở đây, giọng hát kia của Giang Hoài cũng chỉ có thể được xếp là khá ổn mà thôi. Tối hôm nay trong công ty có rất nhiều tiết mục hài hước, năm ngoái là chú chim bồ câu hòa bình, năm nay là chú khổng tước cát tường như ý.

Thẩm Điềm quay lại từng tiết mục, tối về sẽ chia sẻ lại với Chu Thận Chi.

Bây giờ cô không thể gửi đi, vì như thế sẽ làm phiền đến sự chuyên tâm của anh, hơn nữa cô cảm nhận được buổi liên hoan tất niên của Giang Thị chắc chắn sẽ không giống với xưởng nhỏ này của cô.

Chắc chắn là cao cấp hơn rất nhiều.

Dù gì đi nữa.

Đến cả Mạnh Ánh cũng tham dự mà.

Buổi liên hoan của công ty kéo dài đến mười giờ rưỡi, sau đó mọi người cùng nhau đi ăn khuya.

Thẩm Điềm đi ăn cùng bọn họ đến tầm khoảng mười một giờ thì cô lái xe đi đến quảng trường Huệ Dân.

Trên đường liên tục kẹt xe.

Chu Thận Chi cũng đã xuất phát.

Anh nói với cô rằng hãy chạy chậm thôi, bởi vì anh cũng đang bị kẹt xe.

Khoảng mười một giờ rưỡi.

Thẩm Điềm đến được bãi đỗ xe của quảng trường Huệ Dân, cô đỗ xe xong bèn gọi điện thoại cho anh.

Giọng nói Chu Thận Chi ở đầu dây bên kia vang lên: “Người đông lắm, em tìm một cái cây rồi đứng bên dưới đi, anh đến đón em.”

Thẩm Điềm tuy đồng ý đáp lời nhưng vẫn chen đến vị trí mà mình đứng khi học lớp 12. Không hiểu vì đâu, cô vẫn muốn đi đến đó xem thử, xem thử vị trí của lớp 12 kia giờ đây còn có thể nhìn thấy chiếc xe của anh không, mặc dù có hơi ngốc một chút, hahaha.

Ngay lúc này pháo hoa đã lát đát được bắn lên bầu trời, tuy là Lê Thành cấm bắn pháo hoa.

Nhưng ở quảng trường Huệ Dân mỗi năm đều được cho phép bắn.

Vậy nên người đến mới đông đúc hơn.

“Bùm” một chùm pháo hoa rất lớn được bắn lên bầu trời, chiếu sáng cả quảng trường Huệ Dân trong chốc lát.

Cô woa lên một tiếng rồi ngước mắt nhìn lên.

Một bàn tay với đốt ngón tay rõ rệt che mắt cô từ phía sau lưng, cô ngửi được mùi thơm của hoa quế trong không trung, đôi mắt cong lên và bắt lấy cổ tay anh, ngẩng đầu lên nói.

“Chu Thận Chi, năm mới vui vẻ.”

Chu Thận Chi cúi đầu, cổ áo khẽ hở ra, một tay ôm lấy eo cô, nói: “Thẩm điềm của năm mười tám tuổi, năm mới vui vẻ.”

Thẩm Điềm sững người.

Chốc sau.

Cô mỉm cười kiễng gót.

“Chu Thận Chi của năm mười tám tuổi, năm mới vui vẻ!”

“Cũng chúc Thẩm Điềm của năm hai mươi bốn tuổi, năm mới vui vẻ!”

Thẩm Điềm cười khẽ đôi mắt cong cong.

Anh cúi đầu, bờ môi mỏng chạm lên môi của cô.

Trong ngày đông.

Dịu dàng, ấm nóng và ấm áp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.