Chiếc Hộp Ánh Trăng

Chương 85: “Nếu như thanh xuân…”: Đang xem câu đề nào vậy?



Cô biết cậu đang ở sau lưng mình chỉ tầm vài bước chân nên hơi thở của cô bây giờ như muốn ngừng lại, cảm giác bản thân mình sắp đi ra khỏi đường biên luôn rồi. Cô thật sự rất hồi hộp, đây là lần đầu tiên cô hồi hộp đến vậy trong suốt mười sáu năm nay, lúc này trong đầu cô trống trơn, cũng không biết là đang nghĩ gì.

Thì khi này.

Có một giọng nói vang đến.

“Thẩm Điềm Điềm!” Sau đó Chu Lượng Lượng trực tiếp khoác tay lên vai của cô, xoa đầu của cô: “Chào buổi sáng bé cưng!”

Trong phút chốc Thẩm Điềm như bừng tỉnh từ giấc mộng, cô chớp mắt: “Chào buổi sáng, Lượng Lượng.”

“Cậu đã làm bài tập chưa?” Chu Lượng Lượng ôm lấy Thẩm Điềm hướng về tòa lầu dạy học của bọn họ mà đi. Lớp của bọn họ là lớp 9, cách tòa lầu dạy học của lớp chuyên một căn phòng đa phương tiện và một cái thao trường. Thế là Thẩm Điềm bị Chu Lượng Lượng bị ép câu đi mất, rẽ về bên phía phòng đa phương tiện.

Chu Lượng Lượng gọi một tiếng “Thẩm Điềm Điềm” vô cùng lớn, câu “bé cưng” là trực tiếp lọt hẳn vào tai Chu Thận Chi. Cậu đưa mắt nhìn hai cô gái trước mặt đã rẽ qua phía kia, vẻ mặt cậu thản nhiên đi về hướng tòa lầu dạy học của lớp chuyên, bước lên bậc thang.

Thẩm Điềm Điềm sao?

– —–

“Cậu làm hết tất cả bài tập rồi hả?” Chu Lượng Lượng không dám tin vào mắt mình hỏi, Thẩm Điềm gật đầu: “Làm rồi, cậu không làm hả?”

Chu Lượng Lượng thốt lên một tiếng bất ngờ: “Không ngờ cậu làm hết rồi đấy? Vậy thì chỉ còn lại mình tớ chưa làm thôi à.”

Thẩm Điềm thở dài: “Tớ làm hay không làm thì có khác gì đâu.”

Chu Lượng Lượng: “Nhưng ít nhất nó thể hiện thái độ học tập của cậu, còn tớ thì chẳng có cái đó luôn.”

Thẩm Điềm phì cười, cô đụng người vào Chu Lượng Lượng, khẽ giọng nói: “Đợi chút nữa tớ cho cậu chép!”

“Ok luôn!”

Sau đó hai người trở về lớp học, Thẩm Điềm đưa bài tập vật lý ra cho Chu Lượng Lượng, Chu Lượng Lượng lật mở ra và bắt đầu múa bút thành văn.

Thẩm Điềm ngồi bên cạnh thơ thẩn đưa mắt ngắm nhìn phong cảnh ở bên ngoài.

Cô phát hiện ra cậu rất cao.

Bây giờ nhiều nhất thì cô cũng chỉ cao đến cằm của cậu.

Aaaaa.

Sao mà cao dữ vậy!

Buổi lễ chào cờ lúc sáng, bài tập của Chu Lượng Lượng chỉ mới chép được một nửa, không kịp nữa rồi, chỉ có thể nộp bừa thôi. Cô xếp sau lưng của Thẩm Điềm, vừa đi vừa lèm bèm: “Tớ còn chưa chép xong nữa, trời ạ.”

Thẩm Điềm chậm chạp đi theo hàng, nói: “Không sao đâu, ít nhất thì cũng chép được chút đỉnh rồi.”

Chu Lượng Lượng gật đầu: “Cũng đúng, thôi bỏ đi, không nghĩ nữa.”

Vị trí đứng của bọn họ đã ổn định, con gái sẽ đứng ở phía trước, con trai sẽ đứng ở phía sau. Thẩm Điềm và Chu Lượng Lượng được xếp ngay hàng đầu tiên, các lớp khác cũng lần lượt bước qua, lớp chuyên khá chậm, đi ở phía sau rồi bước qua trước mặt Thẩm Điềm. Chu Thận Chi ở ngay cuối hàng, cậu mỉm cười đang nói chuyện với cậu bạn tròn trĩnh kia.

Cậu thật sự là đang mỉm cười, khoé môi cong lên, ánh mắt đào hoa khẽ nhướng.

Đẹp trai vô cùng.

Thẩm Điềm như ngừng thở, nhìn bọn họ đi qua. Ngay lúc này, cậu ngẩng đầu lên, Thẩm Điềm vội vã cúi đầu xuống, không dám nhìn nữa, để tránh bị cậu bắt gặp.

Chu Thận Chi ngước mắt thì nhìn thấy lớp học ở bên cạnh, có một cô gái đang cúi đầu.

Búi tóc của cô quả thực rất nổi bật.

Chiếc dây chun có quả anh đào cũng thế.

Cậu hời hợt liếc nhìn rồi chuyển tầm nhìn đi nơi khác.

Cậu dần dà thích ứng với vấn đề của bản thân mình về việc cứ hễ nhìn thấy cô thì sẽ không kiềm được mà nhìn thêm vài lần nữa.

Rất nhanh sau đó.

Vị trí của bọn họ cũng đã được ổn định, Thẩm Điềm mới ngẩng đầu lên.

Buổi lễ chào cờ được bắt đầu.

Âm nhạc vang lên, mọi người đều hát theo, Thẩm Điềm đang ngân nga thì đột nhiên nhớ đến cậu, không biết là cậu có hát theo hay không, dáng vẻ khi hát của cậu sẽ trông như thế nào nhỉ, giọng hát sẽ ra sao.

Một giọng nói thanh trong thế kia thì khi cất tiếng hát chắc cũng sẽ rất hay nhỉ.

Thẩm điềm lặng lẽ ngoảnh đầu lại xem.

Đáng tiếc, cách nhau nhiều hàng như vậy, chỉ dựa vào chiều cao của cô, căn bản là không nhìn thấy.

Haizz.

Nhưng mà khi nghĩ đến gương mặt nghiêm túc của cậu khi hát Quốc ca, cô lại cảm thấy có chút buồn cười.

Trong đầu Thẩm Điềm không ngừng tưởng tượng.

Cười chết mất.

Sau đó cô nhận được một cái nhìn nghiêm nghị cùng sự cảnh cáo từ phía giáo viên chủ nhiệm, nụ cười trên môi của Thẩm Điềm lập tức tắt đi, nghiêm túc hát.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Sau khi buổi chào cờ kết thúc.

Chu Lượng Lượng khoác tay Thẩm Điềm, hỏi cô: “Lúc nãy sao cậu chọc thầy vậy? Thầy ấy còn thưởng cho cậu cái nhìn tức giận nữa.”

Thẩm Điềm ho khụ một tiếng: “Không có gì đâu, chắc tớ hát chưa đủ nghiêm túc đó mà.”

Chu Lượng Lượng ngạc nhiên.

“Hát không nghiêm túc mà cũng nhìn ra được à, vừa nãy tớ nhìn qua lớp khác còn thấy có người hát bài hát của Châu Kiệt Luân cơ, hát thầm đấy mà chủ nhiệm của bọn họ cũng đâu có nhìn ra được.”

Thẩm Điềm: “Vậy chắc thầy chủ nhiệm của mình có hoả nhãn kim tinh rồi.”

Thầy chủ nhiệm lớp 10 này của bọn họ nổi tiếng dễ gần, khi học lớp 9 trong lớp còn có một vài bạn được thầy bổ túc cho, vậy nên khi bọn họ biết được chủ nhiệm là thầy ấy thì cả lớp đều đổi cách gọi thành “thầy chủ nhiệm”, để biểu thị sự thân thiết.

Chu Lượng Lượng gật đầu: “Vậy cũng đúng, lần trước tớ cúi đầu sơn móng tay bị thầy ấy nhìn thấy, xong thầy thầy thẳng thừng tịch thu luôn của tớ. Làm hại móng tay này của tớ, coi nè, xấu quá trời luôn.”

Thẩm Điềm đưa mắt nhìn xuống bàn tay của cậu ấy rồi biểu thị sự đồng tình, ngón tay chỉ sơn được nửa màu tím, đúng là rất xấu.

Cô nói: “Nhà tớ có màu hồng nè, cậu thử không?”

“Thôi khỏi, màu hồng tớ sơn chán rồi.”

Thẩm Điềm ờ một tiếng, không miễn cưỡng, cô rất ít khi sơn, có điều trong siêu thị lại có bán. Siêu thị của nhà cô trông bên ngoài bé tí nhưng lại vô cùng đầy đủ.

Cái gì cũng có bán.

Hai tiết học cuối cùng của buổi sáng đều là tiết vật lý, thầy chủ nhiệm vừa đến thì bèn nhắc đến buổi chào cờ khi nãy về biểu hiện của các bạn học sinh, tầm mắt của thầy chợt liếc nhìn qua phía Thẩm Điềm.

Thẩm Điềm dựng đứng sách lên, vô cùng xấu hổ núp bên dưới cuống sách.

Chu Lượng Lượng ở bên cạnh lén cười.

Thẩm Điềm: “…”

– ——

Vào buổi trưa thầy dạy lố mất hai phút.

Khi Thẩm Điềm và Chu Lượng Lượng đến được căn tin, đúng là đã chậm mất một bước, đùi gà to chỉ còn sót lại một cái, thế là hai người mua rồi chia ra mỗi người một miếng.

Sau đó hai người đi lấy cơm, lấy thức ăn và canh.

Ngay lúc này, đa số mọi người đều đang ăn cơm, cũng rất đông đúc.

Thẩm Điềm và Chu Lượng Lượng sau khi ngồi xuống thì bắt đầu ăn cơm, bỗng nhiên, ở vị trí đối diện có giọng nói một người con trai vang lên: “Chu Thận Chi, đây nè.”

Ba chữ này như sét đánh ngang tai vậy.

Thẩm Điềm xém chút nữa thì bị nghẹn, cô siết chặt đôi đũa, trong miệng vẫn đang ngậm cơm, ngẩng đầu lên.

Thì người con trai hơi tròn trĩnh đó đã không chút khách sáo ngồi xuống vị trí đối diện, cậu ấy nở một nụ cười nham hiểm gật đầu với Thẩm Điềm và Chu Lượng Lượng, cạnh bên đó, có một người con trai cao ráo, đốt ngón tay hiện lên rõ nét bê mâm thức ăn đặt và ngồi xuống. Thẩm Điềm đưa mắt nhìn lên một chút nữa.

Thì thấy được gương mặt điển trai của Chu Thận Chi.

Thẩm Điềm cảm thấy khó thở.

Chu Lương Lượng cũng ngơ ngác mất một lúc.

Còn vẻ mặt của cậu lại rất uể oải, sau khi ngồi xuống bèn cầm muỗng lên và bắt đầu ăn cơm.

Người con trai có chút tròn trĩnh kia cười nhìn bọn họ: “Nè.”

Chào hỏi nhau.

Chu Lượng Lượng vẫy tay: “Hi.”

Cậu ở ngay trước mặt cô, lúc này trong đầu Thẩm Điềm là một mảng trắng xóa, cô sực bừng tỉnh, nhai lấy cơm trong miệng, cúi đầu xuống và tiếp tục ăn.

Trong tim cô giờ đây có một con người nhỏ.

Gào thét lên “aaaaa” rồi nhảy nhót lung tung.

Không thể ngờ được rằng.

Có một ngày cậu sẽ ngồi ăn cơm ngay trước mặt cô!

Thế này thì bảo cô phải làm sao đây!

Chu Lượng Lượng ở bên cạnh bình tĩnh hơn nhiều, cậu ấy vừa nhìn góc nghiêng của người con trai đó thôi cũng đã cảm nhận được cảm giác xa cách của cậu ta. Thật ra Chu Lượng Lượng đã từng nhìn thấy Chu Thận Chi cười nhưng đôi mắt đào hoa của cậu khi không cười thì đúng là rất khó gần.

Cậu ấy cũng bình tĩnh trở lại rất nhanh.

Cậu ấy cầm đùi gà lên, đưa cho Thẩm Điềm: “Nè nhanh, đến lượt cậu rồi.”

Vừa nãy hai người đã nói trước rằng mỗi người một miếng, đến khi nào ăn hết thì thôi.

Lúc này Thẩm Điềm nhìn đùi gà, tưởng tượng ra cảnh há miệng cắn nó ngay trước mặt cậu thì lại rất sầu, rất xấu hổ.

Cô đẩy đùi gà ra: “Thôi, cậu ăn đi.”

“Không được, không phải đã nói rồi sau, mỗi người một miếng, tớ không ăn hiếp cậu được đâu.” Chu Lượng Lượng vô cùng kiên quyết, Thẩm Điềm ngay tức khắc bị tấn công dồn dập.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Cứu tôi với…

Cô nhìn Chu Lượng Lượng chớp mắt: “Hôm nay tớ không muốn ăn gà nữa.”

Chu Lượng Lượng nhìn thấy cô lại giở chứng, có chút nhõng nhẽo, cậu ấy chớp chớp mắt: “Nhưng nếu cậu không ăn đùi gà thì hôm nay không có nạp thịt vô được, ăn nhanh đi, bên này của cậu nè.”

Thẩm Điềm: “…”

Aaaaa…

Mà lúc này, cô có thể nhìn thấy cậu bạn tròn trĩnh kia đang trò chuyện cùng với cậu, nói về cuộc thi Toán, hỏi cậu có tham gia hay không, giọng nói cậu thanh trong, ngữ điệu mệt mỏi.

“Tham gia.”

Bọn họ ở kia đang nói về cuộc thi.

Còn cô và Lượng Lượng lại đang nói về một chiếc đùi gà.

Aaaaa…

Thẩm Điềm điên lên mất.

Vậy mà giờ Chu Lượng Lượng vẫn rất kiên định.

Cô nuốt nước bọt, ghé qua cắn miếng đùi gà đó, dùng lực xé ra một miếng, sau đó vội quay đầu về, cúi đầu nhai nhồm nhoàm, ngay lúc này cô rất muốn mình lập tức biến mất.

Chu Lượng Lượng thấy vậy rất hài lòng, cậu ấy cũng cắn một miếng.

Chiếc đùi gà màu vàng rất hấp dẫn.

Trần Vận Lượng vẫn còn thảo luận về cuộc thi Toán lần này, tầm mắt thì trông thấy chiếc đùi gà ở đối diện, cậu đột nhiên nói: “Đùi gà ở căn tin ít quá đi, ngày nào cũng chỉ có một chút xíu mà còn không chắc là mua được luôn ấy.

Chu Thận Chi xuôi theo tầm nhìn của cậu, cậu cầm lên chai coca bên cạnh uống một ngụm, nói: “Lần sau xuống sớm chút… thì có thể mua được.”

Trần Vận Lượng chậc lưỡi.

“Liều mạng vì một cái đùi gà à.”

Chu Thận Chi cười khẽ.

“Được mà.”

Thẩm Điềm lắng nghe giọng nói của cậu, đôi tai đỏ bừng hết cả lên.

Nghe rất hay.

Cứu tôi.

Cô cúi đầu thấp hơn, ăn một cách im lặng, gò má phồng lên.

Chu Thận Chi nói xong, tầm mắt lại rơi vào búi tóc trên đỉnh đầu của cô, sau đó lại nhìn xuống gương mặt của cô rồi uống một ngụm coca, cũng tiếp tục im lặng ăn cơm.

Không ngờ.

Lại có đôi phần yên tâm.

Là một cảm giác an lòng không thể nói thành lời.

Bữa cơm này, Thẩm Điềm ăn trong trạng thái ngơ ngơ ngác ngác nhưng hai người con trai bọn họ ăn nhanh hơn hai cậu ấy. Thẩm Điềm vẫn còn đang húp canh thì Chu Thận Chi đã bưng mâm lên, cầm theo chai coca và đứng dậy, dẫn thêm cậu bạn tròn trĩnh kia hai người họ đi đến nơi đặt mâm, đặt lên xong thì cậu cho tay vào túi quần.

Cầm theo chai coca, uể oải đi ra phía cửa cùng với cậu bạn hơi tròn trĩnh đó.

Thẩm Điềm ngước mắt nhìn lên, chăm chăm nhìn vào bóng hình của cậu.

Hình như đang cúi đầu mỉm cười, đôi mày nhướng cao lên, bóp chặt lon coca rồi sẵn tay vứt vào thùng rác, xong thì bước ra khỏi cửa căn tin.

A…

Chu Lượng Lượng lau đi vệt dầu ở vành môi, nói: “Không hổ là Chu nam khôi, đẹp trai quá.”

Thẩm Điềm gật đầu.

Chứ sao nữa.

– ——

Thành tích của kỳ thi tháng đã có, thành tích của Thẩm Điềm đột nhiên tăng lên, nhìn thấy điểm số trên bài thi đến Thẩm Điềm cũng ngơ ngác, điều có chẳng phải cho thấy rằng những nỗ lực của cô cũng có hy vọng vào được lớp chuyên hay sao?

Chu Lượng Lượng vẫn đang kiễng gót nhìn thấy Thẩm Điềm không hay không biết đã tăng lên hai hạng, cậu ấy kinh ngạc một lúc: “Xem ra việc cậu lượn qua lượn lại trước lớp chuyên cũng có hiệu quả quá nhỉ!”

Thẩm Điềm bất lực nhìn Chu Lượng Lượng: “Cậu có chắc là vậy không?”

Chu Lượng Lượng gật đầu: “Tan tiết, tớ cũng phải đi qua đó lượn mấy vòng mới được.”

Thẩm Điềm: “…”

Được đó!

Đi chung nào!

Thế là, tranh thủ tiết sau là tiết thể dục, hai người họ khoác tay nhau đi đến lầu dạy học ở bên kia.

Thẩm Điềm đã đến đây nhiều lần, từ hồi hộp giảm còn hơi hồi hộp, Chu Lượng Lượng ở bên cạnh thì đĩnh đạc hơn. Vừa bước lên trên lầu thì chụp lấy tay Thẩm Điềm đi về phía lớp 2, hai người họ chặn hẳn ở cửa phòng học.

Để tìm người bạn kia của Lượng Lượng, muốn lôi kéo làm quen, muốn mượn sách của người ta.

Người bạn đó và Chu Lượng Lượng chưa từng học cùng lớp với nhau nhưng từng cùng lớp với Trần Ấp. Chu Lượng Lượng muốn mượn tên của Trần Ấp để giả danh lừa bịp.

Người bạn đó bị hù đến mức sững người, đứng ở trước cửa nói chuyện với cậu ấy. Thẩm Điềm chỉ có thể bất lực đứng chặn lại ngay cửa lớp của lớp 2 cùng với Chu Lượng Lượng, tầm mắt của cô liếc nhìn qua lớp 1.

Lớp 1 và lớp 2 cách nhau rất gần nhưng Chu Lượng Lượng chặn ngay cửa sau nên khoảng cách giữa hai lớp cũng xa hơn một chút. Học sinh ở lớp ra ra vào vào, lúc này, có một bạn nữ cột tóc đuôi ngựa chạy đến cửa sau của lớp1, không biết là đã nói gì.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Mà Chu Thận Chi lại bước ra, cậu khoanh tay liếc nhìn bạn nữa đó.

Thẩm Điềm mở to mắt.

Chu Thận Chi vô tình quét mắt nhìn bèn nhìn thấy cô đang đứng ở cửa sau của lớp hai, cậu khẽ nheo nheo mắt.

Ánh nhìn của Thẩm Điềm chạm phải ánh mắt của cậu, chớp mắt hai giây thì vội nhìn đi nơi khác, nhìn vào một bạn nam đang nói chuyện ở trước mặt.

Chu Thận Chi cũng liếc mắt nhìn qua cậu bạn đó.

Bạn nữ ở trước mặt Chu Thận Chi gọi cậu một tiếng, cậu mới thu tầm mắt về nhìn bạn nữ kia.

“Chu Thận Chi, đây là tớ…”

Bạn nữ kia giơ tay lên, trên tay cậu ấy có một bức thư: “Tặng cậu.”

Chu Thận Chi im lặng một lúc.

Đột nhiên có chút bực dọc.

Ngữ điệu cậu uể oải: “Không nhận, cảm ơn.”

Nói xong, cậu quay lưng bước vào trong phòng học.

Trước khi bước vào, đuôi mắt của cậu vẫn nhìn qua cô gái đang đứng ở cửa sau của lớp 2.

Thẩm Điềm cũng liếc nhìn qua, cậu vừa bước vào, cô bèn thở phào nhẹ nhõm, cô lại nhìn qua bạn nữ cầm lá thư trong tay, chắc là đến tặng thư tình cho Chu Thận Chi đây mà.

Aaaaa…

Mỗi ngày cậu ấy chắc chắn nhận được rất nhiều thư tình.

Hơn nữa bạn nữ lúc nãy hình như là người của trạm phát thanh, thành thích cũng vô cùng tốt. Thẩm Điềm có gặp qua, những bạn nữ thích cậu đều là những người rất ưu tú.

Thẩm Điềm thở dài.

Lắng nghe bạn nam ở trước mặt giải đề, đề mà cậu ấy giải cô chẳng hiểu câu nào cả.

Chẳng mấy chốc, tiếng chuông vang lên.

Chu Lượng Lượng lấy đi quyển vở của bạn nam đó rồi nói cảm ơn và kéo Thẩm Điềm đi.

Cậu ấy hỏi Thẩm Điềm: “Lúc nãy cậu nghe có hiểu không?”

Thẩm Điềm lắc đầu: “Không hiểu gì hết á.”

Chu lượng Lượng thở dài: “Tớ cũng vậy!”

Thẩm Điềm liếc nhìn quyển vở đó: “Cậu mượn nó thì có ích gì không?”

Chu Lượng Lượng: “Không biết nữa, thử xem, tớ không nỗ lực thì cậu nỗ lực thôi.”

Nói xong, cậu ấy nhét quyển vở vào người cô.

Thẩm Điềm kinh ngạc.

“Không phải chứ, cậu không muốn cố gắng hả?”

Chu Lượng Lượng: “Học phiền quá chừng, vừa nãy tớ nghe đến nhức hết cả đầu, thậm chí có một giây phút nào đó tớ muốn bảo cậu ta im đi luôn cơ.”

Thẩm Điềm: “…”

Cô nhìn xuống quyển vở, hoá ra quyển vở này uổng công mượn rồi.

Có điều Chu Lượng Lượng không cần, cô thì có.

Trung học 1 Lê Thành không có quy định bắt buộc học sinh lớp 10 phải tự học buổi tối nhưng giáo viên chủ nhiệm sẽ sắp xếp. Chủ yếu là tiết tự học buổi tối thầy ấy có thể ở cạnh, tiện thể giúp bọn họ giải quyết một số vấn đề trên lớp vẫn chưa giải quyết được. Nhưng chẳng có mấy người muốn ở lại tự học buổi tối, tranh thủ lúc thầy chưa đến thì lén lút chuồn đi mất.

Có vài bạn đau bụng gì đó đủ mọi vấn đề, chạy mất.

Trước khi Thẩm Điềm lên lớp 10, cũng nghĩ là bản thân mình cũng phải chuồn đi như thế nhưng từ lúc thích người ấy thì cô bắt đầu muốn ở lại học tiết tự học buổi tối rồi.

Cộng thêm việc hôm nay cô vừa mới có được quyển vở của cậu bạn lớp 2, cô phải nghiên cứu quyển vở này của cậu ấy.

Vừa nãy Chu Lượng Lượng chạy mất rồi.

Lúc này ở trên lớp chỉ còn lại vài người, thầy chủ nhiệm vừa bước vào lớp thì nhìn thấy Thẩm Điềm có chút kinh ngạc, thầy ấy còn đi đến bên cạnh Thẩm Điềm nghiên cứu thử xem có phải Thẩm Điềm đang giải đề thật không.

Thầy chủ nhiệm như cảm thấy được chút an ủi: “Có gì không hiểu thì cứ hỏi thầy.”

Thẩm Điềm cầm bút trong tay: “Ồ, dạ vâng.”

Sau đó, thầy chủ nhiệm dạo qua xe những bạn khác, Thẩm Điềm lại yên lặng lật xem quyển vở đó, xem đề.

Khuôn viên trường vào buổi tối mùa hè, tĩnh lặng, cánh quạt quay quay trên đỉnh đầu, có tiếng ve râm ran ở phía xa, lắm lúc sẽ có gió thổi làm tóc rối, làm lật những trang vở.

Một bóng người cao cao bước lên bậc thang, đeo cặp một bên vai, trong tay cầm theo hai quyển sách đi về phía này.

Lớp của Trần Ấp là lớp 8.

Khi đi qua lớp 9, Chu Thận Chi nhìn thấy cô gái ngồi ở cạnh cửa sổ, cô đang cắn bút chăm chú xem đề chẳng động đậy, hàng mi rất dài, một vài sợi tóc xoã xuống đôi gò má cô.

Cô buồn rầu ngước mắt lên, lật mở quyển sách đề ở trước mặt.

Chu Thận Chi như ma xui quỷ khiến bước qua đó, tựa vào cửa sổ nhìn cô, giọng nói thanh trong: “Đang xem câu nào vậy?”

– ——-

[Tác giả có điều muốn nói]

Ồ woa, cậu trong chuỗi truyện này chủ động quá đấy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.