Xưa nay Dương Thanh không phải là người dễ mềm lòng, năm năm chinh chiến đã khiến anh trải qua quá nhiều chuyện anh lừa tôi gạt rồi.
Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình.
Huống hồ, đối phương còn muốn giết chết mình.
Nếu đã vậy thì sao còn giữ lại mạng hắn để hắn tiếp tục làm xằng làm bậy hại người chứ?
Tại nhà họ Ninh, tỉnh lỵ.
Trong một ngôi biệt thự sang trọng độc lập, Ninh Thành Vũ đang nói chuyện điện thoại với Phùng Nghĩa Cần, nhưng chưa kịp nói xong đã nghe thấy giọng của Dương Thanh rồi.
“Khốn kiếp! Dám uy hiếp tao cơ đấy!”
Vẻ mặt Ninh Thành Vũ cực kỳ giận dữ khi bị Dương Thanh cắt điện thoại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Muốn mạng của Ninh Thành Vũ tao á hả? Cho dù tao cho, mày dám lấy không?”
Sau đó, Ninh Thành Vũ gọi thêm vài cuộc cho Phùng Nghĩa Cần, nhưng không ai bắt máy cả.
Điều này khiến Ninh Thành Vũ đột nhiên có dự cảm không lành.
Mặc dù không coi lời đe dọa của Dương Thanh ra gì, nhưng hắn rất hiểu Phùng Nghĩa Cần.
Cho dù nửa đêm gà gáy, anh ta cũng sẽ không bao giờ dám từ chối cuộc gọi của mình đâu.
Nhưng bây giờ, gọi đến mấy cuộc mà anh ta cũng không bắt máy.
Lẽ nào anh ta có chuyện gì rồi?
Nghĩ đến đây, tim Ninh Thành Vũ đột nhiên đập mạnh.
Hắn biết rõ đám vệ sĩ bên cạnh Phùng Nghĩa Cần mạnh như thế nào, một thằng ở rể làm sao dám giết Phùng Nghĩa Cần chứ?
Trong lúc đang hoang mang đợi Phùng Nghĩa Cần gọi lại, cuối cùng điện thoại di động của hắn cũng reo lên.
Hắn liền vui mừng khôn xiết, nghĩ rằng đó là Phùng Nghĩa Cần.
Nhưng khi nhìn thấy trên màn hình là một dãy số xa lạ, trong lòng hắn càng hoang mang hơn.
“Ai vậy?”
Chuông reo rất lâu hắn mới bắt máy.
“Xin chào cậu Vũ, tôi là Phùng Toàn, bố của Phùng Nghĩa Cần.
Tôi vừa nhận được một cuộc gọi từ số lạ nói rằng con trai tôi bị cậu giết vì không hoàn thành nhiệm vụ mà cậu giao cho, có phải thế không?”
Một giọng nói tang thương vang lên, hình như hơi run run.
Ninh Thành Vũ nghe vậy thì vô cùng sửng sốt, tức giận nói: “Nói bừa! Phùng Nghĩa Cần đã theo tôi bao lâu nay, sao tôi có thể giết anh ta được?”
“Cậu Vũ bớt giận, chỉ là tôi không liên lạc với nó được, vả lại vừa rồi nhận được một cuộc gọi của số lạ, nên có hơi lo lắng, mong cậu Vũ đừng trách!”, Phùng Toàn vội nói.
Sau khi cúp điện thoại, Ninh Thành Vũ càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Với sự hiểu biết của hắn về Phùng Nghĩa Cần, không thể có chuyện lâu như vậy rồi mà anh ta không gọi lại được.
Vậy mà lại có người gọi điện thoại cho Phùng Toàn và nói rằng Phùng Nghĩa Cần đã bị hắn giết chết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
“Cậu Vũ, không xong rồi, trong cốp xe của cậu có một cái xác!”
Đúng lúc này, một bóng người vội vàng chạy tới, vẻ mặt hốt hoảng nói.
“Cái gì? Xác chết?”
Đột nhiên Ninh Thành Vũ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng xộc thẳng lên đầu, hắn túm chặt lấy cổ áo của tên hầu: “Là xác của ai?”
“Hình như là của Phùng Nghĩa Cần”.
Tên hầu dè dặt nói.
“Đoàng!”
Ninh Thành Vũ chỉ cảm thấy trong đầu nổ bùm lên một tiếng.
Hắn đẩy tên hầu ra rồi lao ra khỏi biệt thự.
Vừa ra khỏi cổng liền nhìn thấy một chiếc Bentley màu xanh da trời đang đậu trước cổng biệt thự.
Đây là chiếc xe mà Ninh Thành Vũ thích nhất, là phiên bản giới hạn.
Hồi đó phải mất hơn hai mươi triệu, với cả phải nhờ quan hệ mới mua được.
Lúc này, cốp xe đã được mở ra, bên trong chỉ thấy một cái xác.
“Phùng Nghĩa Cần!”
Khi nhìn rõ khuôn mặt quen thuộc, hắn trợn to mắt, chân bước loạng choạng, lùi về phía sau mấy bước.
Lúc này, hắn đột nhiên nhớ lại những gì Dương Thanh đã nói với mình.
Hắn vốn không tin Dương Thanh dám giết Phùng Nghĩa Cần.
Nhưng bây giờ, Phùng Nghĩa Cần quả thực đã bị giết.
“Cậu Vũ, bây giờ phải làm sao đây?”, tên hầu lo lắng nói.
Tên hầu biết Phùng Nghĩa Cần là người của Ninh Thành Vũ, nhưng bây giờ anh ta đã là một cái xác.
Những cái này không quan trọng, mà quan trọng là Phùng Nghĩa Cần là con trai duy nhất của Phùng Toàn, chủ nhà họ Phùng, có địa vị rất cao trong nhà họ Phùng.
Nhà họ Phùng tuy được nhà họ Ninh nâng đỡ, nhưng nhà họ Ninh cũng đang lôi kéo nhà họ Phùng.
Nhiều năm qua, nhà họ Ninh đã thu được rất nhiều lợi ích từ nhà họ Phùng, nhà họ Phùng không hề nợ nhà họ Ninh bất cứ thứ gì.
Trong những năm qua, nhà họ Phùng ngày càng lớn mạnh, họ cũng đã thiết lập mối quan hệ với nhà họ Mạnh, và có hơi hướng tách khỏi nhà họ Ninh.
Ngay cả quyền tổ chức buổi giao lưu lần này cũng giao cho nhà họ Mạnh.
Bây giờ Phùng Nghĩa Cần chết trong xe của Ninh Thành Vũ thế này, một khi bị hiểu lầm, e là nhà họ Phùng sẽ không chút do dự mà bắt tay với nhà họ Mạnh.
“Bây giờ, mày lái chiếc xe này đến nghĩa địa rồi đốt nó cùng với thi thể của Phùng Nghĩa Cần đi!”
Rất nhanh, Ninh Thành Vũ đã lấy lại được bình tĩnh, nghiêm mặt nhìn tên hầu và cảnh cáo: “Chuyện này, trừ tao với mày ra, nếu để người thứ ba biết, tao sẽ lấy mạng mày đấy!”
“Cậu Vũ yên tâm, tôi nhất định sẽ không nói lung tung!”, tên hầu vội vàng nói.
“Được rồi, mau đi xử lý đi!”
Ninh Thành Vũ quát.
Hắn là người mắc bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng.
Thi thể của Phùng Nghĩa Cần đã nằm trong xe hắn, cho dù có thích chiếc xe này đến mấy, hắn cũng sẽ không bao giờ chạm vào nó nữa.
Vốn dĩ hắn nên nói thật chuyện này cho nhà họ Phùng biết, nhưng bây giờ là thời điểm quan trọng, hắn lại không có bằng chứng chứng minh Phùng Nghĩa Cần là bị Dương Thanh giết.
Vì theo hắn thấy, Dương Thanh cũng chỉ là một thằng ở rể của một gia tộc nhỏ ở Giang Hải, hoàn toàn không thể giết chết một Phùng Nghĩa Cần được hai vệ sĩ bảo vệ được.
Giờ đây xác của Phùng Nghĩa Cần lại xuất hiện trong xe của hắn, mồm năm miệng mười cũng không thể giải thích được chuyện này.
Nếu đã như vậy, cách duy nhất để tránh sự nghi ngờ của nhà họ Phùng là tiêu hủy cái xác.
Cùng lúc đó, ở thành phố Kim Hà, nhà họ Phùng.
Trong một căn biệt thự, Phùng Toàn ngồi một mình trong phòng làm việc, trong tay cầm một tập tài liệu, trên bàn còn có mấy tập tài liệu khác nữa.
Tất cả đều là báo cáo công việc của các sản nghiệp lớn trực thuộc nhà họ Phùng.
Ông ta kế thừa chức chủ gia tộc chưa đầy sáu tháng, nhưng trong sáu tháng ngắn ngủi này, tài sản của nhà họ Phùng đã tăng 5%.
Tất cả đều là công lao của ông ta.
Nhưng không biết tại sao, mi mắt ông ta cứ giật nãy giờ.
“Chắc do quá mệt mỏi thôi!”
Mí mắt không ngừng giật khiến Phong Toàn có chút buồn bực không nói nên lời.
Ông ta đặt tập tài liệu xuống, dựa vào ghế, nhắm chặt mắt, đưa hai tay xoa xoa thái dương.
Đúng lúc này, di động đột nhiên reo lên, là tiếng chuông tin nhắn.
Trong sáu tháng làm chủ gia tộc, có nhiều chuyện ông ta đích thân làm, cũng có nhiều chuyện sẽ do các giám đốc điều hành cấp cao báo cáo với ông ta qua tin nhắn.
Nghe thấy âm báo tin nhắn, ông ta lập tức cầm máy lên.
“Phùng Nghĩa Cần bị người của Ninh Thành Vũ đưa đến nghĩa địa, chuẩn bị tiêu hủy thi thể!”
Là một tin nhắn nặc danh.
Vẻ mặt của Phong Toàn thay đổi rõ rệt, ông ta vội vàng gọi lại, nhưng khi gọi lại thì đó lại là số không có thật.
Đúng lúc này, một tin nhắn nặc danh khác lại đến, lần này là một đoạn video ngắn.
“Bây giờ, mày lái chiếc xe này đến nghĩa địa rồi đốt nó cùng với thi thể của Phùng Nghĩa Cần đi!”
“Chuyện này, trừ tao với mày ra, nếu để người thứ ba biết, tao sẽ lấy mạng mày đấy!”
“Cậu Vũ yên tâm, tôi nhất định sẽ không nói lung tung!”
“Được rồi, mau đi xử lý đi!”
Khi Phùng Toàn bấm vào video, ông ta nhìn thấy Ninh Thành Vũ và tên hầu của hắn đang đứng chỗ cốp sau của một chiếc Bentley màu xanh da trời.
Mà trong cốp xe có một cái xác, đó chính là con trai ông ta, Phùng Nghĩa Cần!
– —————————
.