Dương Thanh không thèm để ý đến Phùng Toàn đang quỳ dưới đất van xin, chỉ nhìn Phùng Kế Tông.
“Mày nói muốn em gái tao ngủ với mày một đêm hả?”
Dương Thanh đi tới chỗ anh ta, bỗng nhiên lên tiếng.
“Không, không phải! Sếp Tần Y là em gái của anh, cho tôi mượn mười lá gan tôi cũng không dám bắt cô ấy ngủ với tôi!”
Phùng Kế Tông sắp khóc đến nơi, vội vàng phủ nhận.
Thấy Dương Thanh tới gần, anh ta sợ suýt tè ra quần.
Dương Thanh vẫn tiếp tục đi về phía trước: “Mày còn nói sẽ bắt tao trả giá đắt?”
“Không dám, vừa nãy tôi chỉ nói huyên thuyên thôi! Sao tôi dám bắt anh trả giá đắt chứ?”
Phùng Kế Tông hoảng sợ bật khóc.
Đến cả chủ gia tộc họ Phùng cũng phải quỳ gối cầu xin người trẻ tuổi này.
Có lẽ chủ của ba gia tộc đứng đầu tỉnh lỵ cũng chỉ đến thế mà thôi.
Anh ta làm sao biết được, kể cả chủ nhà họ Mạnh và nhà họ Ninh vẫn còn sống cũng không dám thả rắm trước mặt Dương Thanh.
“Cô nói em gái tôi là người thứ ba chen vào hai vợ chồng cô sao?”
Dương Thanh nhìn sang Dương Liễu.
Vẻ mặt Dương Liễu hoảng hốt, đột nhiên nhớ lại cảnh tượng Dương Thanh đã giết nhiều cao thủ của nhà họ Dương chỉ trong tích tắc.
Cô ta vốn muốn mượn thế lực của nhà họ Phùng để trả thù Dương Thanh.
Nhưng khi chủ nhà họ Phùng quỳ dưới chân anh, cô ta mới bàng hoàng nhận ra, có lẽ cả đời này cũng không có hy vọng trả được thù.
“Không, cô ấy không phải kẻ thứ ba, cô ấy không giật chồng tôi”.
Dương Liễu lắc đầu nguầy nguậy, vội nói: “Tại chồng tôi, anh ta là một tên khốn nạn.
Anh ta đã kết hôn với tôi mà còn muốn dây dưa với em gái anh”.
“Cái chết của anh ta cũng không liên quan đến bất kỳ ai, tại anh ta gieo gió gặt bão”.
“Tôi mới là con khốn đê tiện, dám sỉ nhục em gái của anh.
Tại tôi ngu dốt, có mắt không tròng”.
Dương Thanh chưa cần hỏi tiếp Dương Liễu đã tự giác khai tội trước mặt mọi người.
Có lẽ vì đã trôi qua quá lâu cho nên cô ta mới thoáng quên đi nỗi sợ hãi mà Dương Thanh gây ra.
Phùng Toàn quỳ xuống xin tha mới nhắc nhở cô ta nhớ lại sự khủng bố của Dương Thanh.
Dương Thanh muốn giết cô ta dễ như trở bàn tay.
“Lúc trước tôi đã chừa cho nhà họ Dương một con đường sống.
Bây giờ chỉ vì cô, con đường sống này đã hoàn toàn bị chặt đứt!”
Dương Thanh lạnh lùng nhìn Dương Liễu.
Ầm!
Lời nói của anh như sấm nổ bên tai Dương Liễu.
Sau vài giây đờ đẫn, cô ta hoảng sợ quỳ rạp dưới chân Dương Thanh dập đầu thật mạnh.
“Cộp! Cộp! Cộp!”
Cô ta vừa dập đầu vừa cầu xin: “Anh Thanh, tôi biết sai rồi, xin anh buông tha cho nhà họ Dương.
Tôi biết sai thật rồi…”
Dương Thanh không thèm quan tâm.
Sự sống chết của nhà họ Dương không liên quan gì đến anh.
Trước đây anh chừa đường sống cho nhà họ Dương là vì nhà họ Dương tự tranh thủ cơ hội.
Nhưng điều kiện tiên quyết là bọn họ không được trả thù.
Nhưng bây giờ ả khốn này lại dám mượn tay người khác để trả thù anh.
Chỉ cần như vậy, nhà họ Dương đã không còn đường sống nữa rồi.
“Thì ra cô gái xinh đẹp kia không phải kẻ thứ ba mà là người phụ nữ ngu xuẩn này cố ý bịa đặt!”
“Tôi nói rồi mà.
Một cô gái xinh đẹp như vậy sao có thể làm kẻ thứ ba được chứ?”
“Anh rể của cô ấy lợi hại như vậy, cô ấy cần gì phải giật chồng của người khác?”
…
Đám người xung quanh vừa nãy còn chỉ trỏ Tần Y giờ đây đã thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ, ai nấy đều mắng chửi Dương Liễu.
Phùng Toàn quỳ ở bên cạnh nghe thấy Phùng Kế Tông và Dương Liễu nói chuyện cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Trong mắt Phùng Toàn ngập tràn lửa giận, chỉ muốn lập tức xông lên giết chết hai kẻ khốn nạn này.
Lúc trước, sau khi nhà họ Dương bị diệt, bọn họ đã dẫn đám con cháu dòng chính tới thành phố Kim Hà nương nhờ nhà họ Phùng.
Bởi vì vợ của Dương Hướng Minh – chủ nhà họ Dương là người nhà họ Phùng.
Cho nên Phùng Toàn mới chịu thu nhận mấy người nhà họ Dương này.
Nhưng ông ta không hề nghĩ tới người diệt nhà họ Dương lại là chàng trai trẻ tuổi đang đứng trước mặt.
“Phùng Toàn, tôi không cần biết ông có quan hệ gì với nhà họ Dương.
Sau tối nay nhà họ Dương phải bị xóa sổ hoàn toàn!”
Dương Thanh cũng không làm gì Dương Liễu và Phùng Kế Tông, chỉ nhìn Phùng Toàn lạnh giọng nói: “Sau này, nếu tôi biết ở Giang Bình và cả Châu Thành còn người nhà họ Dương thì nhà họ Phùng cũng không cần tồn tại nữa!”
Nghe vậy, Phùng Toàn vừa kinh ngạc lại vừa giận dữ.
Kinh ngạc vì rõ ràng Dương Thanh đang có ý bỏ qua cho nhà họ Phùng.
Giận vì Dương Liễu dám giật dây Phùng Kế Tông đến tìm Dương Thanh trả thù.
Là chủ của nhà họ Phùng, sao ông ta có thể không nhận ra được trò vặt kia của Dương Liễu?
.