Cả phòng họp lặng ngắt như tờ.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người đàn ông trung niên mặc áo bào xanh giữa đại sảnh.
Hai cao thủ hàng đầu của hai gia tộc lớn nhất Giang Bình liên thủ vẫn bị đại sư Hồng đánh bại dễ như trở bàn tay.
Đại sư Hồng này là cao thủ lợi hại đến cỡ nào?
Một lúc lâu sau, mọi người mới lấy lại tinh thần, nhao nhao khen ngợi.
“Nam Dương được cứu rồi!”
“Không hổ là đại sư Hồng, quả nhiên lợi hại!”
“Với thực lực của đại sư Hồng, cần gì phải sợ Hiệp hội Võ thuật nữa chứ?”
“Tôi bỗng cực kỳ chờ mong hội võ vào 15 tháng 8 tới!”
…
Đại sư Hồng ngạo nghễ đứng tại chỗ, khinh thường nhìn Hàn Khiếu Thiên: “Đây chính là thực lực của cao thủ hàng đầu Giang Bình sao? Đúng là yếu như sên!”
“Cậu đừng kiêu căng quá, tôi thừa nhận nhà họ Hàn không có cao thủ lợi hại nhưng ở Giang Bình chúng tôi, cậu Thanh mới là người mạnh nhất!”
Hàn Khiếu Thiên đỏ mặt gầm lên.
Trần Hưng Hải cũng tức giận đùng đùng, nghiến răng nói: “Các người không biết cậu Thanh mạnh tới mức nào đâu!”
“Đây chính là chủ gia tộc đứng đầu Giang Bình sao?”
“Nếu đã thất bại thì nên chấp nhận hiện thực chứ không phải ở đây nói phét!”
“Có lẽ người đứng đầu tỉnh Giang Bình của các người đã bị dọa không dám đến nữa rồi”.
Các ông chủ nhà giàu ở Nam Dương đều mỉa mai nói.
Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải bị mọi người chỉ trích, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Ông chủ Hàn, tôi biết bắt ông đầu hàng ngay bây giờ chắc chắn ông sẽ không phục”.
“Hay là chúng ta cùng lập ra một hiệp định quân tử đi?”
Chu Quảng Chí bỗng lên tiếng.
Hàn Khiếu Thiên hừ lạnh nói: “Ông muốn gì thì cứ nói thẳng, đừng phí lời!”
Chu Quảng Chí cũng không tức giận, chỉ cười nói: “Thế này đi, hai tỉnh chúng ta bắt tay đối phó với Hiệp hội Võ thuật trước”.
“Nếu người của tôi giải quyết được Hiệp hội Võ thuật thì từ nay về sau hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương sẽ do nhà họ Chu làm chủ!”
“Đương nhiên nếu người của Giang Bình giải quyết được Hiệp hội Võ thuật thì từ đây về sau hai tỉnh sẽ do ông làm chủ, ông thấy sao?”
Chu Quảng Chí cười híp mắt nói.
Tuy bây giờ lão ta rất muốn giải quyết Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải để diệt trừ mối họa sau này nhưng hội võ sắp diễn ra rồi.
Hai tỉnh lục đục nội bộ vào lúc này quả thật không thích hợp, ngược lại sẽ tạo thành mầm họa cho hội võ.
Vậy nên phải ổn định được Giang Bình mới có thể cùng nhau chống địch.
“Được, tôi đồng ý với ông!”
Hàn Khiếu Thiên cười lạnh lùng: “Mong rằng đến lúc đó ông đừng hối hận!”
“Ha ha!”
Chu Quảng Chí cười to: “Trên đời này vẫn chưa có chuyện khiến tôi phải hối hận đâu!”
“Đợi đến hội võ ngày 15 tháng 8 hai tỉnh chúng ta sẽ tự phái người ra thi đấu luân phiên để tiêu hao thực lực của Hiệp hội Võ thuật”.
“Sau khi thăm dò được thực lực của đối phương, chúng ta sẽ tự phái cao thủ mạnh nhất của mình ra đối phó với bọn họ, đã đánh là phải thắng, ông thấy sao?”
Chu Quảng Chí đã nghĩ xong kế hoạch.
“Đương nhiên không thành vấn đề, chỉ sợ cao thủ của nhà họ Chu tài nghệ không bằng người, lại làm vướng tay chân Giang Bình!”
Hàn Khiếu Thiên giễu cợt nói.
“Chờ nhà họ Hàn của ông phái ra được người có thể đánh bại đại sư Hồng rồi hẵng mạnh miệng!”
Chu Quảng Chí hừ lạnh.
“Có cần phiền phức như vậy không?”
“Đợi đến hội võ tôi sẽ ra trận đầu tiên, Hiệp hội Võ thuật phái ai ra tôi cứ giết luôn kẻ đó là được.
Sao phải phiền phức như vậy?”
“Tôi có thể giết cao thủ của Hiệp hội Võ thuật như giết chó!”
Đại sư Hồng đứng lên, kiêu căng nói.
Ông ta vừa dứt lời, mọi người trong phòng họp đều sửng sốt, ai cũng sùng bái nhìn ông ta.
“Không hổ là đại sư Hồng, chỉ so về khí thế có ai so được với ông ấy?”
“Đại sư Hồng ra tay, còn ai dám ra đấu lại?”
Mọi người thi nhau nịnh nọt.
“Ầm!”
Đúng lúc này cửa phòng họp bỗng bị người ta đá văng.
“Ai?”
Mọi người đồng loạt đứng dậy, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về người đàn ông trung niên đứng ở cửa phòng hội nghị.
Ông ta đứng đó hệt như Thần Chết ghé chơi, khắp người tỏa ra sát khí nồng đậm.
“Ông vừa nói sẽ giết cao thủ của Hiệp hội Võ thuật như giết chó?”
Giọng nói khàn khàn thốt ra từ trong miệng của người đàn ông kia.
.