Dáng vẻ ngượng ngùng này của Diệp Tiêu Điệp lại có sức hút riêng.
Nhất là những lời mà cô ta nói, càng khiến người ta nghĩ bậy bạ.
Dương Thanh hơi ngây người rồi mới nhớ ra, đúng là trước đó anh đã bảo Diệp Tiêu Điệp đồng ý với anh một chuyện.
Nhưng hình như cô gái này hiểu nhầm gì đó rồi.
“Tôi không muốn trở mặt với nhà họ Diệp, cô cũng biết nguyên nhân rồi đấy, cô về nói lại với ông nội cô đi, sau này tôi không muốn thấy người nhà họ Diệp xuất hiện ở Giang Bình và Nam Dương nữa”.
Dương Thanh lạnh lùng nói, ánh mắt lạnh tanh.
Diệp Tiêu Điệp vốn rất mong chờ về yêu cầu của Dương Thanh, nhưng sau khi nghe thấy anh nói thế, trong mắt cô ta tràn ngập sự thất vọng.
Cô ta nhớ nhung Dương Thanh suốt một năm, nhưng giờ lại có kết quả thế này.
“Được rồi, tôi đã nói hết những gì cần nói rồi, cô đi đi!”
Dương Thanh nói rồi quay người rời đi.
Diệp Tiêu Điệp ngơ ngác đứng im, nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang xa dần kia, trên mặt bất giác đầm đìa nước mắt.
Nếu nhớ nhung là một loại bệnh thì cô ta đã rơi vào tình trạng nguy kịch từ lâu rồi.
Một bên khác, Đông Tà đã đưa Hoàng Chính đi.
Sau khi về đến chỗ ở, trước hết Đông Tà liên lạc với nhà họ Hoàng, báo hết những chuyện vừa xảy ra cho gia tộc.
Nhà họ Hoàng sở hữu một trang viên rộng lớn, trong đó có một dãy biệt thự cổ điển.
Một lão già mặc áo xám đang ngồi trên ghế mây, sắc mặt vô cùng u ám.
Một ông già tóc bạc, lưng hơi còng đang đứng cạnh lão ta.
“Ông chủ, có chuyện lớn gì à?”
Ông già đang đứng là quản gia nhà họ Hoàng, cũng là người làm mà chủ gia tộc họ Hoàng tin tưởng nhất.
Từ khi chủ gia tộc họ Hoàng thừa kế chức chủ gia tộc tới nay, ông ta luôn giúp đỡ lão ta quản lý gia tộc.
Còn lão già đang ngồi trên ghế mây thì không phải ai khác, chính là Hoàng Thiên Hành – chủ gia tộc họ Hoàng thuộc tám nhà quyền thế ở Yến Đô.
Hoàng Thiên Hành nghiến răng nghiến lợi: “Thằng nhãi kia tát Hoàng Chính trước đám đông, giờ Hoàng Chính không nói được câu nào đầy đủ nữa rồi!”
“Sao cơ?”
Trông quản gia vô cùng kinh ngạc: “Ông đang nhắc đến Dương Thanh – đứa con rơi của gia tộc Vũ Văn ạ?”
Hoàng Thiên Hành tức giận gật đầu, nghiến răng ken két: “Thằng nhãi đó đúng là quá ngông cuồng, đã dám ra tay với Hoàng Chung trước đám đông, giờ lại đánh nốt Hoàng Chính.
Nó làm thế thì có khác gì đang tát vào mặt nhà họ Hoàng đâu!”
“Nó nhất định phải trả giá đắt vì chuyện này, bằng không, nhà họ Hoàng sẽ bị nó đè đầu cưỡi cổ mất!”
“Một đứa con rơi mà cũng dám khiêu khích quyền uy của nhà họ Hoàng, đúng là không biết trời cao đất dày!”
Hoàng Thiên Hành giận không để đâu cho hết, trên khuôn mặt già nua chằng chịt nếp nhăn hừng hực lửa giận.
“Ông chủ, chẳng phải Đông Tà đã đi theo bảo vệ Hoàng Chính rồi ư? Sao vẫn bị tát trước đám đông chứ?”, quản gia rất bình tĩnh, hỏi.
Hoàng Thiên Hành nghiêm nghị nói: “Đông Tà bảo ông ấy không phải đối thủ của thằng nhãi kia!”
“Sao cơ?”
Lần này, rốt cuộc quản gia cũng có vẻ kinh hãi.
Người nhà họ Hoàng luôn rất nóng tính, nên chủ gia tộc đời nào cũng phải có quản gia giúp đỡ để tránh làm những chuyện kích động.
Thế nên ở nhà họ Hoàng, quản gia có thân phận và địa vị rất cao.
Ngay cả đám con cháu đang tranh giành vị trí người thừa kế cũng không dám làm bừa trước mặt quản gia, thậm chí còn phải thận trọng lấy lòng.
“Ông chủ, ông có định để vị đó đi báo thù không?”
Quản gia thận trọng hỏi.
Hoàng Thiên Hành gật đầu, mắt đỏ ngầu: “Nếu không giết nó thì không thể rửa sạch nỗi nhục của nhà họ Hoàng, thế nên nó phải chết!”
Quản gia nghiêm nghị lắc đầu, trầm giọng nói: “Ông chủ, ngay cả Đông Tà cũng không đánh lại nó, sao nó có thể là người bình thường chứ?”
“Đông Tà là cao thủ đứng thứ ba nhà họ Hoàng, ngay cả ông ấy cũng bị Dương Thanh dễ dàng đánh bại, cho dù ông cử vị kia đi, chắc gì đã giết được thằng nhãi đấy?”
“Có câu nói là quá tam ba bận, hai người thừa kế của nhà họ Hoàng đã chủ động khiêu khích Dương Thanh nên mới phải chịu nhục trước đám đông”.
“Nếu nhà họ Hoàng chúng ta lại khiêu khích thêm, nhỡ thất bại thì có khác gì đang bảo người nhà họ Hoàng không thể ngăn nổi Dương Thanh đâu chứ?”
.