Giọng nói của Dương Thanh như có ma thuật khiến Tần Thanh Tâm bĩnh tĩnh lại.
“Chồng, em tin anh!”
Tần Thanh Tâm cố nén nghẹn ngào, cắn răng nói: “Cho dù muộn đến mấy anh cũng phải báo cho em ngay sau khi giải quyết xong việc bên đó nhé!”
“Được!”
Dương Thanh trịnh trọng đáp lời.
Sau khi cúp điện thoại, Dương Thanh đã ra khỏi khách sạn.
Vừa nghe được tiếng động bên phòng Dương Thanh, Mã Siêu đã lặng lẽ đi theo, đợi Dương Thanh cúp điện thoại mới hỏi: “Anh Thanh, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cậu lại có cơ hội luyện tập nữa rồi!”
Trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí mãnh liệt: “Đến nhà họ Diệp!”
Mã Siêu thầm ngạc nhiên, dường như đã đoán ra gì đó.
Anh ta không nói lời nào lập tức khởi động xe chạy như bay trên đường.
Cùng lúc đó ở nhà họ Diệp.
Trên mặt Diệp Mạn ngập tràn lo lắng.
Bà ta đang tuyệt vọng thì chợt nhớ đến Tần Thanh Tâm, nỗi sợ mới vơi đi rất nhiều.
Bà ta đã điều tra được Dương Thanh rất yêu Tần Thanh Tâm, chỉ cần Tần Thanh Tâm nói giúp, Dương Thanh chắc chắn sẽ đến cứu bà ta.
Chỉ là bà ta không tin Dương Thanh có thể sống sót trong tay Bạo Quân.
Dù vậy bà ta vẫn lợi dụng tình cảm của Dương Thanh đối với Tần Thanh Tâm để dụ anh đến.
Không chỉ mình bà ta, người nhà họ Diệp cũng chẳng một ai ôm hy vọng gì với Dương Thanh.
Tuy Dương Thanh đã thể hiện thực lực mạnh mẽ ở nhà họ Diệp nhưng cái bóng của Hiệp hội Võ thuật trong lòng bọn họ quá lớn.
Bọn họ không tin trên đời này còn có người dám chống lại với Hiệp hội Võ thuật.
Diệp Vô Song vô cùng chờ mong Dương Thanh đến nộp mạng.
Chỉ khi Dương Thanh chết, nhà họ Diệp mới không còn ai tranh giành vị trí chủ nhà với anh ta.
Từng giây trôi qua nhưng Dương Thanh vẫn chưa xuất hiện.
Tâm trạng Diệp Mạn vốn đã thả lỏng lại căng như dây đàn.
Hai mươi phút đã trôi qua nhưng vẫn chưa thấy Dương Thanh tới.
Thời gian Bạo Quân đã cho chỉ còn lại mười phút.
Nếu đến lúc đó Dương Thanh vẫn không xuất hiện, e rằng Bạo Quân sẽ giết bà ta.
Trong lúc chờ Dương Thanh, Diệp Mạn đã hỏi thăm rõ ràng thân phận của Bạo Quân.
Đây là kẻ giết người không chớp mắt cực kỳ khủng bố.
Từ trước tới nay hắn ta luôn giữ lời, nói nửa tiếng là nửa tiếng, đến muộn một giây cũng sẽ giết.
“Dương Thanh, cậu nhất định phải tới!”
Diệp Mạn điên cuồng cầu nguyện trong lòng.
Không chỉ có mỗi mình Diệp Mạn, người nhà họ Diệp cũng đang thầm cầu nguyện.
Bạo Quân đã nói nếu trong vòng nửa tiếng Dương Thanh không tới thì Diệp Mạn sẽ chết.
Không ai biết đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì.
“Chỉ còn năm phút nữa, nếu cậu ta vẫn không tới, tối nay chính là ngày tận thế của nhà họ Diệp các người!”
Bạo Quân bỗng liếc mắt nhìn đồng hồ, liếm môi, sắc mặt vặn vẹo nói.
Người nhà họ Diệp đều run rẩy, nỗi sợ trong mắt càng dâng lên.
“Tất cả là tại người phụ nữ này, nếu bà ta không dẫn thằng ranh kia về thì việc hôm nay đã không xảy ra”.
Bỗng có người nhà họ Diệp tức giận hét lên với Diệp Mạn.
“Đúng, đều tại người phụ nữ đê tiện này, vì đoạt quyền mà không từ thủ đoạn.
Bây giờ nhà họ Diệp gặp tai họa đều tại bà ta!”
“Chỉ cần chúng ta còn sống, nhất định bắt tay nhau đuổi bà ta ra khỏi gia tộc”.
Người nhà họ Diệp vốn đang hoảng sợ, lúc này có người dẫn đầu liền thi nhau chỉ trích Diệp Mạn.
Bạo Quân khoái chí nhìn cảnh tượng này.
Hắn ta thấy người nhà họ Diệp đều bị đùa giỡn như mèo vờn chuột.
Nếu không bị ràng buộc bởi quy củ, một mình hắn ta cũng có thể diệt sạch nhà họ Diệp.
Khi khống chế được mạng sống của người khác, Bạo Quân đều cảm thấy thành công, cũng cực kỳ phấn khích.
“Bạo Quân, nhà họ Diệp chúng tôi không ai chào đón thằng ranh kia, hết thảy đều tại Diệp Mạn!”
“Xin cậu tha cho nhà họ Diệp một con đường sống!”
Lúc này Diệp Kế Tông cũng lên tiếng.
Chỉ còn lại mấy phút cuối cùng, lão ta đành phải hy sinh Diệp Mạn để bảo vệ gia tộc.
Nghe Diệp Kế Tông nói vậy, Diệp Mạn ngẩn ra, vẻ mặt khó tin.
Cho dù lúc nãy bà ta bị tất cả người nhà họ Diệp chỉ trích cũng không ngạc nhiên, đau khổ như lúc này.
Bởi vì Diệp Kế Tông đang đổ hết mọi tội lỗi lên đầu bà ta để bảo vệ bản thân.
“Ồ?”
Bạo Quân hứng thú nhìn Diệp Kế Tông: “Không phải người phụ nữ này là con gái của ông sao? Ông tính dùng mạng của bà ta để bảo vệ nhà họ Diệp đấy à?”
Ông chủ Diệp dứt khoát gật đầu, thờ ơ nói: “Làm sai thì phải chịu phạt.
Con rể của nó đã gây ra rắc rối lớn cho nhà họ Diệp, cho dù nó là con gái của tôi nhưng vì gia tộc tôi sẵn sàng hi sinh vì nghĩa!”
“Bố…”
Diệp Mạn nức nở hỏi: “Liệu bố có từng xem con là con gái của bố không?”
Diệp Kế Tông lạnh lùng quát: “Cô câm miệng đi!”
“Nếu không phải tại con rể quý hóa của cô, sao lại xảy ra những việc này?”
“Lẽ nào cô không muốn hy sinh cho gia tộc sao?”
“Đừng nghĩ tôi không biết cô vẫn luôn hận tôi.
Sợ là cô đã muốn thay thế tôi từ lâu rồi phải không?”
Diệp Kế Tông lạnh giọng nói.
Diệp Mạn cảm thấy trong lòng tức nghẹn, hít thở không thông, nước mắt tuôn rơi.
“Lẽ nào con không nên hận bố sao?”
Diệp Mạn bỗng tức giận gào lên.
“Năm đó, bố vì lợi ích của gia tộc, ngăn cản bọn con ở bên nhau, thậm chí còn giết anh ấy”.
“Nhưng con lại ngu ngốc tưởng anh ấy vứt bỏ mẹ con con”.
“Con hận anh ấy nhiều năm như vậy, chẳng lẽ con không nên hận bố sao?”
Diệp Mạn để mặc cho nước mắt ướt đẫm khuôn mặt, khóc rống lên, như muốn trút hết mọi oan ức ra ngoài.
Diệp Kế Tông vẫn dửng dưng, đợi Diệp Mạn nói xong lão ta mới lạnh lùng nói: “Cô là con gái của tôi.
Phụ nữ của nhà họ Diệp phải chấp nhận việc hôn nhân bị sắp đặt!”
“Nếu không phải vì cô muốn bỏ trốn với thằng khốn kia, nếu các người không âm thầm sinh con, sao cậu ta lại phải chết?”
“Tôi ra lệnh giết cậu ta nhưng hung thủ thật sự là cô mới phải!”
“Cô biết rõ phụ nữ nhà họ Diệp không thể có hôn nhân tự do nhưng vẫn kiên quyết ở bên cạnh cậu ta.
Chính cô đã hại chết cậu ta!”
Lời nói của Diệp Kế Tông như mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim Diệp Mạn khiến bà ta đau đớn đến nỗi không thiết sống nữa.
.