“Mong kế hoạch của anh thuận lợi, nếu không tôi hôm nay tức uổng công rồi!” Trình Đan Đình ngồi vào trong xe.
“Tôi đồng ý với cô, sẽ không để hôm nay cô chịu tức oan đâu.”
“Cái này là anh nói đấy.”
“Đương nhiên.”
Chiếc xe rời đi.
Trời xanh mây trắng, gió nhẹ thổi qua, Giang Nghĩa ở trên đường rút điện thoại gửi một tin nhắn đã soạn sẵn cho Lâm Chí Cường, chỉ có hai chữ: hành động.
Trừ Trình Đan Đình ra, Giang Nghĩa còn kêu các quản lý cấp cao khác đến công ty của các tổng giám đốc rạp phim khác, lời họ nói cơ bản giống với Trình Đan Đình.
Đương nhiên, không có bất kỳ tổng giám đốc nào để ‘uy hiếp’ của giải trí Ức Châu vào trong lòng.
Người sắp chết, có ai sợ chứ?
Không chỉ như vậy, bọn họ còn gọi điện cho nhau, chia sẽ khoảnh khắc vui vẻ khi sỉ nhục giải trí Ức Châu.
Rất nhanh, hành vi như vậy truyền tới phòng làm việc của xí nghiệp Thiên Đỉnh, Tôn Vĩnh Trinh, Tôn Tại Ngôn biết hành vi của Giang Nghĩa.
Tôn Vĩnh Trinh cực kỳ vui vẻ.
“Này này này, Giang Nghĩa là kẻ ngốc sao? Vậy mà muốn bọn họ chủ động nhận sai.”
“Phải biết, một khi nhận sai, là bọn họ đối đầu với người ta, đồng thời cũng sẽ chịu sự chỉ trích mãnh liệt từ bên ngoài.”
“Kẻ ngốc mới công khai nhận sai!”
Phải, chuyện này người bình thường cũng có thể nghĩ ra.
Chuyện mà người bình thường cũng có thể nghĩ ra, người thông minh như Giang Nghĩa sao có thể không nghĩ ra chứ?
Hơn nữa, mấy ngày nay giải trí Ức Châu đều không có bất kỳ động tác gì, cực kỳ im lặng trước sự chỉ trích dư luận, tại sao đột nhiên hôm nay lại ra tay?
Tôn Tại Ngôn càng nghĩ càng thấy không đúng.
Anh ta mở bản kế hoạch ra, kiểm tra từng bước, xem có chỗ nào xảy ra lỗ hổng không.
Không có.
Ít nhất ở trong mắt Tôn Tại Ngôn, là không có lỗ hổng.
“Giang Nghĩa, trong hồ lô của cậu bán thuốc gì?”
“Cách nhiều ngày như vậy mới ra tay, còn dùng hành vi ‘hù dọa’ không thực tế như này để ra tay, cậu là thật sự ngu xuẩn, hay là có một tầng mưu kế sâu hơn?”
Tôn Tại Ngôn vặt kiệt trí óc cũng không nghĩ thông, rốt cuộc Giang Nghĩa định phá cục diện như nào.
Phá cục diện không sơ hở.
…
Một tiếng sau.
Một chiếc SUV màu đen dừng ở dưới tòa nhà công ty Phương Khánh Dương, nhiều người đàn ông mặc đồng phục đi ra.
Những người này đi thẳng vào tòa nhà, yêu cầu gặp Phương Khánh Dương.
Phương Khánh Dương vẫn ở trong phòng làm việc uống trà xem phim, hưởng thụ thời gian trà chiều đầy vui vẻ, bỗng nhiên nhìn thấy thư ký vội vàng chạy vào.
“Làm cái gì mà hoảng hốt như vậy?”
“Báo cáo Phương tổng, người của cục thuế đến rồi.”
“Cục thuế sao? Bọn họ đến làm gì?”
Phương Khánh Dương nhíu chặt mày, không hiểu từ chủ chốt này, người của cục thuế đến làm gì.
Có điều nếu là người của chính phủ, không thể không tiếp.
“Mời vào.”
“Vâng!”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2.
Hôn Nhân Lừa Gạt
3.
Hôn Luyến [ABO]
4.
Rojo
=====================================
Không lâu sau, người của cục thuế lục đục đi vào, tất cả đều mặc vest chỉnh tề, người cầm đầu có hơi lớn tuổi, đeo kính lão.
Ông ta hờ hững nói: “Tôi là phó cục trưởng của cục thuế — Mạnh Thăng.”
“Ờm, chào phó cục trưởng Mạnh, không biết các ngài đại giá quang lâm là có chuyện gì?”
Mạnh Thăng thong dong nói: “Là vì chuyện thuế tiền bán vé.”
“Thuế…!tiền bán vé.”
Tim của Phương Khánh Dương đập thình thịch, cảm thấy không hay, loại lão hồ ly này, lập tức biết đối phương muốn đến làm gì.
Cũng chính vì biết mới cảm thấy sợ hãi và hoảng hốt, mồ hôi lạnh trên trán tí tách rơi xuống.
Mãi tới lúc này, ông ta mới hiểu câu ‘ra tay’ đó của Trình Đan Đình là có ý gì!.