Chiến Thần Tu La

Chương 776



CHƯƠNG 776

Hự!!!

Từng thấy người kỳ cục rồi, nhưng chưa bao giờ thấy người kỳ cục đến thế.

Tiêu cả mấy chục tỷ của người ta, không những không nói lời cảm ơn mà ngược lại còn nói người ta không có tế bào nghệ thuật?

Đó không phải là mấu chốt.

Sở dĩ Diêu Hàng có thể tiêu tiền là bởi vì hắn nhắm tới gia sản mấy ngàn tỉ của Giang Nghĩa, số tiền này chẳng qua chỉ là đầu tư sớm, sau này sẽ lấy lại hết.

Bây giờ anh ta nói không làm bạn bè gì hết, đồng nghĩa với hoàn toàn cắt đứt con đường này.

Tới lúc đó, Giang Nghĩa vỗ mông rời đi, rời khỏi Nam Thành, Diêu Hàng biết đi đâu để tìm người? Tận mấy chục tỷ đổ sông đổ bể hết à?

Nói thật, Diêu Hàng làm thợ săn phú hào ở Nam Thành nhiều năm như vậy, cũng chưa từng gặp phải chuyện điên tiết như vậy!

Nhưng khi ngẫm nghĩ kỹ lại, Diêu Hàng mới tỉnh ngộ, mình đã bị chơi một vố rồi sao?

Chẳng lẽ ngay từ đầu Giang Nghĩa đã trêu chọc hắn, cố ý tiêu tiền, nhưng anh ta hoàn toàn không có ý định làm bạn với hắn?

Càng nghĩ lại càng thấy không ổn.

“Chờ đã, không đúng, có gì đó kỳ kỳ.”

Diêu Hàng lùi lại hai bước, chỉ vào Giang Nghĩa: “Anh cố ý chơi tôi?”

Giang Nghĩa lộ ra bản mặt thật của mình.

Tham Khảo Thêm:  Chương 230

Nụ cười trên mặt anh biến mất, anh bình tĩnh nói: “Bây giờ mới nhận ra, xem ra IQ của anh nên nạp lại đi thôi.”

Nhục nhã làm sao!

Diêu Hàng “săn” Phú hào nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn bị người khác phản chiêu.

Trộm gà không được còn mất nắm thóc, hắn tức giận nắm chặt tay, hung hăng nói: “Giang Nghĩa, mày dám chơi tao? Mày có biết tao là ai không?”

“Ồ? Anh là ai?”

“Hehe, vậy để tao nói cho mày biết, tao là ai?!”

Diêu Hàng vỗ tay, nếu hai bên đã trở mặt với nhau rồi thì không cần tiếp tục giả vờ nữa.

Một nhóm thuộc hạ của hắn từ hai đầu đường đi ra, ai cũng cầm gậy bóng chày, tên nào cũng hung hãn dữ tợn, tới không mang ý tốt.

Diêu Hàng vốn muốn đợi đến thời cơ thích hợp mới ra tay, ai ngờ Giang Nghĩa nhìn ra được mục đích, nên chẳng còn cách nào khác, trực tiếp ra tay!

“Nói cho hắn biết, tao là ai?”

Những thuộc hạ đó cùng nhau hét lớn lên: “Thợ Săn phú hào, Diêu Hàng, Diêu đại ca!”

Hét liền mấy tiếng, khí thế rất oai phong.

Người đi đường không những không sợ hãi mà ai cũng rất hóng hớt, người dân Nam Thành từ lâu đã thích đánh nhau trên phố, nhất là vào buổi tối, mấy vụ đánh nhau kiểu này nhiều vô số kể.

Tham Khảo Thêm:  Chương 39: Ngoại truyện: Tiểu Dương Xuân (3)

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.