Khương Dư Dạng cũng không ngờ chuyện mình say nắng lúc chiều lại bị người khác cố ý chụp ảnh đưa lên mạng, còn thổi phồng mối quan hệ của cô và Lục Triều Dã một cách ác ý.
Tất nhiên là Thẩm Dực đã sử dụng mối quan hệ anh có trong ngành để giải quyết nhanh gọn vấn đề này trước cả bộ phận quan hệ công chúng của Lục Triều Dã.
Đôi mắt cô mờ sương, đường nét gương mặt Thẩm Dực trước mặt cô trở nên mờ ảo mông lung.
Thẩm Dực buông tay cô ra, ánh mắt hơi lạnh: “Dạng Dạng, em đừng cứng đầu với tôi nữa có được không?”
Ý anh không chỉ là chuyện tối nay, mà còn cả sau này nữa.
Cô không muốn bị người khác phát hiện khoé mắt mình đỏ hoe vì vừa khóc xong sau khi ra ngoài, nên chỉ có thể kìm nén tiếng nức nở trong cổ họng.
Hiện giờ Khương Dư Dạng hệt như những mảnh thuỷ tinh vỡ nát bọc trong lớp giấy, chỉ cần anh tới gần cô chút thôi là thuỷ tinh dưới lớp vỏ bọc tưởng chừng
an toàn kia sẽ rạch nát tay anh, máu chảy đầm đìa.
Vết rượu vang đỏ trên váy nhăn nhúm vô cùng, Thẩm Dực không để cô tiếp tục lau nữa, giơ tay vứt luôn khăn ướt đã bẩn vào thùng rác.
“Lát nữa về nhà đi qua trung tâm mua sắm, em vào mua thêm vài bộ đồ mới đi.” Giọng nói anh bình thường hệt như biển xanh lặng sóng.
Lâm Bình Chi rời khỏi bàn tiệc, đứng trước cửa nhà tắm nghe ngóng hồi lâu mà chẳng thấy động tĩnh gì.
Khương Dư Dạng đang định cất giọng mỉa mai thì thấy bóng người ngoài cửa, tai vách mạch rừng, có nhiều lời nên để trong lòng, không nên nói vào lúc này.
“Cốc cốc cốc…” Lâm Bình Chi gõ cửa, khéo léo thăm dò: “Dạng Dạng, cháu lau sạch quần áo chưa? Ra ăn cơm trước đã, không thì đồ ăn nguội hết mất.” Đồ ăn nguội mất? Đúng là cái cớ hợp lý mà.
Lâm Bình Chi sợ họ cô nam quả nữ chung một phòng, tới lúc đó Thẩm Dực khó lòng giải thích rõ ràng với Ôn Phù thì có.
Thẩm Dực cảnh cáo cô không được mở cửa, nhưng Khương Dư Dạng điều chỉnh cảm xúc xong xuôi, vẫn xoay nắm tay mở cửa, đón lấy ánh mắt đầy thăm dò của Lâm Bình Chi, nói: “Cháu không sao cô ơi, váy cũng lau xong rồi ạ.”
Cô có thể gọi ông cụ Thẩm là ông nội, nhưng sẽ không bao giờ gọi Thẩm Hách Liên và Lâm Bình Chi là ba mẹ.
Lâm Bình Chi mỉm cười quyến rũ, ánh mắt đảo quanh giữa hai người như muốn cố gắng tìm ra manh mối nào đó.
Thân hình cao lớn của Thẩm Dực chắn trước mặt cô, anh nhìn Lâm Bình Chi, lạnh lùng nói: “Chẳng phải cần ra ăn cơm sao? Đừng để ông nội đợi lâu.”
Ba người quay lại bàn tiệc, không khí trên bàn dường như vẫn giống lúc trước.
Khương Dư Dạng ăn vài miếng rau xanh, trong lúc bọn họ cùng nâng ly chuyện trò, cô uống một hơi hết cốc nước cam cầm trong tay, như kẻ ngoài cuộc được gọi đến cho đủ số.
Chất lỏng lạnh lẽo trượt xuống cổ họng, uống nhiều tới mức hơi tức bụng, cô toan rót đầy ly nước cam lần nữa thì Thầm Dực lẳng lặng đưa cho cô một chai nước cam.
Anh vẫn đang trò chuyện với người lớn trong gia đình về tình hình gần đây của bệnh viện Đông Y.
“Cháu muốn đầu tư dài hạn vào Đông Y, nhanh chóng xây dựng nó trở thành tượng đài trong ngành và tăng thị phần.”
“Tuổi trẻ đúng là vốn liếng mà, vẫn chịu được rủi ro.”
Thầm Dực cười nhạt: “Cũng bình thường, trong ngành này, người không chịu nổi rủi ro thì chỉ có thể bị đào thải sớm thôi.”
Anh vẫn luôn là Thẩm Dực cao cao tại thượng ấy, cho dù trong hoàn cảnh nào cũng có thể dễ dàng đùa bỡn lòng người.
Cơm nước xong xuôi, ông cụ Thẩm mời ông Ôn vào thư phòng, quan hệ giữa hai nhà rất tốt, đám con cháu nhìn nhau cười, ai thích xem TV thì qua xem TV, thích chơi bài thì cùng ngồi đánh bài.
Có người gọi Thẩm Dực, nhưng anh vẫn ngồi bất động trên ghế, ngẩn ngơ như đang suy nghĩ gì đó.
Anh cũng có nỗi khổ trong lòng, nói thật thì anh chẳng có cảm giác gì với Ôn Phù, cũng không vội kết hôn, nhưng người gây áp lực cho anh lại là hai ông cụ hai bên gia đình. Vào dịp như hôm nay thì thì việc tính kế lâu dài sẽ tốt hơn là thẳng thừng từ chối.
Mỗi một quyết định của người trưởng thành đều phải đặt lên bàn cân cân nhắc, không thể hành động một cách bốc đồng được.
Nhưng bữa Hồng Môn Yến đầy cạm bẫy này vẫn kéo Khương Dư Dạng vào rắc rối, hai người nhìn bóng hình mờ ảo của nhau qua lớp cửa kính không tài nào phá vỡ được.
Khương Dư Dạng vốn là người không thích tranh giành, cô lặng lẽ thu mình ngồi trong góc, nghịch nghịch ngón tay, rất dễ khiến người khác bỏ qua sự tồn tại của cô.
Lâm Bình Chi tìm cơ hội bước tới, treo nụ cười giả tạo lên mặt, nói: “Dạng Dạng, sắp tới ngày giỗ mẹ cháu rồi, năm nay trụ trì chùa Đàm Chá mời cô qua đó cầu phúc, cháu đi cùng cô nhé?”
Khương Dư Dạng ngẩn ra giây lát, lòng thầm cân nhắc xem câu nói của Lâm Bình Chi có ý gì.
“Hương hoả chùa Đàm Chá rất vượng, cầu phúc ở đó cũng thiêng lắm, sau khi cháu lên Thủ đô cũng chưa về lại quê nhà bao giờ, thắp nén nhang cũng có thể an ủi linh hồn trên trời của mẹ cháu.”
Lâm Bình Chi thuyết phục đầy lí lẽ, cũng nói trúng tim đen của cô.
Khương Dư Dạng quả thực cảm thấy mình rất bất hiếu, mẹ cô đã qua đời nhiều năm mà ngay cả dịp tết Thanh Minh, cô cũng chưa bao giờ về quê thăm mẹ.
Từ khi đặt chân tới Thủ đô, cô đã quyết tâm nói lời từ biệt với quá khứ.
“Được ạ, cảm ơn cô.” Khương Dư Dạng luôn tỏ ra hiểu chuyện, ngoan ngoãn nghe lời trước mặt Lâm Bình Chi, nếu ngày nào đó cô không nghe theo bà ta nữa, chắc chắn sẽ khiến bà ta nghi ngờ.
Phố xá đã lên đèn, màn đêm dày đặc như mực, chúc mừng đại thọ ông cụ Thẩm xong, mọi người đều đã hết hứng thú.
Thẩm Dực không uống rượu, vẫn còn rất tỉnh táo, anh lái xe đưa Khương Dư Dạng về thẳng Oceanwide International.
Hai người im lặng suốt dọc đường, không khí như bị thêm thuỷ ngân có độc, vừa khéo tô đậm thêm cho vở kịch tối nay.
Khương Dư Dạng tắm xong nhắm mắt lim dim giả vờ ngủ, cô nghe tiếng nước rào rào vang lên trong phòng tắm.
Thẩm Dực khoác áo choàng tắm, ngồi trên bàn trong phòng khách, anh đẩy mắt kính, nhìn chằm chằm nội dung trước màn hình máy tính.
Gần đây bệnh viện Đông Y đang trải qua giai đoạn khó khăn, trong thời đại nhà nhà người người tự lập nghiệp hiện nay, một số công ty thoạt nhìn rất hoành tráng nhưng lại không đủ thực lực, cuối cùng lâm vào cảnh phá sản hoặc bị thu mua, sáp nhập.
Quân cờ Đông Y này là tiền cược tốt nhất trong tay anh, nhưng khi miếng thịt này bị nhiều người nhòm ngó, đương nhiên sẽ có chuyện xảy ra, anh bận tới mức tối tăm mặt mày.
Hiện giờ danh tiếng của anh trong ngành này rất mờ nhạt, nhưng Thẩm Dực làm bất cứ chuyện gì đều cực kỳ quyết tâm, cũng chưa từng thất bại trong việc đầu tư vào những công ty khác, có thể nói anh là hình mẫu cực kỳ xuất sắc trong số những VC (nhà đầu tư mạo hiểm).
Trong tình cảnh này, anh quả thực khó lòng để tâm tới ý đồ liên hôn của hai nhà Thẩm – Ôn.
Thấy bên ngoài im ắng chẳng chút tiếng động, Khương Dư Dạng mới chậm rãi mở mắt, lấy điện thoại ra tìm chuyến bay đi Pháp, cô muốn đặt vé trước.
Khương Dư Dạng dễ mềm lòng, cũng chưa bao giờ là người lòng dạ sắt đá, cô chỉ mạnh mẽ hơn những cô gái cùng tuổi chút thôi. Rời xa Thẩm Dực, từ bỏ
mọi cố gắng tới gần anh trong bảy năm qua không hề khó, chỉ cần thêm chút thời gian.
Cô lê đôi dép bông tới trước cửa phòng, lặng lẽ ngắm nhìn người đàn ông có khí chất vừa lạnh lùng vừa cấm dục bên ngoài một lát.
Chỉ có điều cô còn chưa lên tiếng, Thẩm Dực đã chú ý tới cô, anh vẫy tay, ánh mắt có chút mệt mỏi: “Dạng Dạng, lại đây.”
Đúng vậy, cô định ngả bài với anh vào tối nay. Không chút chần chừ, cô bình tĩnh tới gần anh.
Thẩm Dực ôm cô vào lòng, cằm gác lên tóc cô, anh thở mạnh, yết hầu nhấp nhô: “Em nghe tôi nói này, tôi sẽ không đồng ý việc liên hôn với Ôn Phù.”
Một câu đã chặn hết những lời cô muốn nói lại.
“Còn nữa… Đừng chọc vào Lâm Bình Chi, tôi sẽ giải quyết chuyện này.”
Khương Dư Dạng nghĩ, chuyện đã tới nước này, sao cô có thể làm người ngoài cuộc đây? Bây giờ chỉ có một nhân tố ngăn cản anh liên hôn với Ôn Phù, đó chính là cô!
Nếu cô lựa chọn buông tay, thì cái kết của hai nhà Thẩm – Ôn sẽ cực kỳ êm ấm, viên mãn.
Nếu đã là người thừa, cô chủ động bỏ đi là xong, sao cứ phải tự chà đạp mình cho thêm khổ?
Khi Thẩm Dực làm việc rất nghiêm túc, anh xử lí đống dữ liệu lạnh băng trước mặt một cách tỉ mỉ, thoạt nhìn vừa lạnh lùng vừa xa cách.
Thuở mới yêu, Khương Dư Dạng mê như điếu đổ vẻ hào hoa phong nhã này của anh, cô thường rúc vào lòng anh như một con thú nhỏ, im lặng nhìn anh làm việc, không làm phiền anh.
Lúc đó, cô đang hoàn thành luận văn thiết kế giáo viên hướng dẫn giao cho, hàng mày nhíu chặt, nom cực kỳ phiền lòng.
Thẩm Dực chỉ nhìn cô một cái, ngắn gọn hướng dẫn một vài chỗ là đã có thể khiến tư duy hỗn loạn của cô rõ ràng đâu ra đấy.
Nhưng sau đó cô lúc nào cũng không kiềm chế được lòng mình, tìm cơ hội lén hôn anh một cái.
Cảm giác này khiến cô nhớ tới năm Thẩm Dực tốt nghiệp cấp ba, lễ “xé sách” diễn ra cực kỳ sôi nổi, từng trang giấy trắng như lông vũ bay rợp trời, rơi xuống khắp sân trường.
Rất nhiều đàn em lớp mười, lớp mười một nhìn họ với ánh mắt hâm mộ, dưới bầu trời trắng xoá như tuyết ấy, cô thấy sách giáo khoa của Thẩm Dực cạnh bồn hoa.
Nét chữ của chàng thiếu niên mạnh mẽ khoẻ khoắn, ghi chú trên sách rất ít, chỉ ghi chép một số kiến thức về cuộc thi, có vẻ như vì không tìm được tờ giấy để ghi nên viết tạm lên đó.
Cô đã cất giữ cuốn sách giáo khoa toán bị xé nát ấy cực kỳ cẩn thận.
Như thể có được viên kẹo ngọt ngào nhất trên đời này.
Chàng thiếu niên năm ấy từng khiến cô ngày nhớ đêm mong hiện giờ đang ở bên cô, cảm giác yêu thầm rồi được ở bên người mình thích lúc đó khiến cô gái nhỏ bé ấy như đắm chìm trong mật ngọt hoa tươi, chẳng hề để tâm tới bất cứ điều gì khác.
Bây giờ nhớ lại, trước mặt Thẩm Dực, cô vẫn luôn luôn là kẻ thua cuộc.
Anh ôm lấy eo cô như thói quen ngày trước, tư thế giữa họ cực kỳ thân mật.
“Thẩm Dực…” Hàng mi cô run run, nụ cười trên môi chẳng hệ sáng lạn mà toát lên vẻ buồn bã khó tả: “Em đã đặt vé máy bay rồi.”
Thẩm Dực vươn tay đóng chiếc máy tính vẫn đang nhấp nháy dữ liệu mới nhất lại, đặt lên trán cô một nụ hôn thành kính rồi hôn dần xuống dưới…
Đầu óc cô hỗn loạn, sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Anh áp môi mình lên đôi môi mềm mại của cô, đôi tay lớn ôm chặt lấy bờ vai gầy, ánh mắt anh nóng bỏng tới mức khiến trái tim cô như cuộn trào dung nham.
Quần áo bị vén lên, tiếp đó anh không chút do dự tiến thẳng vào nơi ấy, Thẩm Dực lật người cô, đặt lên chiếc bàn gỗ lạnh lẽo, đôi mắt anh qua lớp tóc đen lạnh lẽo hệt như được trộn thêm lớp băng giá lạnh của mùa đông Thủ đô.
Cô đau đớn rên lên, từng dòng nước mắt lăn dài trên má, tạo thành vũng nước nhỏ trên mặt bàn.
Đến khi không nhịn nổi nữa, Khương Dư Dạng mới mở đôi mắt mờ sương, cất tiếng: “Đau quá…”
Anh nhẹ nhàng hơn, nhưng không hề dừng lại, kéo cô cùng rơi vào vòng xoáy ái tình, nhìn người phía dưới thở gấp, sắc mặt đỏ bừng như ráng mây chiều nhuốm ánh hoàng hôn.
Anh dốc sức rong ruổi, giữa hai người trần trụi không một lớp rào chắn khiến cô lên đỉnh nhanh hơn trước kia.
Dường như cảm nhận được điều gì đó, cô mở bừng mắt, dùng sức đẩy anh ra: “Đừng mà…”
Anh hôn lên vành tai cô, nói: “Không ra bên trong.”
Anh coi đây là gì? Lần cuối thân mật trước khi chia tay ư?
Khương Dư Dạng quay lưng lại, cõi lòng như chìm sâu xuống hồ Thập Sát Hải giữa đông, cả người bị hồ băng lạnh giá bao trùm.
“Khương Dư Dạng, đây là cơ hội cuối cùng rồi.” Áo choàng tắm của Thẩm Dực vẫn thẳng thớm, anh rũ mắt nhìn xuống cô bằng vẻ cao cao tại thượng, nghịch nghịch chiếc bật lửa trong tay, nhìn ngọn lửa bùng lên rồi lại tắt đi.
Hệt như thuở ban đầu hai người gặp gỡ, ánh mắt anh chẳng chút dao động, cất tiếng hỏi: “Em suy nghĩ kĩ rồi chứ?”