“Không cần đâu.” Khương Dư Dạng tỏ ra không mấy hứng thú, thuận tay lấy khăn lau qua mái tóc đang nhỏ nước.
Thẩm Dực bước vào một cách dứt khoát, bàn tay khô ráo mạnh mẽ nắm lấy khăn, tự mình lau khô nước cho cô.
Khương Dư Dạng quên cả phản ứng, co rụt cổ lại.
Những hành động nhỏ đặc biệt này chỉ hay thấy xảy ra ở những cặp đôi đang yêu nhau trong giai đoạn say nắng. Còn hai người họ bây giờ là gì?
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, giống như đang đối xử với một món đồ sứ quý giá dễ vỡ.
Cũng đúng, làn da của Khương Dư Dạng rất trắng, quả thực rất giống với đồ sứ men bóng.
Thẩm Dực nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng trong như pha lê của cô, ngực anh hơi rung lên: “Đã tìm được nhà chưa?”
Khương Dư Dạng cầm điện thoại gửi tin nhắn xong, ánh mắt màu trà của cô đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh: “Chưa.”
Anh lấy chìa khóa ra khỏi túi, giải thích: “Đó là căn nhà của một người bạn của tôi, hiện tại không có ai ở nên em có thể thuê tạm, tiền thuê nhà thì thương lượng cũng được.”
Thẩm Dực biết lòng tự trọng của Khương Dư Dạng rất cao, nếu không dùng cách này, trực tiếp để cô xách đồ vào ở thì cô chắc chắn sẽ không thèm cân nhắc.
Cô đứng im tại chỗ, không nhận chìa khóa, mạnh dạn thử thăm dò: “Rốt cuộc là nhà của bạn hay là nhà của tổng giám đốc Thẩm?”
Anh có rất nhiều bất động sản, giống như chim mồi trở về tổ, muốn ở đâu cũng được.
Thẩm Dực dù bị nhìn thấu cũng không thấy xấu hổ, anh giải thích một cách rõ ràng: “Dạng Dạng, nếu em không nhận thì ông nội sẽ nghĩ tôi không chăm sóc tốt cho em.”
Ha ha, một đầu còn lôi ông cụ Thẩm ra áp chế cô…
“Không cần đâu, với tư cách là anh trai thì tổng giám đốc Thẩm đã rất quan tâm tôi rồi.” Cô ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc phân định rõ ranh giới.
Sau khi chia tay, mối quan hệ của hai người bây giờ giống như người dưng, nếu nhất định phải đặt cô trong khuôn khổ của nhà họ Thẩm thì cũng chỉ là anh em không cùng huyết thống.
Có một khoảnh khắc, Thẩm Dực như nhìn thấy cô gái mười lăm tuổi đỏ hoe mắt, giọng nói mềm mại lại vô cùng thiếu an toàn gọi anh là anh trai.
Tim anh như vỡ vụn.
“Dạng Dạng…”
Câu nói vừa dứt, ba bốn người đã đến trước cửa, gõ cửa: “Chúng tôi là bảo vệ của khu nhà, có cô gái báo có người đến đây quấy rối.”
Thẩm Dực đẩy kính lên, đôi mắt đào hoa tràn đầy lạnh lùng.
Hóa ra vừa rồi cô lấy điện thoại ra nhắn tin là để gọi bảo vệ đến.
“Là cậu phải không, cậu trai trẻ.” Ông cụ đứng đầu có vẻ mặt nghiêm túc: “Đi với chúng tôi một chuyến.”
Anh im lặng, khóe môi nở một nụ cười mỉm: “Là hiểu lầm thôi.”
Ông cụ bảo vệ nhìn qua nhìn lại, chất vấn: “Sao có thể là hiểu lầm được? Hai người quen nhau à?”
Khương Dư Dạng quay người lại, không thèm nhìn anh lấy một cái: “Không quen.”
Ông cụ khuyên nhủ: “Cậu trai trẻ, cậu cứ thế mà chối tội thì không hay đâu. Trông cậu cũng được đấy, đừng vì người ta là cô gái xinh đẹp mà thèm thuồng.”
“Đến chỗ tôi để đăng ký hồ sơ nhé, sau này đừng làm những việc thiếu ý thức như thế nữa.”
“…”
Ông cụ một khi đã bắt đầu giáo huấn thì nói không ngừng, giống như đang niệm chú vậy.
Trước khi đi, Thẩm Dực đặt chìa khóa ở tủ giày cửa ra vào, giọng nói lạnh lùng: “Chúc ngủ ngon.”
Dù đã rơi vào tình huống như vậy, anh vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, nhìn không có vẻ gì là tức giận.
Sau khi người đi rồi, câu “chúc ngủ ngon” rơi vào tai như có tiếng vọng lại.
Một lúc sau, Khương Dư Dạng nấu xong mì ý, âm thanh trong đầu vẫn không thể biến mất.
Cô lắc đầu, lấy bát đũa từ nhà bếp ra, ngơ ngác ngồi trước bàn ăn.
Kiều Tụng bận rộn đến tận giờ này, cô ấy ngồi máy tính tăng ca ở tòa soạn đến mức đau nhức khắp người. Sau khi đỗ xe, cô ấy vội vã chạy về nhà, vừa ngửi thấy mùi thơm của thức ăn thì không khỏi xoa tay lên chiếc bụng bị đói meo, than thở một câu: “Trời ơi đói quá, thơm thế không biết.”
Khương Dư Dạng chỉ nấu một nồi mì ý đơn giản, cho thêm chút bông cải xanh và cà chua, nhìn có vẻ khá cân đối và tốt cho sức khỏe.
Kiều Tụng ngồi xuống, sau đó mới thấy WeChat có một đống tin nhắn nhóm, cô ấy không khỏi sững sờ.
Lúc trước cô ấy thêm Khương Dư Dạng vào nhóm chat của khu dân cư chủ yếu là để cho tiện, không thể nào có chuyện xảy ra thật được chứ?!
Thế này thì món ăn ngon trước mặt cũng chẳng còn cảm giác gì nữa.
“Dạng Dạng, em không sao chứ?”
Khương Dư Dạng khá bình tĩnh: “Em không sao.”
Kiều Tụng đặt đũa xuống, tức giận nói: “Không phải nói có người đến quấy rối sao? Là ai? Nếu gặp được thì chị nhất định sẽ đánh tên đó một trận!”
Khương Dư Dạng ăn hết nửa bát mì, lại tiếp tục gắp một muỗng, ngập ngừng nói: “Thẩm Dực.”
“À… ờ…” Kiều Tụng mặt mày biểu cảm vô cùng đặc sắc. Dù sao thì muốn thu hồi lại lời nói vừa rồi cũng đã muộn, đành nghĩ là coi như không có chuyện gì xảy ra.
Hiện giờ Kiều Tụng biết được mối quan hệ của hai người không đơn giản như vậy. Rối rắm phức tạp, cô ấy đứng ở vị trí của một người ngoài cuộc nên chỉ có thể thăm dò hỏi: “Anh ta đến tìm em… là để hàn gắn lại tình cảm sao?”
“Cũng gần như vậy.”
Nhân lúc Kiều Tụng đang suy nghĩ, Khương Dư Dạng đã ăn xong mì ý, chuẩn bị đi rửa mặt rồi đi ngủ.
Kiều Tụng cũng không tiếp tục hỏi thăm nữa. Cả ngày bận rộn từ sáng đến tối, cô ấy đã mệt mỏi lắm rồi, vừa chạm giường là có thể nhắm mắt ngủ ngay.
Gió đêm hơi lạnh, trời đang lất phất mưa phùn.
Thẩm Dực đi ra từ khu dân cư, không hề có vẻ gì là lúng túng, giống như một người chẳng có chuyện gì vậy.
Người phụ trách khu dân cư vẫn đang không ngừng xin lỗi: “Tổng giám đốc Thẩm, xin lỗi xin lỗi, đều là hiểu lầm.”
Anh tháo kính ra, để tránh những giọt mưa rơi xuống làm mờ tầm nhìn.
Sau một lúc lâu, Thẩm Dực mới khẽ mở miệng: “Khu của các anh còn căn nhà trống nào không?”
Người phụ trách nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên: “Tổng giám đốc Thẩm định bán nhà ở đây à? Cụ thể là căn hộ kiểu gì, bao nhiêu mét vuông…?”
Chịu đựng nghe hết một tràng câu hỏi, Thẩm Dực khẽ thốt ra một câu: “Nhà vừa rồi tôi đến, nhà hàng xóm bên trái, bên phải, tầng trên, tầng dưới, đều được.”
Người phụ trách: “…”
Người phụ trách lắc đầu, thầm nghĩ cách theo đuổi người yêu của người giàu thật khác biệt. Trực tiếp bán nhà để theo đuổi, chỉ cần ở gần nhau thì sẽ có cơ hội.
“Xin lỗi tổng giám đốc Thẩm.” Anh ta lau mồ hôi, nói với vẻ xin lỗi: “Căn hộ ở tòa nhà đó đều đã bán hết, tạm thời cũng không có căn hộ nào trống, tôi sẽ giúp anh chú ý xem.”
“Ừm.” Thẩm Dực không có hứng thú, quay người đóng cửa xe lại.
Trời mưa, trên bầu trời không có ánh trăng, thậm chí cả những đám mây cũng trở nên ảm đạm. Anh chỉ có thể ở gần nhưng lại không thể có được người mình yêu.
Thẩm Dực tự giễu hai tiếng.
Thẩm Dực lái chiếc Maybach hướng đến đường vành đai ba, trên đường đi ngang qua Oceanwide International nhưng anh không còn tâm trạng bước chân vào căn nhà đó nữa. Lần sau quay lại, chỉ khi nào có cô đi cùng anh.
Bao nhiêu năm qua, cách giải tỏa của anh vẫn không thay đổi. Chiếc Maybach chạy vòng quanh đường vành đai ba, ánh sáng của đèn đường chiếu xuống những hạt mưa lất phất như những sợi lông nhỏ lơ lửng.
Trong tuần tiếp theo, Khương Dư Dạng đến [ICON] để báo cáo và chính thức tiếp nhận nhiệm vụ ra mắt tạp chí nội địa mới.
Để ra mắt một ấn phẩm không hề dễ dàng, điều quan trọng nhất là phải xác định được vị trí của ấn phẩm bao gồm từng chi tiết nhỏ trên trang nội dung, tất cả đều cần phải tốn rất nhiều thời gian và công sức.
Một năm không gặp, có đồng nghiệp thăng chức, có người thì rời khỏi [ICON]. Thậm chí cô còn không biết Klaire đã làm thủ tục nghỉ việc từ lúc nào, ra đi rất lặng lẽ.
Khương Dư Dạng đứng yên ở đó nhìn xung quanh một lúc. Xung quanh vẫn là căn phòng như lúc trước, chỉ có điều mọi thứ đã không còn giống như xưa nữa.
Bây giờ, cô là người trở về từ trụ sở chính, ai ai cũng phải tôn trọng cô ba phần. Khi đi dọc trên lối hành lang, đồng nghiệp qua lại đều lễ phép chào hỏi: “Biên tập Khương.”
Khương Dư Dạng gật đầu, nở nụ cười tươi.
Đôi giày cao gót dẫm trên sàn nhà vang lên tiếng lạch cạch. Cô ôm trên tay một chồng tài liệu, đi thẳng về phía phòng làm việc của mình.
Vị trí của văn phòng rất tốt, có nhiều ánh nắng. Trên cửa sổ có một chậu cây xương rồng được đặt rất chu đáo, và quan trọng nhất là đứng ở cửa sổ có thể nhìn thấy cảnh đẹp của thành phố Trường An.
Nếu muốn tổ chức một sự kiện quan trọng nào đó, vị trí này thực sự là bục quan sát tốt nhất.
Trong tay của Khương Dư Dạng là một tập tài liệu để ứng tuyển vào vị trí trợ lý của cô. Các cô gái này đã trải qua nhiều khó khăn, vượt qua nhiều bước kiểm tra trước khi có thể gặp được người phỏng vấn cuối cùng.
Những người cuối cùng được chọn đều là người có quan hệ mạnh mẽ trong ngành, không thì phải có bằng cấp tốt và đã thể hiện xuất sắc trong những vòng phỏng vấn trước.
Ở độ tuổi còn nhiều nghi ngại về tương lai, những cô gái này đang đối mặt với nhiều lo lắng về việc có nên ở lại thủ đô để phát triển hay không, vì vậy họ chỉ có thể nỗ lực nắm bắt cơ hội hiện tại.
Khương Dư Dạng có khí chất rất độc đáo, với khuôn mặt trong sáng có thể coi là đặc trưng thu hút “trai thẳng”. Trang phục từ đầu đến chân cũng được phối hết sức tinh tế. Chỉ quyến rũ ngồi đó đã có thể thu hút một lượng lớn các cô gái đổ xô về phía cô.
Cuối cùng, cô chọn một người tên là Chung Hâm đến làm trợ lý, đó là một cô gái với mái tóc dài, đeo kính mắt đen. Về tổng thể, tuy năng lực của cô ấy không phải là mạnh nhất nhưng cách mà Chung Hâm bén duyên với [ICON] và cô rất giống nhau, điều này không tránh khỏi khiến Khương Dư Dạng để tâm hơn đôi chút.
Trong công việc, thời gian thường trôi qua rất nhanh chóng. Nháy mắt đã đến ngày kỷ niệm 70 năm trường chuyên trực thuộc đại học vào tuần sau, chính xác là vào thứ Bảy.
Mặc dù Kiều Tụng có chút than phiền về việc phải dậy sớm vào cuối tuần nhưng cô ấy vẫn thức dậy và trang điểm từ sớm.
Cô ấy đứng trước gương soi và chọn lựa cẩn thận, hỏi một cách hăng hái: “Dạng Dạng, chị mặc bộ này có đẹp không?”
Khương Dư Dạng giống như đã chết lặng, trở thành một cái máy khen ngợi không cảm xúc: “Đẹp.”
“Vậy còn cái này?”
“Cũng đẹp.”
Kiều Tụng: “… “