Trong hơn một năm Thẩm Dực ở cùng Khương Dư Dạng, anh đã nghĩ đến việc không biết cô mặc bộ sườn xám sẽ trông như thế nào, nhưng khi cô thực sự đứng trước mặt thì anh lại có cảm giác không chân thực.
Nếu là trước đây, anh đã có thể mở cúc sườn xám, vui vẻ tận hưởng mà không cần phải băn khoăn lo lắng, nhìn cô như tuyết trên cành, tan thành mưa tuyết dưới làn sóng.
Nhưng bây giờ khi anh đến gần, cho dù anh có lau đi vết đỏ trên môi cô thì cô cũng sẽ vô thức tránh né anh.
Khương Dư Dạng bình tĩnh nén hơi nóng trên đôi má xuống, thờ ơ như không biết anh: “Nếu không đi thì sẽ muộn đấy.”
Ngày xưa da mặt cô quá mỏng nên mới bị anh ăn thịt.
Cô chạy hai bước trên đôi giày cao gót, không có ý định lãng phí thời gian với Thẩm Dực trong không gian nhỏ hẹp đó.
Khương Dư Dạng hồi âm lại cho Kiều Tụng sau khi cô ấy gửi định vị của hội trường cho cô.
Thẩm Dực đi theo cô nhưng vẫn duy trì khoảng cách mấy bước chân, không xa cũng không gần mà không hề biết rằng đã có vô số lần, cô gái cũng đã từng cẩn thận đuổi theo bóng lưng của anh như thế.
Màn đêm càng lúc càng tối, những dãy đèn đường tỏa ra ánh sáng mờ ảo.
Dưới chiếc sườn xám, bờ lưng cô càng thêm mềm mại yểu điệu. Thẩm Dực tháo kính ra, đôi mắt đa tình hiện lên chút chán nản.
Vì không muốn bị mọi người chú ý khi hai người cùng nhau tiến vào hội trường nên khi đến gần cửa, Khương Dư Dạng cố tình đẩy nhanh tốc độ, muốn tách biệt hoàn toàn mối quan hệ giữa hai người, dù là trước mặt hay sau lưng.
Lúc họ đến đã muộn, trong hội trường đã chật ních người, cô tìm một góc ngồi xuống rồi thở phào một hơi.
Trái ngược với sự lúng túng của cô, Thẩm Dực bước vào từ cửa chính của hội trường, một tay nâng gọng kính, bước đi không nhanh cũng không chậm. Từ lúc anh bước vào đã trở thành tâm điểm của đám đông, hội trường đang nói chuyện rôm rả bỗng dưng im bặt.
Anh thoáng liếc nhìn vào đám đông vài lần, tỏa ra khí chất mạnh mẽ.
Mãi cho đến khi Thẩm Dực ngồi xuống chỗ ngồi được sắp xếp, những cuộc trò chuyện mới tiếp tục. Không còn nghi ngờ gì nữa, chủ đề thảo luận phần lớn đều xoay quanh Thẩm Dực.
Sau khi trải qua các phần của chương trình, cuối cùng cũng đến lúc các cựu sinh viên xuất sắc phát biểu.
Người dẫn chương trình trở nên phấn khích hơn khi giới thiệu phần tiếp theo, trong mắt ánh lên vẻ mong đợi: “Sau đây xin mời một vị khách mời là nhà diễn giả Thẩm Dực, tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Quân Liên.”
Khán giả vỗ tay reo hò dưới khán đài như sấm.
Thẩm Dực chậm rãi sửa sang quần áo, đeo lại kính rồi thoải mái bước lên sân khấu.
Bỗng một chùm ánh sáng chiếu xuống làn da trắng sáng lạnh lẽo của anh, ánh sáng và bóng tối chập chờn khiến anh trông càng lạnh lùng khó gần hơn.
Chất liệu của bộ com-lê cao cấp vốn đã có chất lượng cao, khi nhìn dưới ánh sáng, họa tiết của nó trông càng đẹp hơn, đặc biệt là chiếc ghim cổ áo có hoa văn phức tạp và rất bắt mắt.
“Ừm.” Anh cao và có đôi chân dài, đứng trước micro cần phải cúi xuống một chút, nhìn trên màn hình lớn có thể thấy yết hầu đang chuyển động lên xuống của anh.
Chỉ là một âm thanh nhỏ nhưng đã gây xôn xao dư luận.
Giọng nói của Thẩm Dực vốn rất trầm thấp, được khuếch đại qua micro, truyền đến tai người nghe với âm thanh êm dịu, nhẹ nhàng như cách anh nói chúc ngủ ngon trên điện thoại lúc nửa đêm.
Anh đã tham gia rất nhiều hội nghị khoa học công nghệ, đồng thời cũng từng có kinh nghiệm đứng trên sân khấu phát biểu khi còn trẻ. Vì chỉ là buổi họp mặt cựu sinh viên nên Thẩm Dực cư xử khá thoải mái, anh nở nụ cười trên môi: “Thật vinh dự khi được tham gia lễ kỷ niệm 70 năm thành lập trường. Chúc mọi người có một buổi tối vui vẻ.”
Khương Dư Dạng ngây người trong giây lát, như thể đã nhìn thấy thiếu niên từng phát biểu dưới lá cờ tổ quốc, rạng rỡ như vậy hẳn là được mọi người yêu thích, thoải mái trò chuyện ở trên sân khấu.
Thẩm Dực đã chia sẻ nhiều trải nghiệm của anh khi còn học ở trường khiến những người ngồi dưới sân khấu phải phì cười và vỗ tay cho anh.
Tòa nhà mới xây trong trường chuyên trực thuộc đại học là được tập đoàn Quân Liên tài trợ, xét về lĩnh vực kinh doanh, có thể nói là anh đã đạt đến đỉnh cao.
Sau khi bày tỏ những lời chúc tốt đẹp nhất tới trường cũ của mình, người dẫn chương trình sẽ lên sân khấu để thực hiện phần hỏi đáp đơn giản với anh.
Một vài câu hỏi đầu tiên được coi là bình thường, cho đến khi câu hỏi tiếp theo được đưa ra, khán giả bên dưới bắt đầu nhốn nháo hò hét.
“Hồi còn đi học chắc có rất nhiều cô gái có tình cảm thầm kín với anh Thẩm. Không biết tình trạng mối quan hệ của anh Thẩm bây giờ ra sao, có thể chia sẻ với mọi người được không?”
Sau khi hỏi xong, vẻ mặt người dẫn chương trình cũng trở nên tò mò háo hức hơn.
Dẫu sao thì người khác rất quan tâm và hứng thú về các mối quan hệ tình cảm của con cưng của trời mà.
Cứ nghĩ rằng Thẩm Dực sẽ từ chối trả lời nên người dẫn chương trình đã chuẩn bị sắn cách để làm dịu bầu không khí.
Không ngờ, giây tiếp theo, Thẩm Dực cầm micro từ trên giá micro lên rồi để sát môi gần miệng micro, vẻ mặt đầy nghiêm túc chân thành: “Có một cô gái mà tôi
rất yêu.”
Những lời này vừa nói ra, gần như có thể nghe thấy tiếng tan nát cõi lòng của những người trong hội trường.
Không cần nhìn biểu cảm của Thẩm Dực trên màn hình cũng có thể nhận thấy sự trân trọng và tình yêu chân thành khi nghe giọng nói của anh.
Người dẫn chương trình hiển nhiên không ngờ tới điều này, ngạc nhiên hỏi: “Đó là bạn gái hay là vợ anh ạ?”
“Vẫn chưa.” Thẩm Dực khẽ nhướng mi, giọng nói mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Tôi đang đuổi theo cô ấy, cô ấy ở ngay dưới sân khấu.”
Trong lúc nhất thời, trong lòng Khương Dư Dạng đang mơ hồ chợt nhìn thấy ánh bình minh.
Nhịp tim cô tăng tốc không thể kiểm soát, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, cô ngơ ngác ngồi trên chiếc ghế trong góc, cắn môi bối rối.
Nhưng cảm giác đó khác với sự háo hức rung động của tuổi trẻ, đó chỉ là sự bất ngờ mà thôi.
Người kiêu ngạo như vậy mà thừa nhận trước mặt mọi người rằng mình đang theo đuổi ai đó, đồng thời nói rằng người đó đang ngồi ở dưới, riêng cảnh tượng này thôi đã đủ kịch tính rồi.
Bầu không khí xung quanh càng lúc càng sôi động, rất nhiều người nhìn dáo dác khắp nơi như đang tìm kiếm người mà Thẩm Dực nhắc đến.
“Thẩm Dực mà cần phải theo đuổi cô gái nào sao?!”
“Ôi chúa ơi, tôi thực sự muốn biết đó là ai…”
“Tôi đã tưởng tượng ra trăm ngàn chữ về chuyện tình nồng cháy đó rồi. Kiểu tỏ tình mặt đối mặt này kích thích quá.”
“…”
Điện thoại trong tay cô không ngừng rung lên, tất cả đều là tin nhắn từ Kiều Tụng.
Cô ấy đã biến thành một con gà đang gào thét và mỗi tin nhắn gửi đến đều kèm theo hàng trăm nghìn dấu chấm than.
[ Dạng Dạng! Chị sốc quá! Cô gái mà Thẩm Dực tỏ tình chính là em phải không? Ôi mẹ ơi sốc sốc sốc…]
[Chị có cảm giác anh ta đang thật lòng theo đuổi em đấy, hãy nhớ cảnh giác nhé! Đừng để anh ta theo đuổi dễ dàng. ]
[Nhưng mà nếu em có rung động thì chị cũng không hả hê đâu, chịu sao nổi trời…]
Khương Dư Dạng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nhờ có bài phát biểu của Thẩm Dực mà sau đó cô không thể nghe được chữ nào.
Sau khi buổi lễ tại hội trường hoàn thành, toàn bộ sự kiện kỷ niệm thành lập trường được coi là kết thúc thành công tốt đẹp.
Đã đến giờ ăn tối, nhiều bạn học cũ cùng lớp đã hò hét đòi ăn tối cùng nhau, trong đó có Trần Khả Thanh.
Bản thân cô ấy là lớp trưởng nên sau khi khởi xướng đã được mọi người tích cực hưởng ứng.
Khương Dư Dạng không có hứng thú với bữa tiệc tối của lớp như thế này nên viện cớ về trước, nào ngờ không chịu được việc Trần Khả Thanh liên tục thuyết phục nên đã đồng ý.
Trần Khả Thanh dẫn bọn họ đến một nhà hàng thịt nướng rất đông khách, sau khi đặt phòng riêng xong, cả nhóm lên tầng ăn tối.
Thịt nướng tự phục vụ nên sẽ chỉ một lát là đã ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng nóng hổi, khi chấm vào nước sốt, hương vị sẽ bùng nổ giữa môi và răng.
Bầu không khí ban đầu thực sự có phần im lặng một cách ngượng ngùng, nhưng ngay khi chủ đề tập trung vào quá khứ thời trung học của họ, nhiều người đã trở nên sôi nổi.
Có người tò mò hỏi: “Khương Dư Dạng, cậu chưa có bạn trai phải không?”
Cô gật đầu: “Ừ, vẫn chưa.”
Trần Khả Thanh tiếp tục cuộc trò chuyện: “Nhưng Dạng Dạng rất xinh và nổi bật. Cậu ấy không thiếu người theo đuổi. Có lẽ là chưa tìm thấy người vừa mắt và phù hợp với cậu ấy thôi.”
Cả phòng đầy ắp người, tiếng reo hò và tiếng cười.
Không biết ai ở trên bàn ăn lại nhắc đến Thẩm Dực: “À mà trong bài phát biểu tối nay ở hội trường ấy, cô gái mà Thẩm Dực nói đến là ai nhỉ?”
Có người đáp: “Ở dưới sân khấu thì chỉ có thể là bạn chúng ta thôi.”
“Chưa chắc đã là cùng tuổi. Nếu là em gái khóa dưới nào đó thì cũng có thể.”
Sau vài câu đối đáp qua lại cũng không thể đoán ra là ai.
Với tư cách là lớp trưởng, Trần Khả Thanh rót bia cho mọi người và cười nói: “Chúng ta cùng uống một ly nhé. Chúc chúng ta ngày càng tốt hơn và gặp nhau thường xuyên hơn khi có thời gian.”
Một ly bia rót xuống cổ, vì ngại nói mấy câu khách sáo nên nhất thời cô đã bị chuốc liên tục mấy cốc.
Khương Dư Dạng biết mình có thể uống bao nhiêu, uống thêm nữa có thể sẽ say thật.
Cô chậm rãi đứng dậy rồi kiếm cớ ra ngoài gọi điện thoại, nghĩ rằng khi buổi liên hoan gần kết thúc quay lại cũng không muộn.
Màn đêm tĩnh lặng, gió mát lùa qua chiếc sườn xám xẻ tà.
Âm thanh trò chuyện bên ngoài căn phòng lọt vào tai cô vô cùng rõ ràng trong không gian yên tĩnh.
“Khương Dư Dạng đúng là thích giả vờ, cậu ta nói không có bạn trai cái là tất cả đàn ông trong phòng này đều sáng hết cả mắt lên.”
“Không phải cậu ta chẳng bao giờ đi họp lớp sao? Tỏ ra cao ngạo như thế thì sao giờ còn tới làm gì chứ…”
“…”