Chìm Đắm Trong Sự Nuông Chiều Của Anh

Chương 41



Thẩm Dực dừng ngón tay đang lật thông tin, ngước mắt nhìn đồng hồ, ánh mắt sắc bén.

Người tài xế vẫn đứng đó nói đùa: “Nhưng đến tầm tuổi này thì tôi cũng không biết mấy đứa chúng nó thích người nổi tiếng nào. Chỉ cần con gái tôi vui là được rồi.”

Anh không đáp lại, liếc nhìn dòng xe chạy trên đường rồi nói thẳng: “Hết chắn rồi”.

Hội nghị thượng đỉnh công nghệ này được tổ chức hàng năm tại Bắc Kinh, năm ngoái Thẩm Dực đã tham dự với tư cách khách quý, được lắng nghe nhiều bài phát biểu của các doanh nhân và giáo sư đại học có ý kiến mang tính xây dựng trong lĩnh vực AI.

Năm nay, Tập đoàn Quân Liên đã phát triển vượt trội, cơ bản đã ổn định chiếm giữ vị trí dẫn đầu về lĩnh vực AI y tế, có tiếng nói rất cao trên thị trường.

Thẩm Dực chỉ mất một năm để đạt được mục tiêu như vậy, có thể tưởng tượng được bản lĩnh và thủ đoạn của anh cao đến mức nào.

Tại hội nghị cấp cao, nhiều ý tưởng mới liên quan đến sự phát triển trong tương lai của ngành AI lần lượt xuất hiện, nhiều doanh nhân cũng đã đưa ra các ý tưởng của mình về lĩnh vực khoa học công nghệ.

Ánh đèn flash tập trung vào Thẩm Dực, người đang phát biểu khá thoải mái trên sân khấu. Bản thân anh đã có khí chất không tầm thường, dù có đối mặt với khán giả và giới truyền thông vẫn bình tĩnh. Với tư cách là diễn giả trẻ nhất, nội dung bài phát biểu của anh quả thực khác với những lần trước, lần này anh tập trung vào việc ứng dụng công nghệ AI và tập trung vào việc mở rộng tầm ảnh hưởng của AI bằng cách phát động nhiều cuộc thi công nghệ hơn bên ngoài khuôn viên trường và thu hút các nhân tài có tay nghề cao tham gia vào ngành.

Khá nhiều người đi trước đánh giá cao bài phát biểu của anh, giới truyền thông trên khán đài cũng không quên chụp thêm vài bức ảnh từ nhiều góc độ khác nhau.

Đến chín giờ tối thì hội nghị cấp cao mới kết thúc, một nhóm người hẹn nhau dùng bữa tối tại nhà hàng.

Trong giới kinh doanh thì hầu như tất cả những bữa ăn cùng nhau đều có mục đích riêng, có thể là để kết giao hoặc bàn việc làm ăn, Thẩm Dực cũng được mời đi cùng.

Anh mở chai nước tinh khiết uống một ngụm, vẻ mặt lạnh lùng.

Thẩm Dực bình thường ngoại trừ công việc sẽ không chơi điện thoại di động nhiều, nhưng khi nghe tin Lục Triều Dã trở về Trung Quốc tổ chức buổi hòa nhạc thì trong lòng anh dâng lên một nỗi lo được lo mất.

Tham Khảo Thêm:  Chương 152

Anh lắc đầu, khóe môi nhếch lên vẻ giễu cợt.

Từ khi nào mà anh lại trở nên do dự như vậy?

Bình thường anh luôn đưa ra những quyết định dứt khoát, không bao giờ tỏ ra thương xót với đối thủ, tại sao đến lượt cô thì anh lại bất lực như vậy?

Trong vòng bạn bè, ngoại trừ hình ảnh một số ông lớn đi chơi golf và đưa vợ con đi nghỉ ở nước ngoài thì không có gì đặc biệt.

Thẩm Dực tiếp tục kéo xuống, nhìn thấy tin Kiều Tụng mới cập nhật chiều nay.

[Em trai, chị đến đây! Bọn chị yêu em! Emoji trái tim.]

Hình ảnh kèm theo là ảnh của cô ấy và Khương Dư Dạng, Khương Dư Dạng không ăn mặc khoa trương như Kiều Tụng. Cô mặc một chiếc áo khoác denim đơn giản và quần ống rộng, đầy khí chất trong sáng tinh khiết.

Cô cười rộ lên rất đẹp, là loại cười có sức lan tỏa ngay từ lần đầu nhìn thấy cô.

Nhưng anh không nhớ nổi đã bao lâu rồi Khương Dư Dạng chưa từng nở nụ cười rạng rỡ như vậy trước mặt anh.

Ngoài ra cái câu mà Kiều Tụng viết: “Bọn chị yêu em.” Một mình cô ấy yêu Lục Triều Dã là được rồi, cần gì phải lôi kéo Khương Dư Dạng vào chung chứ.

Lỡ như cô ấy thực sự thích một ai đó thì sao, vậy nên cô mới bỏ rơi anh như một chiếc giày rách, không thèm nhìn anh chút nào.

Ý nghĩ này chính là một hồi chuông cảnh tỉnh, đã xuất hiện vô số lần trong đầu anh, rất có khả năng nó sẽ trở thành sự thật.

Toàn thân anh như bị kiến cắn vậy, chỉ nghĩ đến thôi anh cũng thấy đau lòng rồi.

Hóa ra việc đuổi theo ai đó còn khó chịu hơn việc dùng nước ấm nấu ếch nữa.

Giáo sư Ngụy ở một bên đang chống gậy, hai chân đã không còn linh hoạt nữa, vẻ mặt ông khá ân cần: “Tổng giám đốc Thẩm, cháu qua đây nói chuyện với chúng ta đi.”

Bài phát biểu lúc nãy đã khiến anh ngày càng nổi tiếng trong giới, có rất nhiều người muốn dùng bữa tối tiếp theo để làm quen với Thẩm Dực, hoặc thậm chí là móc nối quan hệ.

Thẩm Dực vẫn đang trong trạng thái không bình tĩnh lắm, anh nói ít lại và lắng nghe mọi người trong giới học thuật nhiều hơn, thỉnh thoảng sẽ đưa ra những lời nhận xét có thể tiết lộ bản chất của sự việc.

Tham Khảo Thêm:  Chương 151

Cuối cùng, anh cũng không theo giáo sư Ngụy đến nhà hàng để ăn tối mà yêu cầu tài xế lái xe đến đón anh đúng giờ.

Nửa tiếng trước khi buổi biểu diễn kết thúc, nhiều người chưa mua được vé vẫn không giải tán ra ngoài địa điểm mà kiên trì ngồi yên tại chỗ đeo phụ kiện hỗ trợ.

Một người đàn ông xách túi chặn đường anh và hỏi: “Anh có muốn một vé không?”

Thẩm Dực vậy mà lại tiếp nhận cuộc trò chuyện: “Bao nhiêu tiền?”

Một người hâm mộ không thể chịu đựng được, nhảy ra ngoài và nói: “Đừng để bị anh ta lừa. Vé của Lục Triều Dã bán rất chạy nên không có mấy người đầu cơ có được vé đâu.”

Thẩm Dực cười khẩy, tự hỏi có gì thú vị ở một cậu bé bồng bột như vậy trên sân khấu.

Ngoài trời lộng gió, gió lớn đến mức khiến chiếc áo ngoài của anh nhăn nhúm.

Trên sân khấu, Lục Triều Dã lần lượt hát và nhảy nhiều bài hát vô cùng nhịp nhàng, bầu không khí của buổi biểu diễn nóng lên, dưới sân khấu hình thành một biển gậy phát sáng lắc lư.

Chàng trai cúi người cầm chai nước trước mặt, yết hầu lăn lăn, trên màn hình mơ hồ có thể nhìn thấy những giọt mồ hôi rơi xuống.

Rất nhiều fan kêu gọi cậu ấy cởi quần áo ra, tiếng khá lớn. Lục Triều Dã sửng sốt một chút rồi sau đó tháo tai nghe ra, cẩn thận lắng nghe xem mọi người đang la hét cái gì.

Có lẽ cậu ấy đã nghe rõ nên đặt chai nước khoáng xuống rồi dùng ngón trỏ chỉ vào những người xúi giục với vẻ mặt suy ngẫm.

Khi cậu ấy thực sự cởi áo khoác ngoài ra thì tiếng hò reo của người hâm mộ lớn đến muốn bay lên trời, nhiều người nhanh chóng lấy điện thoại di động ra chụp ảnh lại.

Kiều Tụng đang vui vẻ, sau khi hét lên hết tiếng này đến tiếng khác thì cô ấy mới nhận ra giọng mình đã khàn đi một nửa.

Một luồng ánh sáng đổ xuống kèm theo âm thanh tiếng nước chảy róc rách, chàng trai lúc này mặc áo vest đen, xung quanh như được ánh trăng bao bọc.

Cậu ấy giơ cẳng tay lên nhìn khắp nơi, dái tai đỏ bừng, có lẽ là do xấu hổ.

Một giọng nói từ tính vang lên từ micro: “Bài hát cuối cùng, ca khúc đầu tiên của tôi [Vì em mà đến].”

Tiếng reo hò ngày một lớn hơn.

“Lục Triều Dã——”

“Lục Triều Dã——”

“Lục Triều Dã, bọn em ở đây vì anh——”

” “

Lục Triều Dã cầm cây đàn ghita rồi ngồi trên chiếc ghế cao, cậu ấy nhắm mắt lại gảy dây đàn, hoàn toàn đắm chìm trong bài hát của mình.

Sau khi chơi khúc dạo đầu, cậu ấy nhướng mày ôn nhu mỉm cười với Khương Dư Dạng đang ngồi ở hàng ghế đầu.

Lần này rất khác với bất kỳ nụ cười nào trước đây, ngay cả đôi mắt của cậu ấy cũng dịu dàng và thuần khiết đến mức sạch sẽ.

Người hâm mộ hét lên rằng nụ cười của cậu ấy tuyệt vời đến mức có thể so sánh với nam chính phim thần tượng.

Kiều Tụng cũng nắm lấy cánh tay của Khương Dư Dạng, hưng phấn nói: “Chị cảm thấy vừa rồi Lục Triều Dã cười là đang nhìn về hướng chúng ta đấy!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 91: Phiên ngoại hai

Khương Dư Dạng giật mình, sau đó ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên bắt gặp được ánh mắt của cậu ấy.

Chàng trai ngồi co chân, mái tóc bù xù che phủ trán. Cậu ấy có thể điều khiển bất cứ phong cách nào phù hợp với không khí của bài hát, toàn thân nhuốm một chút u sầu.

Cuối cùng, Kiều Tụng chỉ có thể dùng khăn giấy lau nước mắt, lẩm bẩm: “Cậu ấy thật lợi hại, ôi, ôi, ôi…”

Khương Dư Dạng mỉm cười theo dõi màn trình diễn của cậu ấy, chàng trai cao lớn đứng trên sân khấu có thể khiến rất nhiều người cảm xúc dâng trào với màn trình diễn của mình, thực sự rất tuyệt vời.

Khi màn trình diễn kết thúc, Lục Triều Dã đứng trên giàn giáo cúi chào chín mươi độ, lễ phép tạm biệt mọi người.

Câu cuối cùng, cậu ấy hét lên một cách tùy ý: “Tạm biệt, Bắc Kinh——”

Màn trình diễn đã kết thúc nhưng nhiều fan vẫn chưa kịp phục hồi tinh thần, họ cầm gậy phát sáng ngây người ra và bắt đầu diễn lại màn trình diễn cùng các chị em của mình.

Kiều Tụng khóc nên lớp trang điểm của cô ấy đã trôi hết, cô ấy vào toilet để trang điểm lại trước gương.

Khương Dư Dạng nhận được tin nhắn WeChat của Lục Triều Dã.

[Chị, chúng ta đã lâu không gặp rồi, sau buổi biểu diễn có muốn cùng nhau ăn tối không? Em muốn báo đáp ân tình lúc trước ở Paris chị mời em ăn tối.]

Cô do dự, không biết chỉ hai người ăn tối cùng nhau hay còn người quen của Lục Triều Dã, nếu hai người đi riêng thì quá mờ ám rồi.

Khương Dư Dạng hỏi: [Bạn bè của cậu có đi cùng không?]

Lục Triều Dã hứa hẹn: [Họ đều là những người trong đội của tôi thôi, ban nhạc và này nọ.]

Kiều Tụng vén lọn tóc xoăn lên, thở dài: “Dạng Dạng, dạo này chị mệt quá, tối nay chị có đặt hẹn ở spa, em đi cùng chị nhé?”

Cô xua tay nói: “Không đi đâu, em còn có việc khác phải làm.”

Kiều Tụng làm động tác đồng ý, cười nói: “Vậy em về sớm đi, chị đi thư giãn đã.”

Hai người chia tay ở lối ra, Kiều Tụng lấy chìa khóa xe rồi rời đi.

Khoảnh khắc Khương Dư Dạng đến bên đường là Thẩm Dực đã nhìn thấy cô. Dáng người cô rất duyên dáng, tuy đội một chiếc mũ chóp nhưng cũng có thể mơ hồ nhìn thấy nửa khuôn mặt ngây thơ của cô.

Đó là lúc ban đêm hạ nhiệt, cô xoa tay không biết Lục Triều Dã sẽ đợi cô ở đâu nên mới nhắn tin hỏi thăm.

Lục Triều Dã: [Chị ơi, chị lên thẳng lầu đi, bọn em đang ở đây.]

Địa điểm mà Lục Triều Dã chọn là một quán lẩu của một người nổi tiếng, anh ta ít nhiều đã hợp tác với Lục Triều Dã, nghe nói tối nay cậu ấy sẽ qua ăn tối nên anh ta rất ân cần, lập tức dọn dẹp trên lầu.

Khương Dư Dạng trả lời: [Được.]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.