Lúc đầu thấy cô đỏ mặt anh còn tưởng là là do rượu ngấm từ từ, Thẩm Dực còn có tâm trạng trêu chọc vài câu.
Kết quả vừa chạm vào trán thì cô rất trung thực, con ngươi trong suốt nhìn rất vô tội.
Nhiệt độ nóng bỏng trên trán truyền qua lòng bàn tay. Thẩm Dực híp mắt lại, giọng nói chứa đầy sự nguy hiểm: “Khương Dư Dạng.”
Cô cũng không sợ hãi, bực mình đẩy bàn tay khớp xương rõ ràng của anh ra.
Thẩm Dực không hề tức giận chút nào, vừa cúi người xuống vừa hỏi một cách cẩn thận: “Trong nhà có thuốc cảm không?”
Cô bị sốt, hơn nữa sốt rất cao.
“Không cần, trùm chăn cho ra mồ hôi là được rồi.” Đầu óc của Khương Dư Dạng mê man, trả lời cũng ồm ồm.
Trong vẻ mặt đau lòng của Thẩm Dực lộ ra sự tức giận. Trong thường thức của anh, bị bệnh thì phải uống thuốc đàng hoàng, kéo dài sẽ làm cơ thể khó chịu hơn.
Anh liếc qua rồi nhíu mày: “Em là trẻ con đúng không?”
Lời ngầm chính là cô không quan tâm cơ thể của mình, làm anh không thoải mái.
Khương Dư Dạng cũng rất bất đắc dĩ, hai người bị dính một cơn mưa lớn, cô còn khoác áo khoác của anh nữa.
Nhưng hình như Thẩm Dực không sao cả, cơ thể thư thái, còn cô thì lại bệnh rồi bị sốt trước.
Thấy cô không nói gì, đôi môi và gò má đỏ bừng, Thẩm Dực không đành lòng nói nặng lời, đập vô lăng nói: “Yếu ớt.”
Đúng là yếu ớt thật, yếu ớt làm cho người ta phải thương yêu.
Thời gian vừa đúng vào mười hai giờ mấy phút, lại ngay đêm giao thừa, gần đây không có tiệm thuốc nào mở cửa cả.
Thẩm Dực thả lỏng mày, cụp mắt, nhìn chằm chằm vào cô: “Đưa em tới bệnh viện chích một mũi là ổn rồi.”
“Đừng.” Cổ họng của cô khô khốc, lại nhấn mạnh: “Đừng, ngày đầu tiên của năm mới mà đi bệnh viện thì xui xẻo lắm.”
Thẩm Dực: “…” Lấy tới cái cớ xui xẻo này rồi, anh cũng đã hoàn toàn hết cách rồi.
Sợ anh không tin, Khương Dư Dạng ngửa mặt suy nghĩ, bình tĩnh nghiêm trang nói: “Thật, mẹ tôi là do tôi đưa bà lên bệnh viện ngay ngày đầu năm, kiểm tra ra bị ung thư.”
Anh ngẩn ra, lại tập trung tinh thần vào đoạn đường đằng trước.
Hai người ở bên nhau, Khương Dư Dạng chưa từng nhắc tới những chuyện cũ ở trước mặt anh. Đối với cô thì những thứ này đều là vết sẹo được chậm rãi chữa
lành trong dòng sông thời gian.
Cơ thể của mẹ luôn không khỏe, bình thường ở nhà chỉ làm ít việc thủ công, còn có thể kiếm sống bằng việc thêu sườn xám.
Nhưng đêm trước ngày mùng một, bà bỗng nhiên hộc máu, từng giọt máu nhuộm đỏ vải sườn xám.
Khương Dư Dạng bị dọa. Trong trời đông giá rét, cô gái trẻ bất chấp việc cóng tay cóng chân, liên lạc với ông nội rồi đưa mẹ tới bệnh viện kiểm tra.
Đêm đi tới bệnh viện thị trấn gió rất to. Đến lúc mười hai giờ, cô loáng thoáng nhìn thấy pháo hoa trên trời.
Rất đẹp, chỉ duy trì chớp mắt trong gió rét, biến mất chẳng còn gì.
Lúc phản ứng lại, nước mắt của cô gái trẻ bị đông thành đường vân uốn lượn, giống như giây tiếp theo sẽ vỡ tan ngay.
Hơi suy nghĩ, Thẩm Dực quay đầu Maybach lại, rồi lại lái tới Oceanwide.
Bây giờ cô bị sốt tới mơ màng rồi, trong mắt âng ấng nước mắt, quang cảnh trước mắt chồng lên nhau nhưng vẫn có tâm trạng từ chối lòng tốt của anh: “Tôi không muốn… không muốn về nhà với anh.”
Thẩm Dực dừng đèn đỏ, kiên nhẫn dỗ dành: “Ngoan, về nhà thì không khó chịu nữa.”
Hình như Khương Dư Dạng nghe hiểu lời của anh, bình tĩnh lại, đốt ngón tay trắng bệch đan vào nhau.
Vì bị sốt nên đầu đau như búa bổ, cô chỉ có thể tựa vào ghế rồi giả ngủ, nghe tiếng gió gào thét ở bên tai.
Maybach chạy trên con đường nhựa bằng phẳng, tốc độ rất nhanh.
Sao anh lại cam lòng nhìn cô khó chịu cơ chứ?
Từ trước đến nay chưa hề cam lòng.
Đến dưới lầu, ý thức của cô vẫn còn chưa rõ, nhấc mí mắt lên nhìn gương mặt của anh gần trong gang tấc rồi cụp mắt xuống. Ngầm thừa nhận vẫn như ngày trước, anh ở bên cạnh mình nên không cần đề phòng.
Thẩm Dực đích thân ôm ngang người cô thả lên giường lớn trong phòng ngủ chính trên nhà.
Anh chưa từng chăm sóc người bệnh, chỉ là khi nhớ tới nhiều năm trước, lúc anh bị sốt, cô gái trẻ hai tay lạnh như băng, cầm khăn mặt đắp lên trán của anh…
Bây giờ, dường như đổi vai cho nhau.
Anh sẽ bù đắp từng thứ anh nợ cô lại cho cô.
Đèn tường lờ mờ, ánh sáng ở đầu giường thấp thoáng, cô được bao bọc trong ánh sáng ấm áp, ngủ rất say.
Hiếm khi thấy vẻ mặt dịu dàng của người đàn ông. Anh hơi ngồi xổm xuống cởi giày cao gót và áo khoác bị ướt phân nửa của cô ra, rồi lại kẹp nhiệt kế điện tử cho cô xong, kéo chăn dày đắp lên người cô.
Cái nhà này không có người ở nên không có một chút hơi người nào.
Thẩm Dực tới bàn trong bếp nấu một ấm nước. Trong quá trình nấu nước lại giặt một cái khăn sạch còn chưa mở bọc, nhúng vào trong nước lạnh rồi đắp lên cái trán bóng loáng của cô.
Khương Dư Dạng nhíu lông mày xinh xắn, hai cánh tay thò ra đè lên trên chăn.
Anh lại làm như không có chuyện gì nhét tay cô lại, nhìn giống như bạn nhỏ ngủ trưa trong nhà trẻ vậy.
Đến gần năm phút, Thẩm Dực lấy nhiệt kế điện tử ra, trên đó biểu thị nhiệt độ cơ thể là ba mươi tám độ bảy, quả nhiên là sốt cao.
Nước trong bình sôi ùng ục thì Thẩm Dực mới phát hiện quần áo bị dính nước mưa trên người đã khô, nhăn nhúm.
Trước giờ anh không thích cảm giác quần áo dính nhớp, về mặt sinh hoạt anh cũng khá thích sạch sẽ, nhưng lại cứ vội rồi quên luôn.
Tìm một ly thủy tinh, rót một ly đầy nước nóng cầm trong lòng bàn tay.
“Dậy nào.” Thẩm Dực đưa nước ấm đến bên miệng của cô, ngón tay nhẹ nhàng xoa cổ tay mềm mịn của cô: “Uống thuốc xong rồi ngủ tiếp.”
Trong giọng nói chứa dịu dàng và bao dung cô.
Khương Dư Dạng xoa huyệt Thái dương đang đau đớn, đôi môi hé mở. Một lúc lâu mới biết bản thân đang ở phòng ngủ ở Oceanwide, ngay cả chăn cũng có mùi thơm quen thuộc.
Cơ thể không có sức gì cả, cô lười biếng hừ hừ hai tiếng.
Cảnh tượng như thế làm Khương Dư Dạng đột nhiên nhớ tới cơn mưa ở Paris năm trước. Cũng là lúc sau khi gặp Thẩm Dực, cô mắc một cơn mưa to, nóng sốt nằm trên giường, tự mình bò dậy tìm thuốc.
Năm cô ở chung với anh giống như một cơn sốt cao khó hạ lâu năm khó chữa khỏi.
Bớt sốt, Khương Dư Dạng mới quyết tâm rời khỏi anh.
Nhưng bây giờ cô lại lên cơn sốt.
Thẩm Dực đỡ cô dậy, để cô tựa vào vai của mình. Ngón tay thon dài lấy một viên thuốc đặt trong lòng bàn tay, đưa đến trước mặt cô.
Tư thế này giống như được ôm từ phía sau.
Dường như là sợ cô nóng, anh còn thổi một hơi vào ly thủy tinh, trầm giọng nói: “Uống từ từ thôi, nóng.”
Khương Dư Dạng ngồi dậy từ trong lòng anh, kinh ngạc nhìn người ngồi ở đầu giường, hai chân trắng như tuyết giẫm lên sàn gỗ lạnh như băng.
Nhìn từ góc độ này, tà váy chấm đất, che kín cổ chân khảnh mảnh nhưng nút áo lại mở ra, nhìn không sót thứ gì từ xương quai xanh bằng phẳng tới quang cảnh trước ngực.
Trắng lóa mắt.
Thẩm Dực khẽ nuốt nước miếng, thay cái khăn trên trán của cô rồi đi nhúng nước lạnh thêm lần nữa.
Lúc trở về, ly nước nóng đã sạch trơn, chắc là cô đã ngoan ngoãn uống thuốc.
Khương Dư Dạng rúc người trong chăn, tư thế ngủ cuộn tròn giống như một đứa trẻ sơ sinh, bàn tay lộ ra ngoài, một đôi mắt hạnh đen đơn thuần, âng ấng nước.
Hiệu quả của thuốc rất mạnh, cô nhanh chóng chìm vào giấc mộng.
Thẩm Dực dùng mu bàn tay dán lên trán của cô, thấy cô không tỉnh, biết là đang ngủ say nên thở phào.
Anh vào phòng treo đồ tìm bộ quần áo thoải mái mặc ở nhà. Sau khi tắm xong thì thay quần đen áo đen, tiện cho tối đến phòng ngủ chính đo nhiệt độ cơ thể cho cô.
Mưa bụi bay bay, rơi rả rích cả đêm. Thủ đô sương mù lượn lờ, tỉ mỉ bao quanh các cao ốc san sát nhau.
Thẩm Dực ngồi trên ghế salon, tư thế ngồi rất lười biếng.
Đồng hồ số La Mã chỉ vào một con số, ba giờ sáng.
Anh thành thạo đặt nhiệt kế điện tử vào dưới cánh tay của cô, đợi năm phút rồi xem kết quả.
Vẫn còn sốt cao nhưng đã giảm so với lần trước, ba mươi tám độ năm.
Nửa đêm, anh kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, khép lòng bàn tay lại đốt lửa, gian nan nhả khói.
Phòng ngủ chính truyền tới âm thanh sột soạt, anh rời mắt khỏi thuốc lá giữa ngón tay, ngước mắt nhìn.
Anh còn chưa kịp đi vào thì cô đã đi ra trước, không mang giày, nhẹ nhàng bước trên sàn nhà.
Cổ chân của cô rất đẹp, vừa nhỏ vừa trắng, khớp xương rõ ràng. Có lúc anh không dám dùng sức để bóp, giống như là kẹo bông gòn vậy, sợ bóp nát.
Trong phòng khách không mở đèn, Thẩm Dực hoàn toàn vùi lấp trong bóng đêm, chỉ thấy được đốm sáng đỏ tươi.
Nương ánh sáng mờ bên ngoài cửa sổ, hai người nhìn nhau, Thẩm Dực thấy Khương Dư Dạng đang đi tới chỗ mình.
Anh gạt tàn thuốc, vẫn nửa mệt nửa lười khoác tay lên tay vịn của ghế salon, dùng ngón tay kẹp thuốc kia chỉ hướng: “Khương Dư Dạng, nhà vệ sinh ở bên kia, có cần tôi ôm em đi không?”
Thẩm Dực cho rằng nửa đêm cô sốt tới mơ màng nên không phân biệt được đông tây nam bắc.
Cô giống như là chẳng nghe thấy, vẫn đi thẳng tới bên này.
Tà váy lướt qua ống quần của anh, Khương Dư Dạng cúi người, chóp mũi đỏ ửng, trên cơ thể vương vấn mùi sữa thơm thoang thoảng.
Cô gái trẻ cướp lấy thuốc lá trong tay anh bỏ vào miệng mình, đôi má lõm xuống, đúng là đang bắt chước hít một hơi.
Mắt của anh tối sầm lại, giọng điệu chứa sự cảnh cáo: “Khương Dư Dạng…”
Cô còn đang bị sốt, bị mùi thuốc trong cổ họng làm cho sặc một cái, ho khan rất lâu không ngừng lại được.
Thẩm Dực vỗ lưng của cô, giúp cô thả lỏng, rồi cười khẽ hai tiếng: “To gan rồi nhỉ.”
Dám cướp thuốc lá trong tay anh thử mùi vị thế nào.
Đây có phải là con chim cút nhỏ lúc xưa đâu, quả là con báo nhỏ nổi loạn.
“Đắng quá.” Cô nhăn mặt, dường như sắp vì lần đầu nếm vị đắng của nicotin mà nói không nên lời.
“Em đừng đụng đến mấy thứ này, đụng là nghiện đó, cai không hết.” Anh rút điếu thuốc ra rồi lại đặt vào trong miệng của mình, cắn từ từ, đầu lọc vẫn còn ướt át, giống như là đang hôn môi gián tiếp.
Nói thật, lúc nãy Khương Dư Dạng học hút thuốc lá, vẻ đơn thuần và quyến rũ giao nhau, anh nhìn mà tim gan căng thẳng.
Lúc trẻ Khương Dư Dạng luôn rất ngoan. Ngoại trừ sau khi thi đại học bỏ nhà ra đi còn được anh đưa về, thì chưa từng làm mấy chuyện nổi loạn thế này.
“Anh từng nói muốn dạy tôi…” Khương Dư Dạng còn tưởng rằng đang ở trong mơ, hơi có chiều hướng chơi xấu.
Trước đó anh từng làm chuyện xấu ở trên giường, sau khi hít một hơi thuốc rồi cố ý cạy răng của cô ra, thổi vào trong miệng cô.
Lúc đó Khương Dư Dạng ngại ngùng bật cười, rõ ràng là sặc sụa nhưng gương mặt ngang bướng, day mũi chân: “Vậy anh dạy em đi, dạy em biết rồi thì anh không ức hiếp em được nữa.”
Sao Thẩm Dực chịu dạy cô hút cái thứ tổn hại cơ thể này. Anh làm như không nghe, không để ý tới yêu cầu này.
Cô đi tới, ngước cổ dài nhỏ, đôi mắt vụt sáng hỏi anh: “Được không?”
Đương nhiên là anh đồng ý nhưng cũng chẳng cho là thật, chỉ nói ngoài miệng như thế thôi. Ai ngờ cô sốt mơ màng rồi còn nhớ chuyện này.
Thẩm Dực dập tàn thuốc rồi ném vào thùng rác, cười như con cáo già, vỗ vỗ đùi nói: “Em ngồi lên đây, tôi dạy em.”
Cô chậm rãi gật đầu, thật sự nhích tới gần, ngoan vô cùng.
Cảnh trong mơ quá dài, Khương Dư Dạng không hiểu có phải mình còn sốt hay không, trước mắt chỉ còn hình dáng anh tuấn của người đàn ông, đèn đuốc phản chiếu thành lấm tấm đào hoa…
Cô chưa kịp chủ động ngồi xuống, người đàn ông đã kéo vòng eo thon nhỏ của cô để hai người ngồi đối mặt nhau, sức nặng của cơ thể dồn hết lên trên đùi anh.
“Quên nói, tôi sẽ dạy hết mình.” Thẩm Dực cười tới mức run vai, nhẹ nhàng tiến tới vuốt ve viền môi của cô.
Cô chưa kịp phản ứng thì đôi môi mềm mại đã bị anh ngậm. Anh giống như là đang thưởng thức tinh chất ngọt ngào của thế gian, quấy rồi quét qua.
Vẫn cảm thấy chưa đủ, lỗ cả năm rồi. Vứt bỏ sự dịu dàng trước kia, anh mạnh mẽ nắm cằm cô, hô hấp chặt chẽ.
Khóe mắt của Khương Dư Dạng đỏ bừng, sống lưng cứng ngắc, phản ứng trì trệ suy nghĩ. Sao trong mơ mà thấy giống thật thế?
Thẩm Dực vỗ vỗ bờ vai gầy nhỏ của cô, kéo khoảng cách của hai người ra, cũng không tính đi sâu vào nữa.
Nếu như mà phát triển tiếp nữa thì anh sẽ muốn cô ngay bây giờ.
Hiển nhiên là lúc này không thích hợp.
Khương Dư Dạng lại bị anh ôm lên giường của phòng ngủ chính lần nữa. Anh rót ly nước nóng rồi nhìn vào đôi mắt mờ sương của cô. Thấy cô hít thở từng hơi, giọng nói trầm ấm: “Hôn thôi, sao lại ngay cả thở cũng không biết thế này?”