Nhớ tới dáng vẻ và giọng điệu của Thẩm Dực lúc gọi điện thoại ban nãy, đầu bên kia điện thoại hẳn là người có quan hệ thân thiết với anh.
Tròng mắt Khương Dư Dạng có nén cảm xúc lại, bình tĩnh nói: “Chiều nay em còn phải trực buổi quay chụp trang bìa nữa.”
“Phải chụp đến tối à?” Ánh mắt anh nhìn thoáng qua gương mặt tắm dưới ánh mặt trời của cô gái, lại thấy cô rũ mắt xuống, loáng thoáng có thể thấy được lông tơ trên đó.
Người đàn ông vươn tay khẽ vuốt ve cằm cô, tựa như sóng ngầm bắt đầu nổi dậy, Khương Dư Dạng ngước mắt lên nhìn, nhanh chóng lướt qua cặp mắt đào hoa kia, lúng túng đáp: “Không.”
Thấy tâm trạng Thẩm Dực bỗng thoải mái hơn rồi tiếp tục hỏi: “Vậy còn phân vân gì nữa? Dẫn em tới cũng sẽ không ăn thịt em.”
Có rất nhiều lời muốn nói nhưng lời đến bên miệng rồi, cô chỉ trả lời như đang kiếm cớ: “Em cũng không quen biết bạn anh.”
Vốn dĩ cũng chẳng phải cùng một giới, cô như thể cưỡng ép gia nhập vào vậy.
“Tới đó thì chẳng phải đã quen biết rồi sao?” Anh chỉ cảm thấy cô đang ngại ngùng, xấu hổ khi gặp người lạ nên đã nhanh chóng quyết định: “Được rồi, đến lúc đó tôi đến đại lộ Trường An đón em.”
Khương Dư Dạng mở miệng nhưng rồi từ bỏ phản bác, từ lúc còn là thiếu nữ cô đã khó mà chống cự lại trò chơi con chữ của anh.
Cần gì phải tự chuốc lấy nhục nhã chứ?
Khẽ mấp máy môi, cô đi tới phòng treo quần áo thay đồ, Thẩm Dực lại nhàn nhã đi theo sau lưng cô.
“Em phải thay đồ.” Khương Dư Dạng chọn một chiếc váy màu đen treo trên kệ ướm lên trước người như thể hạ “lệnh đuổi khách”.
Thẩm Dực cảm thấy cô thật ngây thơ, một tay anh chống lên tủ quần áo, ánh mắt nhìn thẳng xuống, cực kỳ thỏa mãn mỉm cười với “kiệt tác” trên đôi chân dài của cô.
Tựa như ngó sen, cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay vẫn quyến rũ như thế.
“Cả người em từ tteen xuống dưới có chỗ nào tôi chưa từng thấy à?”
“…”
Thật xấu tính, thế nhưng lại khiến người ta không ghét nổi.
Đến khi cô thay quần áo xong, Thẩm Dực đã pha xong cà phê nóng hổi ở phòng khách. Anh tháo chiếc đồng hồ Hublot trên tay xuống, gốm sứ màu đen tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Anh liếc qua, hỏi không đầu không đuôi: “Muốn mặc như vậy đi làm à?”
“Sao thế?” Khương Dư Dạng không hiểu chuyện gì. Cô cố ý chọn váy dài màu đen bởi vì bên trong trường quay yêu cầu nhân viên công tác mặc quần áo màu đen để tiện cho việc quay chụp.
Đầu ngón tay anh cố ý chạm vào vết tích trên cổ cô, vẫn lưu luyến dừng ở chỗ đó: “Cái này… không sao chứ?”
Đầm liền thân hai dây làm bật lên đường cong từ cổ đến xương quai xanh, đồng thời vết ‘dâu tây” cũng khiến người ta tưởng tượng mơ màng.
Khương Dư Dạng thở hổn hển vỗ vào tay anh giống như bé thỏ con đang hoảng sợ.
Thẩm Dực biết cô mặt mỏng nên cũng không đùa tiếp nữa, thả cô đi tới trước bồn rửa mặt thoa kem che khuyết điểm.
Buổi trưa, ngoài trời nắng gay gắt, mùa hè ở thủ đô cực kỳ oi bức.
Cô chỉ ăn vài miếng cơm qua loa rồi đi tới các bộ phận duyệt lại quá trình, may là cô đã chốt trước lịch trình của thợ trang điểm và nhiếp ảnh gia, chuẩn bị hết cho bất kỳ tình huống nào.
Nói là ba giờ chiều, Lục Triều Dã lại có mặt không trễ một phút cũng không sớm một giây nào, cậu ấy tháo kính râm xuống, gật đầu nói: “Cô Khương, buổi chiều tốt lành.”
Thiếu niên mặc quần đen áo đen, không chút làm kiêu nào. Cậu ấy cắt đầu đinh để quay phim cũng rất cá tính, may là ngoại hình cậu ấy khá đẹp, cho dù có giày vò như thế nào thì nhan sắc vẫn đứng đầu, phối với giọng nói lành lạnh kia của thiếu niên, chẳng trách fan lại điên cuồng vì cậu ấy đến thế.
Khương Dư Dạng nở nụ cười theo khuôn phép: “Hợp tác vui vẻ.”
Tuy nhiên trớ trêu thay, trong quá trình sau đó, tiến độ quay chụp của bọn họ liên tục bị cản trở.
Nguyên nhân y như trong suy nghĩ của Khương Dư Dạng, người khó chiều nhất vẫn là quản lú của Lục Triều Dã, dì út của cậu ấy.
Câu hỏi của người phụ nữ đó cực kỳ xảo quyệt, cảm thấy trang phục phối của ICON đưa ra đều không xứng với khí chất của Lục Triều Dã.
Trong giới đã có lời đồn từ lâu, ba mẹ Lục Triều Dã ly hôn, cậu ấy được dì nuôi lớn, bối cảnh không thể xem thường, nếu không chẳng ai lại tổ chức lễ thành niên mười tám tuổi ở Ngọc Uyên Đàm trong Điếu Ngư Đài Quốc Tân Quán.
Những nhân viên công tác khác đều bị lão Phật gia này hành hạ khổ không kể siết, hận không thể mở miệng phun một ngụm nước bọt phủ kín người đó.
Hợp tác giữa tạp chí thời trang và minh tinh là đôi bên cùng có lợi, không ai sẽ muốn trở mặt, cho dù có không vui thì cũng sẽ không xé rách mặt khiến tất cả mọi người đều khó chịu.
Cuối cùng vì áp lực của nhiệm vụ mà Klaire đưa xuống, Khương Dư Dạng chủ động đi qua, giả bộ thân thiết chào hỏi dì út Lục: “Bây giờ ‘Ban ngày” đang rất hot, nghe nói Lục Triều Dã vì để diễn tốt vai diễn này mà đã bỏ ra không ít công sức, chọn vai diễn cũng quan trọng như chọn trang phục nên tôi có thể hiểu sự lo lắng của ngài.”
Dì Lục khoanh tay liếc mắt nhìn cô, vẫn là thái độ xem thường tất cả mọi người: “Bé cưng, nếu cưng đã hiểu ý của tôi, vậy thì sao lại không chịu để tâm đến trang phục nhiều hơn chút nhỉ?”
Nói ngắn gọn chính là phủ định toàn bộ sự cố gắng của bọn họ.
Khương Dư Dạng lại không chút để ý nói: “Phải mặc lên người rồi thì chúng ta mới biết có hợp hay không, lúc nhận kịch bản ‘Ban ngày”, ngài liếc mắt cái đã cảm thấy vai diễn này phù hợp với cậu ấy sao?”
Trong nháy mắt dì út Lục đã im lặng, Khương Dư Dạng rèn sắt khi còn nóng nói: “Vốn dĩ ICON chúng tôi cùng xem xét Lục Triều Dã và Ôn Phù, sau nhiều lần bàn bạc mới quyết định chọn Lục Triều Dã. Cậu ấy phù hợp với chủ đề quay chụp lần này nhất, cũng mong ngài tin tưởng trình độ chuyên môn của chúng tôi.”
Trong lúc quay chụp có bên truyền thông đăng bài PR nói Ôn Phù và Lục Triều Dã không hợp nhau, nguyên nhân chủ yếu là vì chịu không nổi tính tình công chúa kiêu căng của bên nữ, trang điểm lại thôi mà để cả đoàn đội đợi hơn nửa tiếng.
Quả nhiên, dì út Lục vừa nghe đến tên Ôn Phù thì liền trợn mắt lên, chậm rãi thả lỏng nói: “Lát nữa tôi sẽ không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, thế nhưng nội dung sau khi các người biên tập phải để tôi duyệt qua một lần.”
Đây là một yêu cầu rất đột ngột, nội dung bản thảo sửa chữa của tạp chí đều do tổng biên tập làm, rất ít khi phải đưa bản thảo cho phía minh tinh hỏi có phù hợp hay không.
Thế nhưng Khương Dư Dạng đồng ý rồi, cô biết tính cách của dì út Lục chu toàn mà mạnh mẽ, dự định đến lúc đó mới giải quyết.
Quay chụp xong, cả tinh thần và thể lực của cô đều kiệt quệ, nhìn thấy Lục Triều Dã thay quần áo rồi mở chai nước suối uống vài ngụm, yết hầu nhấp nhô một hồi.
Nói mọi người tan làm, cuối cùng mọi người than thở đứng dậy thu dọn hiện trường.
Lúc này Lục Triều Dã đi về phía cô, lịch sự mà lễ phép: “Thật ngại quá, gây phiền phức cho chị rồi.”
Khương Dư Dạng chưa kịp phản ứng, tiếng chị này là đang gọi mình. Cô lớn hơn Lục Triều Dã một hai tuổi, gọi vậy cũng không có gì kỳ lạ cả. Thế nhưng tiếng gọi này lại thốt lên từ thiếu niên ương bướng này khiến cô thoáng cái đã hiểu tại sao fans lại yêu thích cậu ấy.
“Không sao.” Cô cười một tiếng, khách sáo nói: “Sau này lại hợp tác quay chụp ngoại cảnh nhé.”
Để tránh gây chú ý, cô cố ý tránh lúc thang máy đông người để xuống, chiếc Maybach phô trương kia đang đậu dưới lầu.
Thẩm Dực ngồi ở ghế sau kéo cửa sổ xuống nhìn cô, đồ tây cắt may vừa vặn, đôi mắt đào hoa trong đêm tối lại đặc biệt thâm tình.
Không biết anh đã chờ cô bao lâu, Khương Dư Dạng bước nhanh qua, tóc đen váy đen, da trắng như tuyết, gió đêm hè thổi qua làm làn váy bay tán loạn, trông cực kỳ giống cảnh quay chậm trong phim điện ảnh.
Sau khi lên xe cô thở hổn hển, Thẩm Dực nhẹ nhàng vô lưng cô: “Chạy nhanh như vậy làm gì chứ?”
Ngay cả sự dịu dàng thỉnh thoảng bố thí cũng như cổ độc khiến cô vừa luyến tiếc vừa sợ mất đi.
Khương Dư Dạng lắc đầu, không trả lời vấn đề đó: “Chúng ta đi nhanh đi.”
Cô không có hứng thú với cuộc hẹn tối nay, chỉ là nghĩ nếu còn ở đây nữa để người khác biết sẽ không hay.
Màn đêm ở thủ đô luôn có cảm giác như ngợp trong vàng son, ánh đèn và xe cộ đan xen vào nhau, giữa trần thế ồn nào náo nhiệt, quyến rũ người ta tự mua dây buộc mình.
Có lẽ đã rất mệt mỏi, đầu cô lệch đi tựa lên vai anh, hơi thở đều đặn, dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt.
Ngay lúc này, Thẩm Dực không quấy rầy cô nghỉ ngơi, mở chế độ yên lặng rồi treo vô số cuộc “điện thoại quấy rầy” mà Kỷ Tùy Chi gọi tới.
Đi vòng qua câu lạc bộ tư nhân “Phong Nguyệt”, Khương Dư Dạng mới mơ màng mở mắt ra, phản ứng chậm chạp nhìn về phía anh, ánh mắt trong trẻo.
Thẩm Dực không bảo cô ngồi dậy, cực kỳ cưng chiều đối diện với cô: “Ngủ đủ rồi?”
“Ừm.”
Cô khẽ đáp, vành tai lại đỏ rực, chỉ có thể nói ậm ừ rồi ngồi dậy, sợ tướng ngủ của mình không đẹp.
“Vậy thì tốt.” Anh cười xấu xa nói đùa, khí chất lại sảng khoái như trời sau cơn mưa: “Quay về giường không buồn ngủ là được.”
Tuy đầu óc vẫn còn mơ hồ nhưng cảm nhận được giọng điệu của Thẩm Dực, cô nhanh chóng phản ứng được anh đang nói gì, chỉnh váy lại xong thì vội vã xuống xe, bị anh trêu mà không thể đáp trả.
“Phong Nguyệt” là một trong những sản nghiệp của nhà họ Kỷ, có lợi nhuận hay không không quan trọng, dù sao cũng là điểm dừng chân quen thuộc của Kỷ Tuỳ Chi và mấy cậu ấm, bọn họ đã quen tụ tập ở đây, vung tiền như rác.
Người trong hội sở rất có mắt nhìn cúi người với hai người, Thẩm Dực chưa từng liếc mắt nhìn qua, dẫn cô đi thẳng đến tầng cao nhất.
Còn chưa đi tới mà đã có thể nghe thấy giọng Bắc Kinh cười đùa từ đầu cầu thang rồi.
Vốn là nơi náo nhiệt nhưng khi Thẩm Dực tới thoáng cái đã yên tĩnh lại, Kỷ Tuỳ Chi bỏ bài đẹp trong tay vội vàng đi lên nghênh đón, cười toe toét: “Anh Thẩm, gọi nhiều cuộc điện thoại cho anh như vậy mà không thèm nghe máy, còn tưởng anh cho em leo cây chứ.”
“Cậu Kỷ cho tôi leo cây còn nghe được.” Thẩm Dực biết tính nết của cậu nhóc này, khéo léo đáp lại một hai câu.
Kỷ Tùy Chi cười vui vẻ: “Anh đừng nói nữa, vì chờ anh đến mà em đã bỏ cả một bộ bài đẹp, anh bồi thường cho em chút đi.”
Anh nghiến chặt răng, nương theo lời Kỷ Tùy Chi nói: “Thưởng cho cậu một cái đập vào đầu nhé.”
“Vậy em chỉ có thể cầu xin tha thứ thôi.”
Dứt lời, cậu ấm này còn giả bộ đáng thương, mọi người ngồi đó đều cười rộ lên.
Khương Dư Dạng vẫn im lặng đứng bên cạnh anh đánh giá bày trí nơi này, cũng có người dùng ánh mắt tò mò nhìn cô. Ngần ấy năm nay không thấy Thẩm Dực dẫn ai tới, tất nhiên sẽ cảm thấy mới lạ.
Kỷ Tùy Chi ba hoa xong, bất tri bất giác chú ý tới sự tồn tại của cô, thậm chí quen thuộc chào hỏi: “Vị này hẳn là em gái Dư Dạng nhỉ, người đẹp mà anh Thẩm giấu trong nhà.”
“Ai là em gái Dư Dạng với cậu?” Thẩm Dực liếc mắt cảnh cáo anh ấy bớt lại, sau đó giới thiệu với cô: “Kỷ Tùy Chi, một gã chơi bời lêu lổng, là bạn từ thuở nhỏ của tôi.”
Xuất thân từ những gia tộc như bọn họ rất thích nói lời xã giao, gặp dịp thì chơi, chắc chắn sẽ không thật lòng.
Sau khi làm quen, Kỷ Tùy Chi không đánh bài nữa mà hò hét mọi người đánh bi-a chín lỗ với anh ấy, còn đặc biệt chọn một cây gậy đánh tốt cho cô, cầm trong tay ước lượng, rất đầm tay.
Khương Dư Dạng tỏ vẻ khổ sở: “Em chơi không giỏi lắm.”
Kỷ Tùy Chi lơ đễnh khẽ cười: “Đừng căng thẳng, anh Thẩm đánh bi chín lỗ rất giỏi, sẽ chỉ cho cô đánh.”
“Bao nhiêu tiền một viên, cậu Kỷ định sắn cái giá đi.” Thẩm Dực nhàn nhạt nói, sau đó ôm lấy eo cô.
Mọi người đều biết Kỷ Tùy Chi tính tình trẻ con, tất nhiên không muốn chịu thua, mọi người đều vây lại góp vui.
Cô nghiêng đầu qua, kinh ngạc nhìn anh. Câu “một viên bao nhiêu tiền” mà anh cũng nói được, thật sự không xem tiền bạc ra gì, chẳng lẽ muốn cô phung phí à?
Thẩm Dực sắc mặt như thường, an ủi nói: “Cậu ấy mà chính là kẻ vung tay quá trán, những chuyện khác không cần quan tâm.”
Trước khi bắt đầu so tài, thấy Khương Dư Dạng cầm gậy đánh lên, những bạn gái đi theo cũng nóng lòng muốn thử.
Trong chốn ồn ào náo nhiệt này, những cuộc đối thoại lại rất rõ ràng.
“Anh Thành, anh cũng để em thử chút đi.”
“Thử cái gì? Anh không giống Thẩm Dực, đối xử với tình nhân thôi mà cũng hào phóng thế.”
“Anh xấu xa thật đấy… Em tự chơi cũng được chứ?”
Khương Dư Dạng tim đập chệch một nhịp, hồi tưởng lại, Thẩm Dực cũng chỉ hàn huyên vài câu với Kỷ Tùy Chi, vẫn chưa để những người khác biết thân phận của cô.
Hai chữ ‘tình nhân” đâm vào trong tai khiến tai cô ù cả đi.
Thẩm Dực chưa nhận ra, gập ngón trỏ lại khẽ vuốt mi mắt cô: “Cả gia tài đều nằm trong tay em rồi, tập trung một chút, nhé?”