Chìm Đắm Trong Sự Nuông Chiều Của Anh

Chương 92



Không thể không nói, dáng người của Thẩm Dực khá gầy, mí mắt mỏng nhưng sắc bén, khí chất lạnh lùng của anh càng mạnh hơn khi không cười.

Tưởng Việt Linh vuốt phẳng vạt váy dài, hôm nay cô ta cố ý mặc một bộ váy nhẹ nhàng để gặp anh, cũng là để Thẩm Dực có thể ấn tượng với cô ta nhiều hơn.

Cô ta cũng cố ý dịu giọng, trịnh trọng nói: “Đàn anh Thẩm, em là Tưởng Việt Linh.”

Trong lúc nhất thời, Thẩm Dực nhìn thấy bóng dáng của Khương Dư Dạng ở trên người Tưởng Việt Linh, ngây ra như thể bị trúng đòn.

Nhưng một giây tiếp theo, Tưởng Việt Linh đã chủ động đánh tan ảo tưởng của anh: “Có thể cho em thông tin liên lạc của anh được không ạ?”

Thẩm Dực cụp mắt xuống, cười khẩy.

Anh đúng là điên rồi, làm sao có thể liên tưởng Tưởng Việt Linh với Tưởng Ngọc Dương với nhau được chứ? Hai người vốn dĩ không có điểm gì giống nhau cả.

Kỳ Tử Dương uống vài ngụm nước khoáng rồi từ đường đua đi đến khu vực nghỉ ngơi.

Anh ấy và Thẩm Dực luôn có mối quan hệ thân thiết, tuy bề ngoài có vẻ lưu manh nhưng lại rất nhiền hòa và bình thường cũng hay đùa giỡn với mọi người, bởi vậy nên nhiều chàng trai sẽ thân thiết với Kỳ Tử Dương hơn.

Việc Kỳ Tử Dương thích Tưởng Việt Linh cũng không phải là bí mật giữa các chàng trai.

Có lẽ chỉ có Tưởng Việt Linh là không biết gì cả.

Tưởng Việt Linh lấy giấy bút đã chuẩn bị sắn đưa cho anh, khóe môi nở nụ cười: “Đi mà đàn anh Thẩm.”

Kỳ Tử Dương không đúng lúc chọc vào ngón tay của Thẩm Dực, hắng giọng như thể ám chỉ điều gì đó.

Anh ấy và Kỳ Tử Dương đã là bạn bè nhiều năm như vậy, chỉ cần Kỳ Tử Dương ho là Thẩm Dực tự nhiên sẽ hiểu anh ta đang giấu diếm chuyện gì đó.

Lúc đầu Thẩm Dực không trả lời nhưng Tưởng Việt Linh cũng không hề nản chí hay khóc lóc thảm thiết. Cô ấy vẫn giữ nụ cười khéo léo, tuy cẳng tay đã đau nhức cứng ngắc nhưng vẫn kiên trì đưa giấy bút cho anh.

Đây điều mà xưa nay các cô gái theo đuổi Thẩm Dực chưa từng đạt đến được.

Kỳ Tử Dương biết trước đây Thẩm Dực không thèm liếc nhìn Tưởng Việt Linh nên cô ấy mới làm như thế này. Trong lòng hai người đều ngầm hiểu, chỉ có Tưởng Việt Linh là chẳng hề hay biết gì.

Không khí ngưng đọng mấy giây, Thẩm Dực rút mảnh giấy ra rồi mở nắp bút, trong nháy mắt viết ra số điện thoại của Kỳ Tử Dương.

Như này không tính là lừa gạt phải không, anh nghĩ vậy.

Chỉ là một chút rắc rối thôi, nhân cơ hội này làm người mai mối cho Kỳ Tử Dương luôn.

Tưởng Việt Linh thoạt đầu không có hy vọng gì, cô ấy cẩn thận đếm số điện thoại Thẩm Dực viết cho mình, quả thực có mười một chữ số.

“Đàn anh Thẩm, sau này chúng ta liên lạc nhé.” Cô ấy hưng phấn, hai mắt lấp lánh mở to, cười lên để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ, trông cực kỳ đáng yêu.

Thẩm Dực từ đầu đến cuối cũng không cười, vẻ mặt không thay đổi, ánh mắt tối sầm.

Bộ dáng cụp mắt xuống này rõ ràng là dấu hiệu anh không bực bội.

Kỳ Tử Dương vòng tay qua vai anh, hưng phấn nói, cổ họng cuồn cuộn: “Anh Thẩm, em không có cách nào báo đáp lòng tốt của anh, lát nữa em sẽ mời anh ăn cơm.”

“Tránh ra, chỉ là làm việc tốt thôi.” Thẩm Dực không đáp lại, một tay cầm túi rời khỏi khu vực nghỉ ngơi.

Tin đồn lan truyền nhanh hơn dự kiến, chuyện này là do một vài người bạn xung quanh Tưởng Việt Linh lan truyền tin tức, mọi người trên diễn đàn lại đổ thêm dầu vào lửa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 50: Nghi ngờ

Vốn dĩ chỉ là cho số điện thoại, nhưng khi lan ra nhiều người hơn thì lại biến thành Tưởng Việt Linh có vẻ như đã theo đuổi thành công Thẩm Dực.

Sau giờ học, một vòng người vây quanh Tưởng Việt Linh.

Cô ấy vẫn ngồi trên bàn như thường lệ, mỉm cười như hoa: “Cậu nghĩ tiếp theo tớ nên làm gì đây?”

Hai mắt Đới Nguyệt San tỏa sáng, hệt như quân sư đưa ra lời khuyên: “Khi nào đến trình diễn cuối năm thì chị Linh cứ trực tiếp nhảy sexy cho anh ấy mê mẩn đến mức mềm chân luôn đi!”

Có người còn đặt câu hỏi: “Thẩm Dực thật sự có hứng thú với việc này sao?”

Cái tên Thẩm Dực gần như đã trở thành biểu tượng của một người thanh tịnh không có hứng thú với sắc dục, tâm hồn trong sáng rồi.

Đới Nguyệt San cười nhạo: “Tin hay không? Mấy người trầm tính đều như thế này.”

Mọi người lại phá lên cười.

Trong trò hề này, người cuối cùng được biết chính là Khương Dư Dạng.

Cô không quan tâm đến tin tức trên các diễn đàn hay bài viết của trường, lần duy nhất cô đăng nhập là để bình chọn cho một người nào đó trong danh sách ưu tú của trường.

Thật nực cười làm sao.

Mối tình đơn phương được kiềm chế cẩn thận bấy lâu nay sẽ thực sự kết thúc.

Hóa ra cái gọi là bông hoa trên núi cao cuối cùng cũng sẽ được hái xuống chỉ trong nháy mắt.

Trái tim cô như đang sôi sùng sục như cháo nóng, bị sự tự ti và tự tôn dày vò, sau đó bị những lời nói nhẹ nhàng của Tưởng Việt Linh giẫm nát thành từng mảnh.

Đới Nguyệt San vẫn tiếp tục đặt câu hỏi, hỏi tại sao sau đó cô ấy không gọi cho Thẩm Dực theo thông tin liên lạc trên tờ giấy.

Tưởng Việt Linh làm ra dáng vẻ của người thắng cuộc: “Để anh ấy đợi mấy ngày đi đã.”

Mọi người lại vỗ tay tán thưởng: “Thủ đoạn của chị Linh thật thông minh, đúng là không thể nào so sánh được mà…”

“Nếu hai người thực sự ở bên nhau thì hãy cho tớ biết cảm giác yêu người được chọn là như thế nào nha.”

” “

Khương Dư Dạng không thể ở trong không gian nhỏ bé này thêm một giây nào nữa, cô đã cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc của mình nhưng sự không bình tĩnh trong nội tâm lại luôn phản bội cô.

Những lời trêu chọc đó biến thành bong bóng sôi ùng ục khiến cô tạm thời ngâm mình trong nước nóng như đang tự vệ, không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh bên ngoài nào.

Cô chống tay lên bàn, cầm cốc nước lên rồi rời khỏi tâm điểm cuộc thảo luận.

Đường dẫn nước nóng của trường cấp hai phụ thuộc nằm ở cuối hành lang, Khương Dư Dạng bước nặng nề bước tới, xếp hàng đợi một lúc mới đến lượt cô lấy nước.

Bằng cách nào đó, ly nước đã tràn ra trước ngoài khi cô kịp nhận ra.

Cô vội vàng đẩy cốc nước ra xa rồi tắt công tắc nước nóng, mu bàn tay bị bỏng sưng đỏ nhưng may mắn là không có vết phồng rộp nào.

Khương Dư Dạng bị nóng đến mức cắn chặt môi dưới, trong khoảnh khắc làn da nứt ra, cô cũng cảm nhận được vị như rỉ sét của máu trong miệng.

Thực sự rất đau.

Cốc nước tạm thời được đặt trên bồn rửa, cô chạy đến bồn rửa rồi liên tục dội nước lạnh lên vùng da bị bỏng, muốn dùng cách đó để loại bỏ cơn đau tạm thời.

Tham Khảo Thêm:  Chương 169

Nhưng làn da của cô rất mỏng manh nên nếu vô tình va chạm cũng sẽ để lại sẹo hay vết thâm phải một thời gian lâu sau mới biến mất.

Vết sẹo trên trán cuối cùng cũng lành lại, nhưng mu bàn tay trái cũng bị bỏng, cảm giác đau đớn không thể nào chịu nổi.

Cô đang làm gì vậy? Dùng nỗi đau để quên đi quá khứ là lựa chọn ngu ngốc nhất.

Khi cô trở lại chỗ ngồi thì nhóm của Tưởng Việt Linh đã không còn ở trong lớp nữa, cô ngồi một mình nhìn xung quanh trống rỗng.

Lớp trưởng tình cờ mang tới tờ đăng ký hội thao và hỏi: “Dạng Dạng, cậu có giỏi môn thể thao nào không?”

Khương Dư Dạng xấu hổ nhìn các hạng mục trên giấy, thở dài nặng nề: “Hình như tớ không am hiểu môn nào cả.”

“Nhiều môn thi chưa có ai đăng ký, chẳng hạn như chạy vượt rào nữ và 1.500 mét này…” Lớp trưởng đảo mắt, “Nhưng 1.500 mét khó quá, nếu mà không có ai đăng ký thì chắc tớ phải tham gia quá.”

“Vượt rào…”

Cô đang định nói mình thậm chí còn không biết luật vượt rào, không ngờ lớp trưởng lại hưng phấn nắm tay cô, như thể nhìn thấy vị cứu tinh: “Cậu có muốn đăng ký tham gia vượt rào không? “

Khương Dư Dạng: “…”

Quên đi, chỉ cần đồng ý thôi, ít nhất sẽ cảm thấy tốt hơn là không tham gia cái nào cả.

Cô cố nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc rồi nói đồng ý với lớp trưởng.

Đêm ở thủ đô sáng hơn nhiều so với ở thị trấn nhỏ, trên đường đi bộ về nhà, cô có cảm giác như đang ở trong một chiếc hộp lấp lánh vậy.

Sau khi uống sữa, cô bắt đầu bật băng ghi âm.

Có vẻ như điều này có thể làm tê liệt khá nhiều cảm xúc.

Sau khi kiểm tra đáp án bài nghe, tỷ lệ chính xác cao hơn trước rất nhiều, cô nghĩ rằng ít nhất bản thân cũng đã có tiến bộ.

Khương Dư Dạng đứng dưới vòi sen, nước từ đầu chảy xuống mắt cá chân.

Cô nghiêng đầu, vén mái tóc dài như rong biển sang một bên vai, đôi vai tròn như được rắc bột ngọc trai, khiến chúng trắng nõn và mềm mại, mái tóc ướt buông xõa giữa các ngón tay theo động tác di chuyển của cô.

Cho đến khi sương nước tràn ngập không khí, đôi mắt cô mờ mịt.

Cô lau qua nhưng trong hốc mắt vẫn khô.

Đúng vậy, cô chẳng còn gì để mất, ngoại trừ lòng tự trọng đáng thương mà cô đã phải đấu tranh hết mình để duy trì.

Hai ngày sau, đại hội thể thao diễn ra như đã định.

Thời tiết không tốt, trời có chút âm u vào buổi sáng đầu tiên của đại hội thể thao.

May mắn là khi đến lễ khai mạc thì cơn mưa nhẹ đã kịp tạnh.

Mặt đất vẫn còn ẩm ướt, nhưng hơi nước cũng nhanh chóng khô lại.

Tham Khảo Thêm:  Chương 444: Con Đường Tương Lai

Sau khi buổi lễ kết thúc, các lớp đều ăn mặc chỉnh tề xuống lầu rồi đứng ở khu vực quy định để chờ.

Trong lễ khai mạc hội thể thao thì người đẹp nhất được lớp bình chọn sẽ được chọn cầm bảng và đứng ở đầu mỗi lớp, ứng cử viên được lớp 10a2 bình chọn là Tưởng Việt Linh.

Công bằng mà nói thì lớp hai có rất ít nữ sinh nhưng người xinh đẹp nhất chắc chắn không phải là Tưởng Việt Linh.

Chẳng qua là cô ấy có vẻ ngoài rạng rỡ nhất, tươi sáng hấp dẫn nên sẽ thu hút nhiều sự chú ý hơn.

Nhưng xét về đường nét khuôn mặt thì Khương Dư Dạng không chê vào đâu được, mỗi cái cau mày và nụ cười đều có nét quyến rũ của người con gái Giang Nam, thuần khiết như một bông thủy tiên trong trắng.

Nhưng ai được cầm bảng còn tùy vào số phiếu bầu trong lớp, các bạn nam đều thích Tưởng Việt Linh nên đương nhiên số phiếu sẽ nghiêng về một phía.

Về việc rốt cuộc là ai đẹp hơn thì đó không phải là mục đích tranh luận của họ.

Cuối tháng 10, thời tiết trở nên lạnh lẽo hơn.

Bầu trời Thủ đô vẫn trong xanh, đàn chim bay qua đang di cư về phương Nam.

Những người cầm bảng trong mỗi lớp không cần phải mặc đồng phục của trường, thế là đại hội lại trở thành cuộc thi nhan sắc của từng cấp lớp.

Tưởng Việt Linh không bằng lòng thua kém so với người khác, cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng trang trọng và váy xếp ly dài đến đầu gối.

Đới Nguyệt San xoa xoa đôi tay đỏ bừng vì lạnh, nghiêng người nhìn Tưởng Việt Linh: “Linh Linh, cậu không lạnh sao?”

Tưởng Việt Linh không quan tâm lắm: “Không phải chỉ cần nhìn đẹp là được rồi?”

Cô ấy đương nhiên cũng cảm thấy lạnh nhưng không thể hiện ra ngoài. Cô ấy thừa dịp đại hội còn chưa bắt đầu buông bảng lớp xuống, bình tĩnh hỏi: “Cậu đã tìm hiểu cho tớ chưa? Thẩm Dực tham gia thi cái gì?”

Đới Nguyệt San: “3000 mét nam.”

Đây là đại hội thể thao cuối cùng của khối 12 nên việc tranh giành danh hiệu vinh dự cuối cùng này cho lớp là rất quan trọng, nghe nói lớp nào cũng không bỏ sót hạng mục nào cả.

Tuy nhiên, từ giờ đến trước kỳ thi tuyển sinh đại học không còn nhiều nữa, thời gian eo hẹp nên rất nhiều người đang tranh nhau từng giây từng phút làm bài thi

Nghe nói Thẩm Dực chọn chạy 3.000 mét cho 12a12, có rất nhiều cô gái từ khán đài xuống rồi tự động vây quanh quanh vạch đích.

Khương Dư Dạng lúc đầu cũng không nghĩ tới nhưng cô nghe nói sau khi nam chạy 3.000 mét thì sẽ bắt đầu nữ chạy 1.500m mét, lớp trưởng đăng ký hạng mục này còn cô chịu trách nhiệm đưa nước.

Buổi chiều, cái nắng như thiêu đốt treo cao trên đỉnh đầu, đường băng đỏ rực như bị nướng chín tới mức tan chảy mang theo cái nóng oi bức.

Khung cảnh trước mắt nóng đến mức có cảm giác không chân thực, không khí nóng bức khiến miệng cô khô khốc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.