Editor: Gấu Gầy
176
Chơi đánh bài thắng thua rất nhanh.
Tuy kế toán Lưu đã cắt dưa hấu thành miếng nhỏ, nhưng ăn liền mười mấy miếng cũng đủ no rồi.
Đinh Cạnh Nguyên bị mọi người phấn khích vây xem, rất nhanh đã ăn no một bụng dưa hấu.
“Đi ăn cơm thôi, không chơi nữa.” Xe chở đồ ăn của khu vui chơi giải trí đã đến, Đinh Cạnh Nguyên ném hai lá bài chưa mở trên tay xuống, đứng dậy không chơi nữa.
Chơi tiếp, hắn sẽ bị vợ yêu “chơi” cho thân tàn ma dại mất.
“Không muốn chơi ván này cũng không được “ăn gian” như vậy chứ.” Tô Mặc lật bài của mình ra, một lá 5 bích, một lá 2 cơ, điểm cũng không nhỏ.
Đáng tiếc, bài của Đinh Cạnh Nguyên còn lớn hơn, là một đôi 8 cơ.
Bài của Vương Cần và Trần Chung Minh không cần xem cũng biết, ván này, tám chín phần mười lại là Đinh Cạnh Nguyên ăn.
Tô Mặc đặt ngón trỏ lên bài của Đinh Cạnh Nguyên, ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm nửa miệng, ánh mắt hiếm khi tinh nghịch, rõ ràng là đang vui vẻ.
Đinh Cạnh Nguyên biết bảo bối đang ghen, hắn ngồi xuống, nhận lấy miếng dưa hấu to do Tô Mặc cắt, vừa ăn vừa nhìn Tô Mặc, ánh mắt vừa nguy hiểm vừa phức tạp, lửa tình âm ỉ cháy trong ánh mắt hai người.
Vương Cần vỗ bàn hai cái, cười theo mọi người, khen tổng giám đốc sáng suốt.
Giao đồ ăn và hầm thuốc bắc là dịch vụ được thêm vào ngoài lịch trình đã đặt trước, có thể thanh toán riêng, hoặc thanh toán sau khi kết thúc.
Đinh Cạnh Nguyên vừa ăn dưa hấu vừa quay đầu lại dặn Văn Hiểu Lị lên phòng tắm lấy ví xuống cho hắn, lúc tắm, hắn để ví trên chiếc kệ gỗ nhỏ phía trên bồn rửa mặt.
Văn Hiểu Lị đang cười vui vẻ, nhất thời chưa kịp phản ứng, Đinh Cạnh Nguyên định lên tiếng thì Ninh Tấn đã nhanh nhảu tiếp lời: “Cười đến ngẩn người ra rồi à? Để tôi đi cho.” Nói xong, cô liền quay người chạy lên lầu.
Trúng ý Đinh Cạnh Nguyên.
Có cơ hội cầm ví của người đàn ông mình thích, sao Ninh Tấn có thể không xem chứ.
Vừa cầm được ví, Ninh Tấn không chút do dự mở ra.
Cô còn chưa kịp xem bên trong có bao nhiêu tiền, có thẻ vàng hay không, thì bức ảnh được kẹp ở ngăn chính đã khiến cô “đứng hình” trên cầu thang.
Bức ảnh chính là bức ảnh Đinh Cạnh Nguyên và Tô Mặc chụp trước cửa phòng ngủ vào dịp Tết năm ngoái, lúc đó hai người mặc áo len đôi, Tô Mặc còn đeo tạp dề, Đinh Cạnh Nguyên một tay véo má hôn anh.
Hai người đều chụp nghiêng.
Ninh Tấn sững sờ, tưởng mình nhận nhầm người, đưa tay định lấy bức ảnh ra xem, kết quả bên dưới còn có một bức ảnh nữa.
Nhân vật chính vẫn là trợ lý Đinh và tổng giám đốc Tô, chỉ là hai người đều còn rất trẻ, một người nửa ôm nửa dựa vào người kia, khuôn mặt tươi cười, là nụ cười vô cùng chân thành rạng rỡ.
Lúc này, tim Ninh Tấn đập nhanh, trong đầu cô chợt lóe lên vô số suy nghĩ, kinh ngạc, thất vọng, hối hận, trước đây cô không nên thể hiện rõ ràng “ý đồ” của mình với trợ lý Đinh như vậy.
Gập ví lại, cô nhận ra mình đã lãng phí khá nhiều thời gian, vội vàng chạy ra ngoài.
Lúc ăn trưa, Ninh Tấn chọn một chỗ ngồi ở góc khuất, không còn hoạt bát như mọi khi, cũng không đến mời rượu lãnh đạo, chỉ im lặng ăn cơm.
Nhìn thấy Văn Hiểu Lị đang đứng dậy mời rượu trợ lý Đinh, trong lòng cô không còn khó chịu như trước nữa, ngược lại còn mong Văn Hiểu Lị tích cực hơn một chút.
Buổi chiều, ai muốn đi bơi thì đi bơi, ai thích chơi mạt chược thì tiếp tục chơi mạt chược.
Ai lười thì ở trong phòng ngủ, trên lầu dưới lầu có sáu bảy phòng được trang trí sạch sẽ gọn gàng đủ để nghỉ ngơi.
Cửa phòng được khóa trái, rèm cửa kéo kín, trên tủ đầu giường là nồi gà hầm nhân sâm do nhân viên mang đến riêng, đựng trong nồi cơm điện nhỏ có in logo của khu vui chơi giải trí, vẫn còn nóng hổi.
Đáng tiếc, người đặt món lúc này lại đang bận “mây mưa”, không còn tâm trí đâu mà ăn uống.
Đinh Cạnh Nguyên dựa vào đầu giường.
Hôm nay, vợ yêu chủ động “ngậm” cho hắn, lại còn nhiệt tình như vậy, Đinh Cạnh Nguyên thiệt tình chịu không nổi.
“Không được, mọi người đều ở ngoài kia.” Tô Mặc kiên quyết nói, tiếng xáo bài mạt chược ở dưới lầu nghe rất rõ.
Đinh Cạnh Nguyên một khi đã nắng lên, thì thời gian không thể ngắn, động tĩnh chắc chắn cũng không nhỏ.
“Sợ rên to quá à? Vậy sao mình còn cố tình “châm lửa” cho tôi? Hửm?” Đinh Cạnh Nguyên đè Tô Mặc xuống.
Tô Mặc không cho hắn “vào” cũng không cho cắn môi, nói lát nữa môi sưng lên không ra ngoài gặp ai được.
Hai người đang giằng co thì nghe thấy tiếng Văn Hiểu Lị ở dưới lầu hỏi trợ lý Đinh đâu, sao không thấy, có phải là đang ngủ trưa không.
Giọng nói của Vương Cần xen lẫn tiếng xáo bài, trả lời cô: “Đang bàn bạc công việc với tổng giám đốc Tô, lãnh đạo bận rộn cả buổi sáng rồi, lúc này chắc là mệt lắm.”
Văn Hiểu Lị hình như rất thất vọng, còn “hai~” một tiếng thật to.
“Lại ghen rồi à?” Đinh Cạnh Nguyên ôm Tô Mặc, liếm môi anh, “Để tôi xem nào, há miệng ra cho tôi ngửi xem có chua không.”
Tô Mặc không nói gì, anh mỉm cười nghiêng đầu né tránh nhưng tay lại nắm lấy “vật cương cứng” của Đinh Cạnh Nguyên, dùng ngón tay cái xoa bóp vuốt ve, khẽ nói: “Tôi dùng tay “giải quyết” cho mình, đợi tối về nhà rồi tính sổ sau.” Nói xong, anh ngẩng đầu hôn lên yết hầu Đinh Cạnh Nguyên, dùng răng cắn nhẹ, đầu lưỡi chậm rãi l.iếm láp, hỏi nhỏ: “Được không?”
178
Không phải bị “làm” đến ngất xỉu, Tô Mặc cảm thấy mình chỉ ngủ thiếp đi vì mệt mỏi.
Mở mắt ra, anh nhìn thấy Đinh Cạnh Nguyên đang quỳ gối ở cuối giường, cúi người bôi thuốc cho anh.
Anh giơ chân đá một cái, hắn không kịp đề phòng, suýt chút nữa thì ngã xuống giường.
Đinh Cạnh Nguyên bò lên, đè Tô Mặc xuống hôn anh lia lịa, nói phía sau không sao, thuốc này rất hiệu nghiệm.
Hỏi “vợ yêu” có đói không, hắn đi nấu cơm cho anh ăn.
“Cậu biết nấu nướng cái gì?” Nghe hắn nịnh nọt muốn đi nấu cơm, Tô Mặc lập tức bật cười.
“Đừng coi thường chồng cậu.” Đinh Cạnh Nguyên hôn mạnh lên môi Tô Mặc rồi bảo anh nằm nghỉ ngơi đợi ăn cơm, sau đó đứng dậy mặc quần đùi đi vào bếp.
Trước đây, Đinh Cạnh Nguyên luôn có người hầu hạ hoặc là đến nhà hàng ăn cơm.
Bây giờ, hai người sống chung với nhau lâu rồi, dần dần, hắn cũng tự nhiên noi theo thói quen sinh hoạt hàng ngày của Tô Mặc.
Tô Mặc nói, sống cuộc sống bình thường, sao có thể ngày nào cũng đi mua đồ ăn được.
Hơn nữa, đồ ăn ở nhà hàng không những nhiều dầu mỡ mà vệ sinh cũng không đảm bảo.
Đinh Cạnh Nguyên cảm thấy vợ yêu nói rất có lý, hắn nghe lời vợ yêu.
Nằm hưởng điều hòa hai phút, Tô Mặc vẫn phải ngồi dậy, hai chân vì bị “treo” lơ lửng, bị “bẻ gập”, bị “quỳ” lên trong thời gian dài, bị “hành hạ” đến mức “mềm nhũn” như mì sợi nên không có chút sức lực nào.
“Cậu đang làm gì đấy?” Tô Mặc vừa đi đến tủ quần áo lấy đồ, vừa lớn tiếng hỏi.
“Cậu đừng quan tâm, ngoan ngoãn nằm nghỉ đi.
Mười phút nữa là có cơm ăn rồi.” Từ trong bếp vọng ra giọng nói đầy tự tin của Đinh Cạnh Nguyên.
Tô Mặc không yên tâm, trước đây, Đinh Cạnh Nguyên cũng từng nịnh nọt nấu cơm cho anh một lần, là món mì bò, kết quả nấu ra một nồi mì dính chặt vào nhau, không làm cháy nồi là may rồi.
Tô Mặc mặc chiếc quần đùi rộng thùng thình cũ kỹ mà anh vẫn thường mặc.
Điện thoại của Đinh Cạnh Nguyên trên tủ đầu giường đổ chuông.
Tô Mặc cầm điện thoại đi vào bếp, nhìn thấy Đinh Cạnh Nguyên đang đứng rửa rau cải bên bồn rửa bát, cũng chỉ mặc độc một chiếc quần đùi, để lộ bờ vai rộng, tấm lưng dày và đôi chân dài rắn chắc, tâm trạng tốt đến mức huýt sáo.
Người đàn ông đang nấu cơm cho anh thật đẹp trai!
“Điện thoại của mẹ cậu.”
“Không rảnh nghe.”
Tô Mặc tự ý nghe máy, tình huống này cũng không phải là lần đầu tiên.
“Bác gái, cháu là Tô Mặc, Cạnh Nguyên không có ở đây, bác gái có việc gì không ạ?”
“Cậu dậy làm gì?” Đinh Cạnh Nguyên không rảnh nghe điện thoại, nhưng lại rảnh hôn hít, quay người lại định hôn Tô Mặc.
Tô Mặc ôm lấy hắn từ phía sau, nghiêng đầu né tránh, không cho hắn hôn, môi anh đã bị hắn hôn sưng lên rồi.
“Bây giờ cậu ấy đang ở trong bếp…!Có việc gì, cháu có thể chuyển lời…!Cậu ấy đang nấu cơm tối.” Giang Tâm Mi nhất quyết muốn nói chuyện với con trai, hỏi Đinh Cạnh Nguyên đang làm gì, sao lại để Tô Mặc nghe điện thoại.
Tô Mặc đành phải nói thật, quả nhiên Giang Tâm Mi im bặt, có lẽ là bà ấy không thể ngờ được con trai mình lại cam tâm tình nguyện chịu đựng mùi dầu mỡ trong bếp để nấu cơm cho người khác.
“Mẹ cậu cúp máy rồi, không nói gì cả.
Giọng nói rất to, có vẻ như tinh thần rất tốt.
Lần này không “giáo huấn” tôi.” Tô Mặc nhét điện thoại vào túi quần, hai tay ôm lấy Đinh Cạnh Nguyên, vuốt ve cơ bắp trên ngực, trên bụng hắn.
Anh thò đầu ra nhìn, trong nồi là canh gà mang về, cơm trong nồi cơm điện cũng đã chín, “Nấu cơm chan canh à?”
Cơm chan canh là món ăn mà Tô Mặc thường nấu khi ở một mình, vì đơn giản, tiện lợi, lâu dần, anh đã rút ra được kinh nghiệm, sau này, thấy Đinh Cạnh Nguyên cũng khá thích ăn, anh lại tìm hiểu thêm cách nấu cơm chan canh kiểu Hàn Quốc.
“Sờ nữa là tôi “làm” cậu đấy.” Đinh Cạnh Nguyên dọa.
Tô Mặc sờ xuống phía dưới, quả nhiên, “tiểu đệ” của hắn lại “ngẩng đầu” rồi, “Cậu tiết chế một chút đi, cứ như vậy, vừa hao tổn tinh thần, vừa tổn hại sức khỏe.”
“Yên tâm, ba mươi năm nữa, tôi vẫn có thể khiến cậu vừa khóc vừa kêu.”
Tô Mặc đấm hắn.
Đấm xong, anh lại dựa vào người hắn, vừa chỉ đạo vừa thỉnh thoảng giúp hắn lấy đồ trong tủ lạnh, hai người đàn ông chỉ mặc quần đùi, bật máy hút mùi, cùng nhau nấu một bữa cơm chan canh kiểu Trung Quốc.
Sau đó, vì phải xé thịt gà, thái thịt bò, Tô Mặc lấy cớ không muốn để dầu mỡ dính vào người, mấy lần muốn Đinh Cạnh Nguyên mặc tạp dề caro màu xanh vào.
Đinh Cạnh Nguyên không muốn mặc, định đánh yêu vợ.
Cơm nước xong xuôi, Đinh Cạnh Nguyên bảo Tô Mặc ra ngoài ngồi, tự mình múc cơm bưng ra bàn ăn.
Tô Mặc bị trầy da môi, ăn một bữa cơm mà cứ chầm chậm, “chật vật” mãi.
Ăn cơm xong, Tô Mặc dọn dẹp nhà bếp, không nhịn được khen ngợi Đinh Cạnh Nguyên hai câu.
Đinh Cạnh Nguyên ngồi dựa vào ghế sofa trong phòng khách nhỏ, giơ chân lên móc Tô Mặc hai tay ướt nhẹp đang đi tới ngã vào lòng hắn, hai người ôm nhau “tình tứ”, Tô Mặc nói người vẫn còn mệt.
Nói đến cuộc điện thoại vừa rồi, ý đồ của Giang Tâm Mi đơn giản là muốn con trai quay về, “Chắc là ba tôi đã xuống nước rồi.”
“Cậu nghĩ sao? Sức khỏe của ba cậu thế nào rồi?”
“Mẹ tôi tuy ngoài miệng nói là hận ba tôi, nhưng thực ra lại chăm sóc ông ấy rất tốt.
Kệ bọn họ đi, chúng ta lo xong chuyện khách sạn trước đã.”
Một lúc sau, Đinh Cạnh Nguyên đứng dậy, bồng Tô Mặc vào phòng tắm.
Hôm sau là Chủ nhật, lần đầu tiên mở mắt ra, trời vẫn chưa sáng.
Tiếng điều hòa trong phòng khẽ vang lên, Tô Mặc bị Đinh Cạnh Nguyên ôm chặt, kẹp chân anh vào giữa hai chân hắn.
Anh rút chân ra, nhắm mắt, sờ lên làn da trần trụi lạnh ngắt của Đinh Cạnh Nguyên rồi kéo chăn lên vai hắn.
Đinh Cạnh Nguyên sức khỏe tốt nên lúc nào cũng bật điều hòa, không chịu đắp chăn.
Tô Mặc xoay người, Đinh Cạnh Nguyên mơ màng lại ôm lấy eo anh từ phía sau, kéo anh vào lòng ôm chặt.
Lúc Tô Mặc mở mắt ra lần nữa đã là sáu giờ, Đinh Cạnh Nguyên đang tập luyện cơ bụng bằng con lăn tập bụng ở phòng khách, đã tập đến mức toát mồ hôi.
Thấy Tô Mặc mở cửa bước ra, hắn quay đầu lại, hôn gió Tô Mặc, “Em yêu dậy rồi à?” Tô Mặc đi vòng qua người đàn ông đang tập thể dục, vào nhà vệ sinh, sau đó đi thẳng ra, bước qua lưng hắn, nằm vật ra ghế sofa, ngủ tiếp.
Đinh Cạnh Nguyên di chuyển đến bên cạnh ghế sofa, đặt hai chân Tô Mặc lên lưng mình, coi như là tăng thêm trọng lượng cho con lăn tập bụng, tăng độ khó.
Không còn cách nào khác, nhà nhỏ, không có chỗ để máy chạy bộ, chứ đừng nói đến những thiết bị tập luyện cỡ lớn khác, chỉ có thể tập một số bài đơn giản.
Một lúc sau, Tô Mặc mở mắt ra, dịch người ra ngoài, lật người, nằm đè lên Đinh Cạnh Nguyên, cảm nhận được cơ bắp dưới tay lập tức căng cứng.
Đinh Cạnh Nguyên chỉ cố gắng được mấy giây, đã không nhịn được cười ha hả, “bịch” một tiếng, bị Tô Mặc đè sấp mặt xuống sàn nhà.
Thật sự là quá nặng, lúc đẩy con lăn tập bụng ra, toàn thân duỗi thẳng, không có điểm tựa, Đinh Cạnh Nguyên có khỏe đến mấy cũng không chịu nổi sức nặng hơn bảy mươi ký trên lưng.
Đinh Cạnh Nguyên cười đã đời, chống tay xuống đất, dùng sức hất Tô Mặc về ghế sofa, sau đó hắn nghiêng người cắn nhẹ lên môi Tô Mặc hai cái.
Chưa đánh răng, Tô Mặc không cho hắn hôn, “Hôn chưa đủ à?”
“Hôn chưa đã.”
Tập luyện xong, Đinh Cạnh Nguyên đi tắm, Tô Mặc dậy đánh răng rửa mặt, ngậm bàn chải đánh răng đi mở tủ lạnh, sau đó quay vào phòng tắm, nói với Đinh Cạnh Nguyên đang tắm mà không kéo rèm cửa là nhà hết thức ăn rồi, chỉ còn một ít thịt bò và canh gà.
Tô Mặc vừa đánh răng, vừa nhìn Đinh Cạnh Nguyên tắm qua gương.
Là một người đàn ông, Tô Mặc tất nhiên cũng có “ha.m muốn”, thích bờ vai rộng, đôi chân dài rắn chắc, đường nhân ngư quyến rũ, khuất phục trước sức mạnh áp đảo.
Đinh Cạnh Nguyên chính là “nam thần” trong mắt anh, là “cao phú soái” chính hiệu.
Điều đáng quý nhất là, người đàn ông này vì anh mà cam tâm tình nguyện sống trong căn nhà nhỏ này, muốn tập thể dục cũng không có chỗ, nhưng chưa bao giờ than phiền.
Đinh Cạnh Nguyên tắm qua loa, tr.ần truồng chen vào trước gương đánh răng.
Tô Mặc súc miệng xong, lấy khăn tắm trên giá lau khô người và tóc cho hắn.
“Ra ngoài ăn đi.” Đinh Cạnh Nguyên nhìn người trong gương, đề nghị.
“Ừ.
Nhân tiện mua thức ăn.” Lau xong, Tô Mặc quấn khăn tắm quanh eo cho hắn, sau đó quay người đi ra ngoài.
Anh quay về phòng ngủ dọn dẹp giường chiếu rồi mang quần áo bẩn mà hôm qua Đinh Cạnh Nguyên thay ra vứt bừa bãi ở cửa vào phòng tắm.
Tô Mặc ngâm quần áo vào chậu, đứng trước gương rửa tay, ngẩng đầu hỏi: “Hiếm khi được nghỉ ngơi, có muốn đi chơi đâu không?”
Đinh Cạnh Nguyên đang cạo râu, tay khựng lại, mỉm cười: “Hôm nay, mặt trời mọc đằng Tây à?”
“Tôi sợ cậu ở nhà mãi sẽ “bị bệnh” mất.” Nửa năm nay, phần lớn thời gian, Đinh Cạnh Nguyên chỉ quanh quẩn ở nhà và công ty, dựa vào “tiền án” trước đây của hắn, theo thời gian, có thể hắn sẽ chán.
Tô Mặc giấu kín nỗi lo lắng trong lòng, sợ rằng ngày nào đó hắn sẽ “chán” anh.
“Không phải là bị bệnh, mà là “làm” đến mức khóc lóc, không dám…!Ây da! Ây da!” Đinh Cạnh Nguyên chưa nói xong, đã bị Tô Mặc thưởng cho hai cái tát.
Dọn dẹp xong xuôi cũng mới sáu giờ rưỡi.
Hai người mặc áo phông quần đùi, đi dép tông ra khỏi nhà.
Chợ rau mà Tô Mặc thường đi cách đây hai bến xe bus, tuy đi bộ cũng chỉ mất mười mấy phút, nhưng sau khi bàn bạc, cả hai vẫn quyết định lái xe.
Hai người đến một quán ăn sáng nổi tiếng lâu đời ăn cháo xương sườn mặn, trứng cuộn, hoành thánh, ăn xong thì đi dạo chợ sáng, mua thức ăn.
Tô Mặc chợt nảy ra ý định, hai người lại đến khu chợ bán hoa kiểng với chim chóc.
______.