Có lẽ bản năng của con người là muốn gần gũi với người mình thích.
Ngoại trừ Plato, mà ngay cả Plato, nếu thân thể không gần gũi, linh hồn vẫn va chạm.
Nói chung, hai người thực sự quan tâm đ ến nhau, thì trong đó hoặc là thích hoặc là h@m muốn với nhau.
Về điểm này, Thẩm Giáng Niên khả năng tự chủ tương đối kém, nếu không phải Thẩm Thanh Hoà tính tình lạnh lùng, có lẽ cô sẽ muốn ở bên cạnh người này cả ngày.
Trước đây chính Thẩm Giáng Niên cũng không tin được cô lại là người như vậy?
Nhưng bây giờ, cô đúng là ăn vạ trong lòng Thẩm Thanh Hoà, không muốn bò ra ngoài, thở hổn hển, người mềm nhũn.
Cuối cùng, Thẩm Thanh Hoà cũng hôn lên khoé môi cô, hàng mi rũ xuống của Thẩm Giáng Niên run lên bần bật.
“Hôn bao nhiêu lần rồi, ngủ trên giường rồi, còn ngại ngùng gì nữa.” Thẩm Thanh trêu chọc cô.
Thẩm Giang ra dáng thiếu nữ, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e cánh tay Thẩm Thanh Hoà, giọng run run: “Còn không phải do người sao~” Cũng bởi vì người em mới thế mà.
“Có muốn nữa không?” Chân Thẩm Thanh Hoà lại nâng lên, Thẩm Giáng Niên không khỏi mê hoặc, dang hai tay ôm chặt lấy Thẩm Thanh Hoà, cọ cọ má vào tai người ta, “Muốn~”
“Có biết tôi hỏi em muốn gì không hả?”
“Người cho em cái gì, em cũng nhận hết.” Lúc nói ra lời này, phía dưới không có tiền đồ mà giật giật lên, đối mặt với Thẩm Thanh Hoà, cơ thể cô luôn mẫn cảm.
Sau này, xem ra cần phải mang theo đồ dự phòng, chứ nếu không cái ướt này làm bản thân khó chịu.
Mặc dù khó chịu nhưng vẫn muốn lao vào.
Thẩm Thanh Hoà nghiêng đầu hôn lên má Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên vẫn muốn nán lại nhưng điện thoại reo: “Điện thoại.” Thẩm Thanh Hoà nhắc Thẩm Giáng Niên, có lẽ cũng đoán được đó là ai.
“Không nghe ~” Thẩm Giáng Niên nép vào người Thẩm Thanh Hoà, không muốn dậy.
“Để xem là ai rồi quyết định.” Thẩm Thanh Hoà dụ dỗ.
Khi Thẩm Giáng Niên nhìn thấy người gọi, vẻ mặt của cô đơ ra, điện thoại ngừng đổ chuông và một tin nhắn đến.
Thẩm Giáng Niên mở ra, lập tức từ trên người Thẩm Thanh Hoà đứng dậy, Thẩm Thanh Hoà không khỏi cố ý hỏi: “Ai thế?”
“Có nói người cũng chẳng tin.” Thẩm Giáng Niên đưa màn hình đến trước mặt Thẩm Thanh Hoà, cho cô xem, “Hình như mẹ em thành tinh rồi.” Thẩm Thanh Hoà mím môi, cười nói: “Có ai nói mẹ như thế không hả.”
Nội dung WeChat viết: Mẹ ở gần hàng ổ CBD của con, lập tức lăng qua đây ăn trưa với mẹ, đừng có ăn vạ chỗ Thẩm Thanh Hoà.
Lúc này điện thoại của Thẩm Thanh Hoà vang lên, kèm theo tiếng điện thoại là tiếng gõ cửa.
Thẩm Giáng Niên giật mình và quay lại nhìn Thẩm Thanh Hoà, sợ rằng sự hiện diện của cô sẽ không tốt cho cô ấy.
Thẩm Thanh Hoà đứng dậy, vỗ nhẹ vào lưng cô: “Em sợ cái gì chứ~” Giọng điệu khá trêu chọc, Thẩm Giáng Niên thì thầm: “Có thể là ai?”
“Em ra ngoài chờ tôi một lát.” Trước khi Thẩm Thanh Hoà mở cửa, dặn dò Thẩm Giáng Niên.
Cửa vừa mở ra, là Tưởng Duy Nhĩ, cười đầy ẩn ý.
Thẩm Giáng Niên sắc mặt không thoải mái, cũng không giao lưu mắt lâu với Tưởng Duy Nhĩ, Tưởng Duy Nhĩ trêu chọc: “Sao Thẩm tổng lại khóa cửa giữa thanh thiên bạch nhật vậy?”
“Cửa phòng tôi, tôi khóa rồi, có gì lạ đâu.” Thẩm Thanh Hoà vừa nói vừa liếc nhìn Thẩm Giáng Niên, “Thẩm Giáng Niên, em ra ngoài trước đi.” Thẩm Giáng Niên ậm ừ, đi lướt qua Tưởng Duy Nhĩ, Tưởng Duy Nhĩ còn ân cần hỏi: “Tôi quấy rầy hai người rồi à?” Thẩm Giáng Niên liếc cô một cái, ý nói biết rõ rồi mà còn cố hỏi.
“Tưởng tổng, nghỉ ngơi một láy đi.” Thẩm Thanh Hoà nhận điện thoại của Nguyễn Duyệt, trong điện thoại Nguyễn Duyệt nói: Tưởng tổng tự đi về trước, cho nên chỉ đón được Nguyễn Nhuyễn.
Thẩm Thanh Hoà cũng hiểu, tại sao Tưởng Duy Nhĩ lại đến trước.
Trợ lý của Tưởng Duy Nhĩ là Vệ Tử An cũng đến, Thẩm Thanh Hoà bảo trợ lý chăm lo cho Tưởng Duy Nhĩ, còn bản thân đi ra ngoài.
Thẩm Giáng Niên rất ngoan, đứng ở hành lang chờ, “Đi thôi.” Thẩm Thanh Hoà nói.
“Đi đâu chứ?” Thẩm Giáng Niên thắc mắc.
Thẩm Thanh Hoà đưa Thẩm Giáng Niên đến một phòng nghỉ, bên trong có phòng ngủ, “Em thay ở đây đi, đáng lẽ có thể thay trong văn phòng tôi, nhưng mà Tưởng tổng lại đến rồi.” Thẩm Thanh Hoà mở ngăn kéo ra, “Cái này là tôi chuẩn bị.”
“Người còn chuẩn bị thứ này nữa à….” Thẩm Giáng Niên không khỏi nghĩ ngợi.
“Lạ lắm à?”
“Ừa….” Trong lòng Thẩm Giáng Niên có chút không thoải mái, đây là lần đầu cô thay đồ ở đây, này có nghĩa là, Thẩm Thanh Hoà chuẩn bị cho người khác sao? Trong lòng nghĩ thế, nhưng không nói ra miệng, mà đứng ở đó nhìn chằm chằm cái qu@n lót ngây ngốc.
“Bởi vì tôi thường xuyên thức đêm, nếu không về, tôi sẽ thay đồ ở đây.” Thẩm Thanh Hoà đưa tay lên xoa tóc cô, ra vẻ đã hiểu, nói: “Trừ tôi ra, em là người thứ hai thay đồ lót ở đây.” Thẩm Giáng Niên thực sự cảm thấy rất vinh dự…!Vậy là không có ai khác a.
Trước khi ra ngoài, Thẩm Giáng Niên không nỡ đi, “Hôm nay, khi nào người xong việc thế? Em có thể chờ người không?” Thẩm Thanh Hoà cũng muốn thế, nhưng mà cô lo lắng về Lục Mạn Vân, đành khuyên nhủ: “Buổi tối, khó biết được mấy giờ xong, em đi với mẹ đi, đừng luôn đối nghịch với bà ấy.”
“Vậy chúng ta giữ liên lạc nha.” Thẩm Giáng Niên rướn người về phía trước, muốn hôn lên môi Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Thanh Hoà hơi lùi ra xa nhắc nhở: “Ở đây có camera đấy.” Cô thì không sao hết, nhưng mà nếu liên quan đến Thẩm Giáng Niên, Thẩm Thanh Hoà sẽ bận tâm.
Thẩm Giáng Niên mím môi, không cam lòng lắm, “Vậy em đi đây.” Rời đi mà trong lòng còn lưu luyến, bước đi miễn cưỡng, vừa đi vừa quay đầu, Thẩm Thanh Hoà đứng ở đó nhìn cô, Thẩm Giáng Niên quay ngược trở lại: “Người đi vào trước đi, em không nỡ đi.” Thẩm Thanh Hoà giơ tay, vẫy vẫy rồi rời đi, trong lòng Thẩm Giáng Niên trống rỗng, bảo đi là đi, Thẩm Thanh Hoà không đáng yêu.
Thẩm Giáng Niên bước ra khỏi Tập đoàn Nhã Nại và nhận được tin nhắn WeChat của Thẩm Thanh Hoà: Em quên lấy qu@n lót rồi.
Khuôn mặt Thẩm Giáng Niên đột nhiên hoảng hốt vì xấu hổ, cô tức giận đáp: Người nên lén lút vứt nó đi!
Thẩm Thanh Hoà: Buổi trưa, ăn thật ngon.
Tâm trạng của Thẩm Giáng Niên trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cảm giác trống rỗng biến mất.
Thẩm Giáng Niên ung dung đến muộn, thấy Lục Mạn Vân liền điều chỉnh lại trạng thái, “Mẹ, sao mẹ lại đột nhiên đến thế?”
“Con gái nhà tôi nửa đêm biến mất, nên giờ phải lại đây nhìn xem.” Lục Mạn Vân nhìn Thẩm Giáng Niên từ trên xuống dưới, sắc mặt đỏ vẫn chưa phai, Lục Mạn Vân cố ý hỏi: “Con và Thẩm Thanh Hoà ở bên nhau à?”
“A?” Thẩm Giáng Niên giật mình, “Vừa rồi có ở cùng, nhưng mà không phải bên nhau kiểu kia.” Thẩm Giáng Niên nhấn mạnh từng chữ, Lục Mạn Vân thấy cô không có chút chột dạ nào, không nói được gì, “Được, với trình độ này của con còn nhấn mạnh từng chữ với mẹ, mẹ là lão sư đó, con là học sinh, ai lợi hại hơn ai còn không rõ à?”
“….” Thẩm Giáng Niên bị dỗi lại, “Do mẹ hỏi còn mà?”
“Mẹ hỏi, con phải trả lời đàng hoàng chứ.”
“….”
“…” Thẩm Giáng Niên hít sâu một hơi, làm ra vẻ mặt tươi cười, “Giáo sư Lục, hôm nay ngài không khỏe sao?”
Quả thực, cơn giận không nguôi, Lục Mạn Vân đau lòng: “Mẹ bảo con xin phép đi du lịch với mẹ, chuyện tới đâu rồi hả?” Lục Mạn Vân chuyển chủ đề, đến lúc Thẩm Giáng Niên mới nhớ ra điều này, “Con chưa chắc có thời gian.”
“Con nói gì?” Lục Mạn Vân lớn tiếng hỏi.
“Con bận việc mà.” Thẩm Giáng Niên nói thật.
“Con làm việc tự do, bận gì hả?” Lục Mạn Vân cho rằng, Thẩm Giáng Niên là vì Thẩm Thanh Hoà cho nên tìm lý do, không khỏi tức giận.
Thẩm Thanh Hoà làm cho bà khó chịu, giờ đến con gái cũng chọc bà tức giận.
“Con có việc thật mà.” Thẩm Giáng Niên nói ngắn gọn về công việc hợp tác với Viên Tu Minh, Lục Mạn Vân hoài nghi, “Ý con là thời gian tới đi nước ngoài?”
“Dạ.”
“Phần lớn thời gian đều ở bên đó?”
“Dạ.”
Lục Mạn Vân suy nghĩ một chút, “Được rồi, đến lúc đó con báo cáo hành trình cho mẹ, vừa hay mẹ và ba con vẫn chưa quyết định đi đâu, đến lúc đó, con đi đâu, chúng ta đi theo đó.” Thẩm Giáng Niên bất mãn, mẹ cô đây là muốn quản cô, nhưng mà cô cũng không có nói dối, “Được ạ, ba mẹ đi với con cũng được, nhưng mà bớt thể hiện tình cảm với nhau đi.”
“Sợ bị ngược thì đi tìm bạn trai sớm đi.” Lục Mạn Vân gõ bàn, thu hút sự chú ý của Thẩm Giáng Niên, “Lúc trước, ở Thượng Hải đi xem mắt, thế nào rồi?”
“À…!sau khi gặp nhau, không còn liên hệ nữa.” Thẩm Giáng Niên bẩm báo đúng sự thật, Lục Mạn Vân cau mày, “Cách tìm bạn đời của con thế này, chắc cả đời cũng không tìm ra.
Lần này, đi nước ngoài về, con không được chạy đi đâu hết, ở Bắc Kinh sống an ổn cho mẹ, xem mắt đàng hoàng.” Thẩm Giáng Niên không muốn tranh luận với mẹ, tạm thời đáp ứng, “Mẹ, chờ con qua đoạn thời gian này rồi nói, được không ạ?”
Hai mẹ con dùng bữa nhưng ăn không mấy ngon, mỗi người có một mối bận tâm riêng.
Sau khi ăn xong, Lục Mạn Vân phải về nhà, Thẩm Giáng Niên thấy sắc mặt bà không được tốt, nghĩ buổi chiều bản thân cũng không có việc gì, thế là đi về nhà cùng mẹ.
Trên đường về, Thẩm Giáng Niên bắt đâu thương nhớ Thẩm Thanh Hoà, thế là gửi tin nhắn cho người ta.
Tiền tổng, Tưởng Duy Nhĩ, Thẩm Thanh Hoà ăn trưa cùng nhau.
Lúc có Tưởng Duy Nhĩ tham gia cùng, người làm chủ bữa ăn luôn là cô, cho nên trên bàn ăn, Thẩm Thanh Hoà khá yên lặng.
Tiền tổng cũng không để ý, nói chuyện phiếm với Tưởng Duy Nhĩ, chủ đề ban đầu khá nghiêm túc, đều xoay quanh cuộc họp báo ở Bắc Kinh.
Bởi vì tin nhắn WeChat của Thẩm Giáng Niên, mà Thẩm Thanh Hoà bắt đầu phân tâm, vừa hay bị Tiền tổng bắt gặp, “Thẩm tổng, có người trong lòng rồi à?” Tiền tổng nửa đùa nửa thật, Thẩm Thanh Hoà cười, “Nói gì đâu thế.”
“Bên người Thẩm tổng, đâu thiếu người đẹp.” Tiền tổng đương nhiên từng nghe một ít chuyện về Thẩm Thanh Hoà.
Rượu cũng đã bắt đầu uống nhiều, chủ đề dần đi chệch hướng.
“Vật hợp theo bầy, người chia theo nhóm.” Tưởng Duy Nhĩ điều phối lại bầu không khí.
“Đúng vậy, Tưởng tổng cũng là mỹ nữ, nhưng mà đã kết hôn.” Tiền tổng đùa giỡn, Tưởng Duy Nhĩ cũng không giận, “Tiền tổng nói thế, giống như nếu tôi không kết hôn, thì sẽ theo đuổi tôi vậy.” Tưởng Duy Nhĩ cố gắng đem đề tài đẩy lên người mình.
“Sao thế? Tưởng tổng cũng đam mê người đẹp à?” Tiền tổng khéo léo dùng từ “cũng”, Tưởng Duy Nhĩ hỏi ngược lại, “Còn Tiền tổng thì sao?”
“Nói thật, tôi sao cũng được hết.” Tiền tổng cũng cởi mở, “Còn Tưởng tổng thì sao?”
“Tôi à, nhìn vừa mắt, không phân biệt nam nữ.” Tưởng Duy Nhĩ cũng nói đùa.
“Phải không đó? Nói vậy, tôi với Tưởng tổng giống nhau nha.” Ánh mắt Tiền tổng sáng lên, “Cô đã kết hôn rồi, cũng không ngăn được sự quyến rũ của bản thân, nhất định không thiếu người thích cô.”
“Quyến rũ thế nào~” Tưởng Duy Nhĩ hờn dỗi, “Có người chướng mắt tôi nè, có phải không, Thẩm tổng?” Tưởng Duy Nhĩ làm một ánh mắt uỷ khuất đưa qua.
“Tình nhân trong mắt hoá Tây Thi.” Thẩm Thanh Hoà đáp lại, “Tôi có việc ra ngoài nghe điện thoại.” Thẩm Thanh Hoà thấy hay người này, cảm giác không đúng lắm, nhưng mà là người trưởng thành, cho nên không hỏi, vừa ra khỏi cửa, đã đụng phải Nguyễn Nhuyễn, “Em tới đây làm gì?”
“Tưởng tổng gọi em đến.” Nguyễn Nhuyễn mất tự nhiên nói, Thẩm Thanh Hoà ừa một tiếng, nghĩ trong đó có người ngoài, chắc không đến nỗi nào, “Đi đi, linh động.”
Nếu giữa Tiền tổng và Nguyễn Nhuyễn, Thẩm Thanh Hoà hy vọng Tưởng Duy Nhĩ sẽ chơi đùa với Tiền tổng, Nguyễn Nhuyễn còn quá trẻ.
Lúc Nguyễn Nhuyễn đi vào trong, không thấy Tưởng Duy Nhĩ ngồi trên ghế, “Cô là ai? Ai bảo cô đến?” Tiền tổng quắc tay gọi qua, Nguyễn Nhuyễn đành phải đi qua, “Tưởng tổng gọi tôi đến ạ.”
“Ồ?” Tiền tổng khá hứng thú, “Ngồi bên này đi.”