Thẩm Thanh Hoà nhìn đồng hồ rồi đứng dậy: “Đi thôi, em đi đâu, tôi đưa em đi.”
Thẩm Giáng Niên cầu mà không được, nhưng mà quà đáp lễ thì sao đây?
Đến chỗ xe, Thẩm Thanh Hoà chủ động mở cửa bên ghế phụ ra, Thẩm Giáng Niên sửng sốt, thở dài: “Đãi ngộ của bạn gái, thực sự quá khác biệt.” Miệng thì khịa vậy, chứ trong lòng thì như được bôi mật.
Thẩm Thanh Hoà cong mày, lại là giọng điệu mà Thẩm Giáng Niên quen thuộc, “Em a~” Thẩm Giáng Niên vui vẻ, cô không có thói quen dựa vào người khác, nhưng cô thích được Thẩm Thanh Hoà quan tâm.
Thẩm Thanh Hoà cũng nhanh chóng lên xe, Thẩm Giáng Niên vừa cúi đầu thắt dây an toàn thì bả vai đã bị người ta ôm lấy, cô quay đầu sang định nói chuyện, nhưng môi đã bị bao phủ.
Khuôn mặt của Thẩm Giáng Niên đột nhiên nóng lên, hơi thở vốn ổn định trước đó lại trở nên nóng bỏng.
Hóa ra quà đáp lễ là đây.
Cô rất thích nụ hôn bất ngờ này.
Nụ hôn sâu của Thẩm Thanh Hoà khiến Thẩm Giáng Niên thở hổn hển, cơ thể trở nên yếu ớt, hơn nữa cảm giác bắt đầu dâng trào không thể kiểm soát.
Thẩm Giáng Niên khẽ thở hổn hển, giơ tay ôm chặt Thẩm Thanh Hoà, tích cực đáp lại Thẩm Thanh Hoà, như đang muốn nói cho người kia biết: Cô thích nụ hôn này biết bao, cô thích người này biết mấy.
Những âm thanh nhỏ ngắt quãng phát ra, Thẩm Giáng Niên thở gấp, nhưng mà không muốn buông, nhưng Thẩm Thanh Hoà vẫn có lý trí, nới chút khoảng cách, cắn môi Thẩm Giáng Niên, nhẹ nhàng cắn lấy, khẽ thì thầm: “Nếu không phải em đang vội, thì tôi sẽ ăn luôn em ngay bây giờ.” Thẩm Giáng Niên thật không muốn biết xấu hổ là gì mà nói: Đến ăn em đi!
Nhưng mà không được, bởi vì Lục Mạn Vân lại gọi đến.
Trước khi Thẩm Giáng Niên trả lời điện thoại, cô hít thở sâu vài lần, “Thế nào? Giọng nói của em có bình thường không?” Cô hỏi Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Thanh Hoà trêu chọc: “Bình thường đến mức tôi muốn em.” Thẩm Giáng Niên xấu hổ vô cùng, muốn mắng chửi, nhưng trong lòng lại kích động không ngừng.
Thẩm Thanh Hoà lưu manh, cô rất thích!
“Con nói lát nữa về nhà, giờ là mấy giờ rồi hả?” Lục Mạn Vân lộ ra vẻ không vui, “Hình như định nghĩ thời gian giữa con và mẹ, khác biệt rất lớn.”
“Mẹ yêu của con à, con đang trên đường về nhà, mẹ có cần con mua gì không?” Thẩm Giáng Niên biết Lục Mạn Vân ghét nhất là không đúng giờ, nhưng cô còn cách nào đâu, không về đúng giờ, cũng bởi vì người bạn gái mà cả thế giới đều muốn, đừng nói một lúc, một ngày hay một năm cô đều bằng lòng hết.
“Không cần, con còn bao lâu nữa hả?” Lục Mạn Vân đem chủ đề trở lại.
“Nếu không kẹt xe thì sắp tới rồi ạ.”
“Con hư thật đó, ông bà ngoại con tới, đang chờ con về ăn cơm.” Lục Mạn Vân cuối cùng cũng giải thích nguyên nhân, Thẩm Giáng Niên cũng hiểu được sao mẹ cô không vui rồi, để cho hai người già chờ cô, cô cũng thẹn, “Ông bà ngoại đến, sao mẹ không nói cho con biết trước.”
“Nói trước cho con biết, con có về sớm hơn không?” Lục Mạn Vân vốn không định nghiêm túc, nhưng có người nhất quyết nghiêm túc như vậy nên bà mới làm vậy.
“…” Câu trả lời là không thể, Thẩm Thanh Hoà tỏ tình làm sao cô vắng mặt được, “Mẹ, con sẽ cô gắng về nhanh nhất có thể.”
“Ông bà em đến à?” Thẩm Thanh Hoà hỏi, Thẩm Giáng Niên ừa một tiếng, “Mẹ em cũng thật là, đến cũng không nói cho em biết.” Suy nghĩ của Thẩm Giáng Niên trầm xuống, hôm nay ông bà ngoại lại đến, số lần đến nhiều hơn năm ngoái, là nhớ cô quá à? Nhưng mà, cứ cảm giác không đơn giản.
Hơn nữa, tại sao phải là hôm nay? Hôm nay, cô với Thẩm Thanh Hoà vừa mới xác định mối quan hệ.
Đột nhiên, Thẩm Giáng Niên có chút lo lắng, vốn dĩ Thẩm Thanh Hoà đột nhiên tỏ tình, đã khiến cô ngạc nhiên lắm rồi, đương nhiên là vui vẻ, nhưng trong đó lại có một cảm giác khó tả…!Vừa lo lắng, vừa buồn rầu, mà lúc này, bà ngoại hay xem bói lại tới.
“Viên bảo~” Một tiếng gọi quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai Thẩm Giáng Niên khiến cô giật mình, hoá ra là Thẩm Thanh Hoà đang trêu chọc cô, “Sao tự nhiên người lại gọi tên ở nhà của em.” Thẩm Giáng Niên chọc nhẹ vào cánh tay Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Thanh Hoà cười cười, lại trấn an nói: “Có tôi ở đây, em đừng lo.” Tim Thẩm Giáng Niên lập tức ổn định hơn rất nhiều, thấy là đèn đỏ, cô cúi người tới rất gần, “Em muốn hôn người, có được không?” Cô nghiêng đầu ngây thơ hỏi.
Thẩm Thanh Hoà trực tiếp hôn lên môi cô, chớp mắt, mỉm cười, cười đến mức tim Thẩm Giáng Niên tan chảy.
Trên đường về gặp 15 đèn đỏ, hôn nhau 15 lần.
Lần nào cũng là Thẩm Giáng Niên nghiêng người hỏi hôn cô có được không, còn Thẩm Thanh Hoà luôn dùng hành động thực tế đáp lại cô.
Sắp đến cửa nhà, Thẩm Giáng Niên không muốn Thẩm Thanh Hoà bị người trong nhà nhìn thấy, cho nên ở một cái ngã tư, xuống xe sớm.
Dù chỉ tách ra ngắn ngủi, vẫn khiến Thẩm Giáng Niên không vui, vừa mới xác định mối quan hệ, cô ước gì có thể bám lấy Thẩm Thanh Hoà 24 giờ.
Thẩm Giáng Niên nhắc đi nhắc lại: “Người phải nhớ em đó.” Thẩm Thanh Hoà đồng ý với cô.
“Em sẽ gửi tin nhắn WeChat cho người, người không bận thì trả lời em nha.” Thẩm Giáng Niên bề ngoài thì ra vẻ ân cần thế đấy, nhưng mà trong lòng lại nghĩ, phải mau mau trả lời em mới được, cô chờ không nổi.
Thẩm Thanh Hoà vẫn đồng ý với cô.
“Hôn em một cái nữa đi.” Lần này Thẩm Giáng Niên bá đạo nói, động tác cũng bá đạo, Thẩm Thanh Hoà muốn chủ động, nhưng cô đã giơ tay vuốt ve mặt Thẩm Thanh Hoà, nói: “Lần này, để em chủ động nha.” Thẩm Thanh Hoà cũng để cô tuỳ ý, môi nằm giữa một bờ môi và răng, lưỡi cũng bị cắn lấy.
Thẩm Giáng Niên khăng khăng để Thẩm Thanh Hoà đi trước, nhìn xe của Thẩm Thanh Hoà rời đi, Thẩm Giáng Niên cảm thấy rất buồn.
Khi đi bộ về nhà, nhịn không được mà gửi tin nhắn cho Thẩm Thanh Hoà: Bây giờ, em đã bắt đầu nhớ người, không muốn về nhà, muốn đi tìm người.
Thẩm Thanh Hoà đang lái xe, Thẩm Giáng Niên cũng không trông mong Thẩm Thanh Hoà sẽ nhanh chóng trả lời cô, thế nhưng, Thẩm Thanh Hoà đã nhanh chóng trả lời cô ấy, vẫn là tin nhắn thoại: Ngoan~ đi đến đâu rồi?
Giọng điệu cưng chiều thế này, làm tim Thẩm Giáng Niên nhói lên, cùng với một chút tê dại.
Thẩm Giáng Niên cũng trả lời bằng giọng nói: Khoảng 3 phút nữa sẽ về tới, em đi chậm.
Thẩm Thanh Hoà: Đi bộ không được dùng điện thoại, phải chú ý an toàn.
Thẩm Giáng Niên giờ mới nhận ra Thẩm Thanh Hoà cũng đang lái xe: Người lái xe đi, đừng đùa nữa, đến công ty thì nói cho em một tiếng.
Thẩm Thanh Hoà: Được, phải hoà thuận với người trong nhà đấy.
Vừa vào cửa, nhìn thấy Lục Mạn Vân đang đứng bên cửa sổ quay đầu lại nhìn cô, Thẩm Giáng Niên tim đập lỡ nhịp, chẳng lẽ mẹ cô thật sự đứng bên cửa sổ “bắt” cô sao? May mà không để Thẩm Thanh Hoà đi tới cửa, Lục Mạn Vân nhìn cô đánh giá, “Đi bộ về à?” Thẩm Giáng Niên thản nhiên đáp, “Đi taxi ạ, hơi tắc đường, cho nên đi bộ một đoạn, bà ngoại đâu rồi mẹ?”
Quan Chi Viện từ trong thư phòng đi ra, “Ồ, Viên Bảo đã về rồi, mau tới đây, để bà ngoại xem một chút.” Bất cứ khi nào Quan Chi Viện nhìn thấy Thẩm Giáng Niên, đều là như vậy.
Vuốt tóc, xoa tai, sờ mặt, nói chung như là của hiếm.
“Bà ngoại, sao bà đến mà không nói cho con biết trước~” Hôm nay, tâm trạng của Thẩm Giáng Niên rất tốt, cho nên cũng có tâm trạng làm nũng.
“Sợ con bận việc.” Quan Chi Viện ân cần nói, Thẩm Giáng Niên đỡ Quan Chi Viện ngồi xuống, “Bà ngoại ngồi đi, bà có muốn uống gì không?” Quan Chi Viện kéo cô lại, “Đừng làm gì hết, Mạn Vân mới pha trà cho bà, con ngồi xuống đi.”
Lục Mạn Vân nhìn Thẩm Giáng Niên thật sâu rồi bước vào bếp, Thẩm Giáng Niên nở một nụ cười vô hại với bà.
Một già một trẻ ngồi trên sô pha tán gẫu, chủ đề xoay quanh cuộc sống của Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên nghe thấy tiếng chuông điện thoại, vội vàng quay ra thì thấy đúng là Thẩm Thanh Hoà, người này viết: Tôi đã đến công ty.
“Gần đây Viên Bảo có gặp người con thích không?” Quan Chi Viện hỏi.
Tin nhắn của Thẩm Thanh Hoà không có gì khác, Thẩm Giáng Niên vẫn vui vẻ, cô được nhận tin nhắn của Thẩm Thanh Hoà là đủ vui rồi, cô cảm thấy mình đã trở thành bạn gái của Thẩm Thanh Hoà, một sự tồn tại đặc biệt, được hưởng một quyền lợi đặc biệt, Thẩm Giáng Niên: Bây giờ đang làm gì á? Có nhớ em không?
Thẩm Giáng Niên vừa trả lời điện thoại, vừa trả lời bà ngoại: “Bà ngoại, con không có ạ.”
“Vậy xung quanh con có người bạn thân mật nào không?” Quan Chi Viện lại hỏi tiếp.
Thẩm Giáng Niên đã nhắn tin xong, ngẩng đầu cười: “Bà ngoại, con không có, bà đừng xem bói nữa mà, mệt lắm đó, con….” Chưa nói xong, tin nhắn WeChat lại vang lên, Thẩm Thanh Hoà: Ở trong văn phòng chờ Tưởng tổng, ông bà đều khoẻ hết chứ?
Rõ ràng là nói sang chuyện khác, nếu là trước kia, Thẩm Giáng Niên sẽ làm lơ cho qua, nhưng giờ, cô đã có thân phận bạn gái, ừ, không thể mặc kệ được.
Thẩm Giáng Niên: đừng nói sang chuyện khác mà, có nhớ em không? Em rất nhớ người [Đáng thương vô cùng] nói người nhớ em đi mà~ nói đi nói đi mà~
Làm nũng với Thẩm Thanh Hoà, dễ như trở bàn tay.
Thẩm Giáng Niên: Nói đi, nói đi người~ từ lúc tách ra một giây kia, em đã bắt đầu nhớ người rồi.
Mặc dù Thẩm Giáng Niên cũng thấy thẹn, nhưng mà cũng không có đối mặt với nhau, cho nên dũng cảm bà biểu đạt ra cảm xúc của bản thân, đương nhiên không phải là cô thích nói thế, chẳng qua cô chỉ muốn Thẩm Thanh Hoà trả lời lại cô.
Chúng ta thường làm những việc nhất định để nhận được những phản hồi nhất định.
Đôi khi, tôi nói tôi nhớ người.
Thật ra trong thâm tâm tôi muốn nghe người nói người nhớ tôi.
Thẩm Thanh Hoà: Ừa.
Thẩm Giáng Niên: Ừa là sao, không nói nhớ em, tối nay chỉ có thể ve vãn không cho đánh yêu nhé.
Thẩm Thanh Hoà: A~
Chỉ một chữ, đã ve vãn được Thẩm Giáng Niên, cô gần như có thể tưởng tượng được vẻ mặt của trưởng quan Thẩm thế nào rồi, nhất định là khoé miệng cong lên, còn có chứa chút suy tư, nhưng mà chắc chắn lộ ra vẻ tự tin.
Trong lòng Thẩm Giáng Niên ngứa, Thẩm Giáng Niên: Nói, người nhớ em.
Thẩm Thanh Hoà không trả lời, Thẩm Giáng Niên đợi vài giây dài như hàng thế kỷ, Thẩm Giáng Niên có chút thất thần, Thẩm Giáng Niên đoán: Tưởng tổng đến à?
Thẩm Thanh Hoà:Ừa.
Biết được là Tưởng Duy Nhĩ tới, không phải cố ý không trả lời, trong lòng Thẩm Giáng Niên thoải mái hơn.
Có lẽ Thẩm Thanh Hoà không có thời gian tán gẫu với cô, nhưng mà cô không muốn cứ thế này mà kết thúc.
Thẩm Giáng Niên: Vậy người nói một câu nhớ em đi.
Thẩm Giáng Niên: Chỉ một câu thôi.
Thẩm Giáng Niên: Nếu trong vòng ba giây, người nói người nhớ em.
Tối nay, làm gì đó khác vào tối nay, được không?
Thẩm Giáng Niên còn đang định viết, nếu trong vòng 3 giây không trả lời, tối nay cái gì cũng không có….!Nhưng mà trên màn hình nhảy ra hai chữ, à, còn thêm dấu chấm câu.
Thẩm Thanh Hoà: Nhớ em.
Sao cô có cảm giác như là bị gài bẫy vậy…..