Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 227: C227: Chương 227



Thẩm Giáng Niên bị cảm lạnh nhất định sẽ kéo theo sốt.

Ưu điểm của việc sống trong một ngôi nhà thông minh là mọi chi tiết sẽ được ghi lại, bao gồm cả nhiệt độ cơ thể của Thẩm Giáng Niên.

Nguyễn Duyệt nhìn thấy một cái nhắc nhở rõ ràng, một cái dấu chấm than màu đỏ, điều này có nghĩa là lúc này thân thể mục tiêu đang ở trạng thái nhiệt độ cao bất thường.

Thẩm Giáng Niên bị bệnh sao? Nguyễn Duyệt Sinh sợ mình phán đoán sai tình huống, nhiều lần xác nhận Thẩm Giáng Niên quả thực đang sốt. Sinh bệnh thì tìm bác sĩ, đây là kịch bản của người bình thường, Nguyễn Duyệt gọi điện cho bác sĩ gia đình riêng của Thẩm Thanh Hoà, “Nhiệt độ không đột ngột giảm xuống, cô ấy cũng chưa từng đến nơi đông người.” Cô kể lại những gì mình biết. Bác sĩ nói không chắc là cảm lạnh hay cảm lạnh do virus.

“Ừm.” Bác sĩ suy đoán: “Khả năng cao hơn là đang ngủ bị trúng gió hoặc tắm nước lạnh.” Nguyễn Duyệt gật đầu đồng ý, bác sĩ nói thêm: “Hiện tại người đang ở đâu?” Nguyễn Duyệt từ nãy đến giờ vẫn luôn chú ý đến nhiệt độ của mục tiêu khác thường, bây giờ mới phát hiện ra một vấn đề, chỗ Thẩm Giáng Niên đang ở là Super V001, cô không có quyền hạn đi vào.

… Thẩm Giáng Niên bị bệnh, có lẽ là bị sốt mê mang, Nguyễn Duyệt vẫn còn ôm tâm lý thử gọi điện cho Thẩm Giáng Niên, hy vọng cô ấy sẽ nghe điện thoại, rồi mở cửa. Hiện thực tàn khốc, Thẩm Giáng Niên căn bản không có nghe điện thoại, bác sĩ quay đầu nhìn Nguyễn Duyệt một cái, một lúc sau mới nói: “Nếu không thì liên lạc với Thẩm tổng.”

Tháng 11, không được làm phiền Thẩm Thanh Hoà nếu như không phải tình huống cực kỳ cấp bách. Nguyễn Duyệt cau mày, đang đánh giá mức độ nghiêm trọng của chuyện này: “Thẩm tổng không có ở nơi này, nhưng cô ấy có thể đi vào đó được, chứng tỏ cô ấy rất quan trọng với Thẩm tổng.” Thấy Nguyễn Duyệt vẫn còn do dự, bác sĩ nói, “Sốt cao rất dễ khiến thần kinh căng thẳng. Bây giờ không thể gặp trực tiếp cô ấy nên chỉ có thể phán đoán sốt là do cảm lạnh. Nếu vì nguyên nhân khác thì tốt hơn hết là nên đi khám điều trị sớm nhất có thể.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 481: Tổ tiên Diệp gia 

“Chờ một chút.” Nguyễn Duyệt biết tầm quan trọng của Thẩm Giáng Niên, nhưng Nguyễn Duyệt không chắc liệu nó có quan trọng đến mức phá vỡ mệnh lệnh của Thẩm tổng hay không, cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.

Không bao lâu, Vô Danh: Không được gọi.

Nguyễn Duyệt: Nhưng cô ấy bị bệnh, nhiệt độ cơ thể không bình thường, có thể hôn mê bất tỉnh, sốt đến động kinh cũng không gọi sao?

Vô Danh: Không gọi.

Nguyễn Duyệt: Cho dù Thẩm tổng có trách tội cũng không gọi?

Vô Danh: Không gọi.

Nguyễn Duyệt:……

Hình như cô đã hỏi nhầm người, người này vẫn luôn thờ ơ như vậy Nguyễn Duyệt: Sao chị lại thờ ơ như vậy?

Vô Danh: Em hỏi tôi, tôi trả lời, em giận cái gì.

Nguyễn Duyệt: Nếu chị là nhân vật Thẩm Giáng Niên, chị có còn nói những lời như vậy không?

Vô Danh: Đâu phải tôi chưa từng trải qua, không chết được.

Nguyễn Duyệt: Em muốn gọi cho Thẩm tổng.

Vô Danh: Em đã đưa ra quyết định rồi, vậy tại sao lại phải hỏi tôi?

Nguyễn Duyệt tức giận vô cùng, sau một lúc do dự, chủ động gọi điện cho Thẩm Thanh Hoà.

Điện thoại reo ba lần đều có người bắt máy, Nguyễn Duyệt nói: “Thẩm tổng.”

“Cô ấy đang không tiện.” Chỉ nói một câu sau đó cúp điện thoại. Nguyễn Duyệt sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn điện thoại, Thẩm tổng không cầm điện thoại trong tay sao? Giờ cô phải làm sao đây? Chẳng lẽ đợi Thẩm Giáng Niên sốt đến điên dại.

“Ngoại trừ Thẩm tổng…” Bác sĩ nói, Nguyễn Duyệt ậm ừ, ngoại trừ Thẩm tổng, cô không biết còn ai có thể mở được cánh cửa này. Lúc này Nguyễn Duyệt không thích công nghệ cao lắm, rất thông minh nhưng cũng rất “vô tâm”.

Tham Khảo Thêm:  Chương 213

Giọng nói vừa rồi nghe cũng không lớn tuổi lắm, rốt cuộc là ai đây? Tự tiên nghe điện thoại của Thẩm tổng, Nguyễn Duyệt còn chưa nghĩ xong thì điện thoại cô vang lên, Thẩm Thanh Hoà gọi điện thoại lại!

Nguyễn Duyệt vội vàng bắt máy: “Thẩm tổng.”

“Thanh Hoà không thể nghe điện thoại. Nếu có chuyện gì gấp, có thể nói chuyện với tôi trước.” Giọng nói điềm tĩnh, ôn nhu nhưng trong đó lại có nghiêm nghị, Nguyễn Duyệt cũng không hề hoảng sợ, “Ngài là ai?”

“Tôi là người nhà của Thanh Hoà.”

A… người nhà, Nguyễn Duyệt vội vàng tìm kiếm trong đầu không thể xác định được ai trong đại gia tộc nhà họ Thẩm? Tuy nhiên, nghe giọng điệu có lẽ không phải là một nhân vật nhỏ, thế là cô dùng giọng điệu cung kính nói: “Chào Ngài, tôi là trợ lý riêng của Thẩm tổng, hiện tại trong nhà có việc gấp, cần phải nhờ Thẩm tổng cấp phép mới có thể đi vào xử lý.” Nguyễn Duyệt không khéo lựa lời, không nói sự thật, thậm chí không dám nói rõ, sợ gây phiền phức cho Thẩm Thanh Hoà.

“Tọa độ cụ thể.” Bốn chữ ngắn gọn cho thấy người nhà này biết rất rõ về Thẩm tổng, cô biết Thẩm tổng có rất nhiều bất động sản, nhưng nghe giọng điệu thì biết rất rõ về nơi này.

Trên trán Nguyễn Duyệt lấm tấm một lớp mồ hôi, lúc này có căng da dầu thì cũng phải tiếp tục vì Thẩm Giáng Niên, sau một lúc do dự, cô nói: “SuperV001, biệt thự đơn lập ở quận XX, Thượng Hải.”

Trong micro nhất thời im lặng, thời gian như ngừng trôi, Nguyễn Duyệt nuốt nước miếng, nếu hỏi chi tiết thì cô sẽ trả lời thế nào? Thẩm tổng hiếm khi nhắc đến gia đình mình nên Nguyễn Duyệt không chuẩn bị gì cho việc này.

“Đi đi.” Hai chữ ngắn gọn chứa đựng quá nhiều thông tin, cánh cửa sau lưng vang lên một tiếng, Nguyễn Duyệt xoay người, cô đẩy vào, cánh cửa thật sự mở ra.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

… Môi Nguyễn Duyệt hé mở, nhưng anh không nói gì. Cô luôn cho rằng Thẩm tổng là người duy nhất có đặc quyền trong nơi ở của Thẩm tổng, còn Thẩm Giáng Niên là người thứ hai, nhưng bây giờ rõ ràng là có người khác biết chuyện, cô đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, Thẩm tổng biết chuyện này chứ? Cô phải làm thế nào để vòng qua người này, mau chóng nói cho Thẩm tổng biết đây?

“Mau xử lý cho tốt.” Người nói dừng lại, “Chỉ lần này thôi, đừng làm phiền Thanh Hoà bằng những chuyện tầm thường tương tự.”

… Nguyễn Duyệt bất mãn, chuyện tầm thường là tầm thường thế nào, liên quan đến mạng người, sao có thể coi là tầm thường?

“Nghe thấy chưa?”

“…” Nguyễn Duyệt nín thở, “Vâng.”

“Là trợ lý của cô ấy, là chia sẻ bớt phiền, chứ không phải thêm phiền.”

“…” Nguyễn Duyệt không nói nên lời, “Vâng.”

“Chuyện này cô không cần nói cho Thanh Hoà biết, hiểu rồi chứ?”

……

……

……

“Vâng.” Sắc mặt Nguyễn Duyệt nóng bừng, đây là nghi ngờ năng lực làm việc của cô, ngụ ý là cô không nên gọi điện cho Thẩm tổng, nhưng cô đã gọi. Quả thực, trước đó cô còn đang định đi điều tra xem là người phụ nữ nào tự tiện động vào điện thoại Thẩm tổng, còn mở ra được khu vực đặc biệt trong nhà Thẩm tổng…

“Cô biết, tôi biết, thế là đủ rồi.” Điện thoại đã cúp, Nguyễn Duyệt nhìn chằm chằm vào điện thoại đã cúp, trong lòng bắt đầu quay cuồng.

Bác sĩ cuối cùng đợi đến khi Nguyễn Duyệt cúp điện thoại, “Vậy chúng ta vào được chưa?” Cô là bác sĩ, quan tâm đ ến bệnh nhân của mình nhiều hơn.

Cả hai tưởng đâu mọi chuyện sẽ ổn khi bước vào, nhưng khi mở cửa ra, cả hai nhận ra rắc rối thực sự mới chỉ bắt đầu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.