Tần Thư: Cảm ơn cửu huyền thất tổ 18 đời nhà cậu.
Lê Thiển: Sao cậu lại chửi người ta!
Tần Thư: Tiểu bạch mã, cậu để lại cho cậu xài đi, mình không có số hưởng. [Mỉm cười.jpg]
Lê Thiển: Hay quá, tôi chưa có nói rõ là phải làm thế nào, chỉ muốn giới thiệu cho hai người quen biết nhau thôi mà, sao thế?
Lê Thiển đợi rất lâu, Tần Thư vẫn không có trả lời, Lê Thiển thực sự tức giận, tiếp tục viết: Cậu đời này sống một mình đi!
Viết xong, cảm thấy chưa nguôi giận được, tiếp tục viết: Bệnh thì không ai chăm, đói thì không ai hỏi, lạnh cũng chỉ có thể tự ôm lấy bản thân, buồn thì chỉ biết co ro trong góc khóc….
Viết đến đây, Lê thiển không có cách nào viết tiếp được nữa, bây giờ cô cũng có tốt hơn Tần Thư chỗ nào đâu? Cô cũng là kẻ độc thân mà. Lê Thiển đem xoá đi tin nhắn đã soạn, khẽ thở dài. Ở Bắc Kinh xa xôi, Tần Thư ở trong wc, rửa mặt nhiều lần, rửa đến đau mắt, nước mắt tuôn rơi.
Một mình thì đã làm sao? Một mình thì một mình thôi. Hai người không hợp nhau, cô thà ở một mình. Một mình cô vẫn chả sao, chỉ mong tiểu bạch dương kia có một mái ấm. Vốn dĩ tưởng đâu thứ cậu muốn mình chẳng thể cho được, mình chỉ có thể vờ rộng lượng gửi lời chúc phúc tốt đẹp đến cậu; nhưng hiện thực thì mình rất keo kiệt, đến mức không muốn làm chuyện trái lương tâm.
Nước lạnh làm người ta bình tĩnh lại. Tần Thư lau mặt, nhìn người trong gương, mặt đỏ bừng, ánh mắt bất lực khiến cả người trông đờ đẫn, mái tóc đen ướt dính vào mặt, khiến đáy lòng có cảm giác ngột ngạt khó tả.
Tần Thư vén tóc ra sau tai, mái tóc trắng dài ba ngàn thước, nỗi lo cũng dài như sợi tóc, đây không phải là tóc, tất cả đều là lo lắng. Một ngày nào đó cô khó chịu đến cực hạn, cô sẽ dùng một dao chặt đứt.
Tần Thư cầm lấy điện thoại di động rời khỏi nhà tắm, ngồi phịch xuống ghế sofa, một lúc sau cô lại bắt chuyện với Lê Thiển.
Lê Thiển: Có muốn tôi gửi tiểu bạch mã của tôi qua chăm mấy ngày không? Sẵn tiện giới thiệu hai người quen biết luôn.
Thực ra cũng không có ác ý gì phải không? Nhưng Tần Thư thật sự không thể coi đó là ý tốt, khi nhìn thấy Lê Thiển chủ động gửi tin nhắn, cô cảm động đến không ngờ… chính là nói đến tiểu bạch mã. Lúc này, đoán chừng Lê Thiển sẽ tức giận mấy ngày không thèm để ý tới cô?
Cuộc sống cô đơn lẻ bóng, đã sớm học được cách tự an ủi bản thân.
Giận thì giận, dù sao giờ chẳng có gì để sợ. Cũng chưa từng có được nên cũng chẳng có gì để mất, thật vô nghĩa…. Tần Thư nhớ đến diễn đàn, ít ra thì ở trên đó các cô còn liên lạc với nhau.
Lê Thiển đúng là tức giận thật, cô cũng chỉ có ý tốt thôi. Nhưng cũng không hẳn là tức giận, chỉ là có chút nghẹn khó tả, khác với trước kia, trước kia cô dỗi Tần Thư, Tần Thư từ chối cô thì cũng không sao hết; nhưng lần này, cô thật sự có ý tốt, bị từ chối, Lê Thiển xem đi xem lại tin nhắn đã gửi, có gì không đúng à? Cô không hiểu.
Nghĩ không ra được là tại sao, càng tức giận hơn, tức giận đến mức không bao giờ để ý đến Tần Thư nữa, hừ cầu cho bệnh mãi không khỏi, phải đến cầu xin cô đến chăm lo, thế mới được, Lê Thiển thầm “nguyền rủa” Tần Thư.
Khi màn đêm buông xuống, Thẩm Giáng Niên ngủ say, Lê Thiển lén lút đo nhiệt độ cho Thẩm Giáng Niên, cuối cùng cũng trở lại bình thường. Lê Thiển thở phào nhẹ nhõm, chờ truyền nước xong, Lê Thiển nhẹ nhàng rút kim ra, Thẩm Giáng Niên vẫn bị đánh thức, “Mấy giờ rồi?” Giọng Thẩm Giáng Niên vẫn còn khàn khàn, Lê Thiển rót nước bưng qua, “Hơn 10 giờ rồi.”
“Cậu ngủ đi, mình không sao.” Thẩm Giáng Niên dịch sang một bên, “Nếu không ngại thì nằm đây ngủ?”
“Cậu còn khỏa thân đó.”
“…” Thẩm Giáng Niên quên mất chuyện này, mặt nóng bừng, “Cậu lấy áo ngủ giúp mình đi.”
“Không cần, mình ngủ bên cạnh.” Lê Thiển bưng ly tới trước mặt, “Uống thêm chút nước đi.”
Thẩm Giáng Niên uống mấy ngụm, Lê Thiển nghe được một tiếng ùng ục, giống như con thú cưng nhỏ vừa mới học uống nước, có chút đáng yêu: “Cổ họng đã đỡ hơn chưa?”
“Còn đau, vẫn sưng, uống nước phải ráng lắm.” Thẩm Giáng Niên nhăn nhó.
“Ừ, cậu cũng nên uống một ít thuốc hạ sốt đi.”
“Ừ.” Thẩm Giáng Niên nằm xuống, “Ngủ đi.”
Lê Thiển nằm xuống chiếc ghế sofa lớn bên cạnh, “Sofa trong nhà Thẩm Thanh Hoà còn lớn hơn giường của mình, xa hoa quá!”
“Ừ.”
“Bảo bối, nói thật, lần đầu tiên tới nhà Thẩm Thanh Hoà, cậu không có bị doạ đó chứ?” Lê Thiển xoay người nằm đó nói: “Mình coi như cũng vào nam ra bắc, nhưng lần đầu tiên mới nhìn thấy được cảnh loá mắt này.”
“Ừ, nhà cô ấy khiến mình cảm thấy có câu nói rất đúng.”
“Hả?”
“Nghèo nàn giới hạn trí tưởng tượng.”
“Đúng vậy, vốn cho rằng bản thân coi như cũng có tiền đi, nhưng Thẩm Thanh Hoà làm mình cảm thấy, mình thật nghèo!” Lê Thiển lăn lộn trên ghế, “Cậu nói xem cô ấy có bao nhiêu tiền, kiếm tiền kiểu gì?” Lê Thiển đột nhiên ngồi dậy nói: “Bảo bối, cậu nói xem, nếu mình đến bái sư Thẩm Thanh Hoà, bảo cô ấy dạy mình kiếm tiền có được không?”
“…. Cậu đúng thật là Tiền Xuyến Tử.”
*Tiền Xuyến Tử có nghĩa: Kẻ hám tiền.
“Mình giao nhiệm vụ này cho cậu, bảo Thẩm Thanh Hoà dạy mình kiếm tiền nha.”
“…”
“Đừng nằm đó giả chết.” Lê Thiển nhảy xuống ghế, trèo lên giường Thẩm Giáng Niên, “Cậu có đồng ý hay không?”
“Chuyện này cậu nói chắc Thẩm Thanh Hoà cũng đồng ý mà nhỉ?”
“Sao giống được chứ?” Lê Thiển cắt ngang, “Với mình cô ấy còn có đề phòng, nhưng cậu thì khác….”
“Khác chỗ nào….”
“Cậu là người trong lòng cô ấy, cô ấy coi trọng cậu lắm.”
“Làm gì có coi trọng chứ?”
“Sao lại không? Cô ấy còn cố ý….” Lê Thiển là người có sao nói vậy, ý thức được bản thân nói sai, thông minh như Thẩm Giáng Niên lập tức nắm bắt được điểm mấu chốt, “Cô ấy cố ý làm gì?”
“Cố ý, cố ý vì cậu mà dính vào nhiều phiền phức.” Lê Thiển lựa lời, cũng không muốn lừa Thẩm Giáng Niên, nhưng không thể nào không lừa, nói chung chung vậy coi như là không lừa đi? Cô biết Thẩm Giáng Niên ghét nhất bị người ta lừa, có một số chuyện cô có thể nói không chút do dự, nhưng cũng có những chuyện khác cô không thể, ví dụ như liên quan đến Thẩm Thanh Hoà.
“Nói như cậu, chẳng phải mình cũng giống vậy à?” Thẩm Giáng Niên nghĩ đến tất cả những thứ ngu ngốc mà cô đã làm cho Thẩm Thanh Hoà, như đi du lịch đến Thái Sơn, đến Thượng Hải tham gia hội nghị, trốn trong góc chờ đợi Thẩm Thanh Hoà xuất hiện, rồi vờ tình cờ gặp được nhau.
“Cho nên, mình mới phỉ nhổ đôi cẩu tình nhân các cậu.” Yên lành không muốn cứ thích làm này làm nọ, yêu đương bình thường, không phải tốt hơn sao?
Hai người nói chuyện một lúc, sợ Thẩm Giáng Niên mệt, Lê Thiển giục cô đi ngủ sớm. Sau khi tắt đèn, căn phòng trở nên yên tĩnh, hai người trằn trọc, mỗi người đều có tâm sự riêng, đều mất ngủ như nhau.
Lúc bình minh, nhiệt độ cơ thể của Thẩm Giáng Niên trở lại bình thường. Thẩm Giáng Niên muốn thuyết phục Lê Thiển ở lại thêm mấy ngày, nhưng Lê Thiển lại đang tính toán về Bắc Kinh, Thẩm Giáng Niên muốn cùng nhau trở về, nhưng Nguyễn Duyệt cản, “Sức khoẻ của cô chưa thích hợp để bay, ở lại nghỉ thêm mấy ngày nữa đi.” Thẩm Giáng Niên không thích sống một mình trong căn nhà lớn. Tuy có những điều bất ngờ đến từ Thẩm Thanh Hoà, nhưng không có Thẩm Thanh Hoà thì mọi điều bất ngờ đều biến thành một loại tra tấn.
Thẩm Giáng Niên nhất quyết muốn rời đi, cuối cùng Nguyễn Duyệt dùng con át chủ bài của mình: “Thật ra Thẩm tổng cũng hy vọng cô có thể ở lại đây lâu hơn.”
“Cô ấy nói vậy thật à?”
“Vâng.”
“Bằng chứng đâu?” Thẩm Giáng Niên đưa tay ra: “Cô ấy nói khi nào, nói như thế nào?”
Nguyễn Duyệt đỏ mặt không nói gì.
“Trêu cô thôi, tạm thời tôi sẽ không đi.” Thẩm Giáng Niên mỉm cười, dù sao đây cũng là nơi có nhiều hơi thở của Thẩm Thanh Hoà nhất. Nguyễn Duyệt âm thầm thở phào nhẹ nhõm, “Thẩm tổng quả thật có nói, nếu cô không tin sau này có thể tự hỏi Thẩm tổng.”
“Cô yên tâm đi, tôi sẽ hỏi.” Thẩm Giáng Niên quay người trở lại phòng ngủ.
Sau mấy ngày nghỉ ngơi, cơ thể cô dần hồi phục, Thẩm Giáng Niên cũng bắt đầu rèn luyện theo kế hoạch đã định. Ý của Nguyễn Duyệt là nếu Thẩm Giáng Niên cần, có thể mời huấn luyện viên chuyên nghiệp đến, bất cứ về mặt nào cũng có thể sắp xếp. Tính Thẩm Giáng Niên ghét bị gò bó, ngoại trừ Thẩm Thanh Hoà ra, cô không muốn bị ai quản hết, “Tạm thời không cần.” Có hướng dẫn, cô có thể tìm kiếm rồi học.
Một người luôn khó có thể kiên trì làm việc một mình, tập được mấy ngày Thẩm Giáng Niên lại buông lơi. Vừa mới buông lơi lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, một mình ở trong căn nhà rộng lớn, chẳng có hưởng thụ mà chỉ có cảm giác như bị hành hạ. Lại một lần nữa, Thẩm Giáng Niên muốn rời đi, chỗ này chẳng có gì vui vẻ hết, “Không đi tìm những bất ngờ khác sao?” Thấy Nguyễn Duyệt hỏi thế, Thẩm Giáng Niên biết được trong đó có ý khác, “Hình như cô không muốn tôi rời khỏi nơi này?”
…. Làm gì là tôi chứ? Nguyễn Duyệt điềm tĩnh giải thích, “Không có, nếu cô muốn rời đi thì có thể đi bất cứ lúc nào.”
Thật ra đi rồi cũng chả biết đi đâu, cô nói với trong nhà là đi nước ngoài, chắc gia đình còn đang nghĩ cô ở nước ngoài, nhắc đến cái này Thẩm Giáng Niên liền bực, cô mấy ngày không về nhà thế mà giáo sư Lục cũng chẳng hỏi han gì, chẳng lẽ giận cô lắm hả? Nghĩ đến chuyện giáo sư Lục giận, Thẩm Giáng Niên lại đau đầu.
Hay là mấy ngày nữa cô sẽ về Bắc Kinh nói với mẹ là mới từ nước ngoài bay về, nếu giáo sư Lục muốn đi du lịch ở đâu thì cô sẽ đi theo đó, Thẩm Giáng Niên tự like cho suy nghĩ này của cô.
Trong khoảng thời gian này, không phải là không có công việc để làm, Thẩm Giáng Niên chưa nhận việc, chứ sếp lớn của tập đoàn Nhã Nại Tưởng Duy Nhĩ còn đang chờ cô kìa.
Ý Tưởng Duy Nhĩ là Thẩm Giáng muốn nghỉ ngơi thì nghỉ, muốn làm việc thì đến tập đoàn Nhã Nại, bởi vì có rất nhiều việc chờ cô làm. Thẩm Giáng Niên vừa nghe liền không có hứng thú, rốt cuộc thì công việc tồn động là bao nhiêu chứ, cho nên Thẩm Giáng Niên cũng buông lơi công việc.
Thẩm Giáng Niên ở trong nhà lớn, cầm cuốn tập tranh ngơ ngác, muốn xem nhưng lại không dám xem, bởi vì như vậy sẽ khiến cô khó chịu. Một người rảnh rỗi, không có việc gì làm, rất dễ nảy sinh ý nghĩ lung tung, tăng thêm hoang mang, Đoạn Ngọc gửi tin nhắn hỏi cô đang ở đâu, Thẩm Giáng Niên nói vài câu cho có, Đoạn Ngọc muốn hẹn cô đi xem triển lãm nghệ thuật sắp tới ở Bắc Kinh, nghe nói khá nổi tiếng; mấy lời Thẩm Thanh Hòa cô đều nhớ rõ, cô phải làm đứa trẻ ngoan, cho nên Thẩm Giáng Niên khéo léo từ chối Đoạn Ngọc.
Thẩm Giáng Niên tưởng rằng thế là xong, nhưng không ngờ, lại có một lời mời khác đến, Thẩm Giáng Niên vốn dĩ cũng đi từ chối, nhưng không ngờ lại hỏi mục đích của lời mời là đi xem triển lãm tranh nghệ thuật.
Đi xem triển lãm tranh nghệ thuật thì không sao, vấn đề là đều cùng một cái triển lãm.
Ha ~ Thẩm Giáng Niên nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động của mình, thú vị thật đó.