Chu Dịch nấu cơm xong thì ra khỏi nhà, cũng không ở lại ăn.
Trên bày bày một dĩa cải xào, cà rốt xào đậu que, còn có một bát canh mướp đậu phụ, nhẹ nhàng thanh đạm.
Vương Vu Dạng xới một bát cơm ngồi xuống bàn ăn, nhìn bát canh trên bàn, lắc đầu cười một cái, thật sự là đứa nhỏ nói một đằng làm một nẻo mà.
Nửa đêm Chu Dịch quay về, hắn vừa mở cửa Vương Vu Dạng đã tỉnh, đứng dậy vào nhà vệ sinh.
Vương Vu Dạng mở cửa, mùi máu tanh tản trong không khí xộc vào mũi. Anh mò tới góc tường bật đèn lên, để tầm nhìn rõ ràng một chút: “Bị thương?”
Chu Dịch im lặng.
Vương Vu Dạng soi xét thăm dò, lần trước trên người đứa nhỏ này cũng có mùi máu, nhưng hành động rất bình thường.
Lần này không giống vậy, rõ ràng có đôi chút chậm chạp, hơn nữa môi lại trắng bệch.
Vương Vu Dạng hỏi: “Cậu đi tìm lão già Tôn Thành Chu?”
Chu Dịch đứng ở bồn rửa tay, rửa vết máu trong kẽ tay: “Không.”
Vương Vu Dạng tin lời hắn, không hỏi chuyện này nữa: “Bị thương ở đâu?”
Chu Dịch rũ mắt, giọng điệu lạnh lùng cứng rắn: “Anh đi ngủ đi.”
Vương Vu Dạng lại gần hắn, mũi hít vào một hai cái, lùi về sau lưng hắn hai bước, nhìn chăm chăm vào chiếc áo khoác đen hắn cố ý khoác lên: “Trên lưng?”
Chu Dịch liên tục chà xát bàn tay, mãi sau mới lên tiếng: “Ừm.”
Vương Vu Dạng nói: “Cậu cởi áo khoác ra.”
Động tác Chu Dịch đột nhiên dừng lại, chớp mắt sau lại tiếp tục: “Đã xử lý.”
“Ai xử lý cho cậu?” Vương Vu Dạng nghe thấy mùi máu rất đậm, “Không hề băng bó cẩn thận.”
Chu Dịch khựng lại một lần nữa.
Vương Vu Dạng quan tâm nói: “Để chú cậu xem.”
Cằm Chu Dịch bạnh ra: “Không có gì đẹp đẽ.”
Vương Vu Dạng bất đắc dĩ thở dài: “Đừng tùy hứng như vậy, chú còn phải trông cậy vào cậu, chú rất bận tâm đến an toàn của cậu.”
Chu Dịch giương mắt nhìn vào mắt anh từ tấm gương trước mặt, phát hiện anh nhìn hắn như thể đang nhìn một đứa nhỏ đang giận dỗi làm mình làm mẩy.
Cơn tức giận không biết ào từ đâu tới, trong phút chốc lòng Chu Dịch nghẹn cứng lại, hắn đóng vòi nước, mím chặt môi lên gác.
Vương Vu Dạng xoa mi tâm, tính tình đứa nhỏ này thực sự…
Một lát sau, Vương Vu Dạng đến tủ thuốc của nguyên chủ, tìm hộp sơ cứu cầm lên gác, nhìn thấy cái áo dính máu bị vứt chỏng chơ trên mặt đất, thanh niên chỉ mặc chiếc quần dài đen ngồi trên giường, phần thân trên cường tráng lộ ra ngoài, từ sau vai đến trước ngực quấn một lớp băng, mặt mày lạnh tanh đang tự sát trùng vết thương trên chân trái.
Chu Dịch nhìn người đàn ông đang đi tới.
Vương Vu Dạng dời mắt khỏi vết sẹo dữ tợn trên bụng trái, tới gần nhìn lưng hắn, băng gạc đã thấm mảng máu lớn.
“Vết thương bị hở rồi?”
Chu Dịch không bận tâm: “Không có chuyện gì.”
“Bị thương lúc đang làm nhiệm vụ có thể tùy tiện như vậy.” Vương Vu Dạng đặt hộp sơ cứu xuống, lười nhác nhíu mày, “Nhưng bây giờ thì không được.”
Cổ họng Chu Dịch giật giật, lạnh giọng đáp: “Nếu tôi chết, anh cũng không còn ai có thể lợi dụng.”
“Tiểu Dịch, dùng từ không đúng rồi.” Vương Vu Dạng khẽ cười, “Cậu là người chú tin tưởng nhất.”
Đêm nay Chu Dịch cũng không biết mình bị cái gì, muốn nói mấy lời kích thích người đàn ông nọ, cố tìm ra dấu vết trên mặt nạ hắn, cho dù chỉ là một vết sứt sẹo nhỏ.
“Trong lòng anh biết rõ cho dù muốn che giấu cái gì tôi cũng nhất định sẽ tra ra, vậy chẳng bằng tỏ rõ thân phận lúc tìm tôi.”
“Anh lộ bài trong tay anh cho tôi xem, bao gồm cả những con át cuối cùng, nói cho tôi tình cảnh của anh khủng khiếp thế nào, cần tôi đến mức nào. Đó cũng chỉ là mưu kế của anh mà thôi.”
Trong giọng nói của hắn không hàm chứa cảm xúc gì, cũng không nghe ra hàm ý gì: “Anh tưởng tôi tin anh thực sự bó tay chịu trói, thả lỏng cảnh giác và phòng bị trước mặt tôi. Anh lấy sự tín nhiệm anh muốn từ tôi cốt chỉ để đổi lấy một cái giá cao hơn, anh là người làm ăn, sẽ không chịu lỗ.”
Vương Vu Dạng vỗ vỗ đầu hắn, than thở: “Tiểu Dịch, cậu chỉ là lính đánh thuê tay xách súng ống mà thôi, động não lắm thế không thấy mệt à?”
Chu Dịch: “…”
“Lần sau mà bị thương, có thể về được thì về, chú sơ cứu vết thương rất thành thạo, từ nhỏ đã kinh qua không ít lần bị đám người trong gia tộc ám sát.”
Vương Vu Dạng tháo băng gạc trên người hắn ra, đập vào mắt là vết thương do dao rạch rất nghiêm trọng, kéo dài từ vai trái chếch xuống dưới, đường khâu xiêu vẹo ngả nghiêng, đơn giản thô bạo.
“Ai có thể làm một đường lớn thế này trên người cậu?”
Chu Dịch ném bình xịt giảm đau lên giường, quay về phía quạt máy: “Tôi không phải thánh thần.”
Vương Vu Dạng ném băng gạc thấm đẫm máu vào thùng rác: “Cậu tốt xấu gì cũng từng là đội trưởng trẻ nhất lịch sử quân đoàn.”
Chu Dịch lau mồ hôi trên trán: “Không chơi nổi nhiều người.”
Vương Vu Dạng “À” một tiếng: “Bị bao vây à.”
Anh giữ phần lưng dài rộng của thanh niên, kề sát vào xem vết thương: “Bất cẩn như vậy?”
Có luồng khí ấm nóng phả trên lưng, Chu Dịch bất giác căng thẳng từ đầu đến chân, khó chịu nghiêng đầu: “Đừng lại gần như vậy.”
Nghiễm nhiên quên mất lời mình từng nói, không cho người này chạm vào.
Vương Vu Dạng trêu chọc: “Khoảng cách bình thường thôi, là do Tiểu Dịch ngại ngùng.”
Gân xanh trên trán Chu Dịch hằn lên.
“Ai băng bó cho cậu?” Vương Vu Dạng nói, “Quá lộn xộn.”
Chu Dịch coi như lẽ đương nhiên: “Chúng tôi đều như vậy.”
“…”
“Đúng là tuổi trẻ.” Vương Vu Dạng cười mở hộp thuốc, “Nguyên chủ chuẩn bị rất nhiều thứ.”
Chu Dịch đưa mắt nhìn: “Rất đầy đủ.”
“Anh ta đọc sách y học.” Vương Vu Dạng sát trùng vết thương cho hắn, lấy gạc sạch ra, anh lơ đễnh, không để ý lực trên tay, “Còn có nhiều thứ chuyên dụng như vậy, cậu nói xem anh ta có phải là…”
Cơ lưng Chu Dịch cứng lại, hừ một tiếng.
Vương Vu Dạng dừng lại: “Đau?”
Chu Dịch khép mắt, thở nặng nề: “Anh nhanh lên rồi đi xuống.”
Nghe như muốn chết đến nơi.
“Việc này không vội được.” Vương Vu Dạng lải nhải lung tung phân tán lực chú ý của hắn đi, “Cậu bị thương như vậy có khóc không?”
Mặt Chu Dịch đen kịt: “Có gì hay mà khóc.”
“Sức chịu đựng cao.” Vương Vu Dạng cười, “Nói đến mới nhớ, đứa trẻ Giang Dương kia cũng có thể chịu đựng như vậy, lúc cậu ta tầm tuổi em họ mình bây giờ, khách không ai dám nhận cũng đều tiếp. Khách của Kim Tôn đều từng nghe qua tên cậu ta, là một đứa trẻ biết cách tự lợi dụng chính mình.”
“Cậu ta cũng từng qua lại với gã Tôn Thành Chu kia, là người bị giữ lại lâu nhất, lúc bị đưa về chỉ còn thoi thóp, trong người bị tiêm mấy thứ thuốc, thiếu chút nữa thì phế bỏ, chắc chắn có để lại di chứng, nếu cậu lục soát một chút không chừng có thể tra ra.”
Chu Dịch nghe anh nói, trên mặt không gợn sóng: “Anh lưu tâm một tên money boy như vậy?”
“Cậu đâu biết, khi đó chất giọng cậu ta rất tốt, hát điệu Giang Nam rất hay.” Vương Vu Dạng cười, “Chú cậu thích nghe.”
Chu Dịch cau mày không nói gì, ngũ âm của hắn còn không đủ.
Vương Vu Dạng thở dài: “Đến lúc qua tuổi hai mươi, chất giọng thay đổi, không còn trong trẻo được như trước.”
Chu Dịch chưa kịp đáp đã nghe anh nói: “Nhấc tay lên.”
Hắn cứng ngắc nghe theo, để mặc anh quấn băng gạc quanh vai, động tác chậm rãi khiến hắn có chút không chịu nổi.
Hơn nữa trên người cũng thơm.
Mùi hương kia vương vấn trên chóp mũi hắn, quẩn quanh không rời.
Chu Dịch bật quạt lên mức tối đa, vẫn cứ nghe thấy mùi kia như thường.
Vương Vu Dạng phát hiện cơ thể thanh niên đang rất căng thẳng: “Tiểu Dịch, cậu có hơi…”
Chu Dịch lạnh giọng ngắt ngang: “Ngậm miệng.”
Vương Vu Dạng cười: “Trên gác không có điều hòa, nóng quá nên Tiểu Dịch đổ hơi nhiều mồ hôi nhỉ.”
Chu Dịch nhắm mắt không trả lời, như thể đang tập trung.
Một lúc sau, Vương Vu Dạng làm xong việc, nói: “Được rồi.”
Chu Dịch khe khẽ thở ra một hơi, giọng nói rất lạnh lùng: “Anh đi xuống đi.”
“Đã đuổi chú đi rồi à?” Vương Vu Dạng vòng ra phía sau, nghiêng người lại gần.
Chu Dịch nín thở, sau cổ rịn một lớp mồ hôi.
“Cầm đi chứ.” Vương Vu Dạng cười giễu, “Chẳng lẽ vết thương nhỏ trên tay cũng cần chú cậu băng cho?”
Chu Dịch lúc này mới thấy mấy miếng băng cá nhân trên tay anh. Hắn vội lau mặt như thể vừa thoát khỏi nguy hiểm, cơ bắp cũng thả lỏng ra.
Vương Vu Dạng vốn định đi xuống, bất thình lình phát hiện ra điều gì: “Vân tay của cậu đâu?”
Chu Dịch vừa mở mắt, sau đó lại rũ xuống, mở băng cá nhân ra: “Xây xát mất.”
Vương Vu Dạng nói: “Cậu không chịu trách nhiệm tình báo, tại sao lại xóa hết vân tay?”
Chu Dịch hời hợt: “Không có tại sao.”
Đúng lúc này, đèn trên gác đột ngột tắt ngúm, quạt cũng ngừng chuyển động.
Trong mắt Vương Vu Dạng tối sầm, không nhìn thấy bất kỳ thứ gì.
Ánh trăng mỏng manh ngoài trời đêm xuyên qua cửa sổ, Chu Dịch nương vào nguồn sáng duy nhất ấy soi xét người đàn ông trên giường.
Sau đó hắn bất giác nghiêng về trước, nhíu mày, ánh mắt tối om nhìn anh chằm chằm, không biết đang suy tư gì.
Vương Vu Dạng không thể thấy, nhưng có thể nghe. Anh nghe thấy tiếng thở lành lạnh của thanh niên, quấn quít chung quanh là mùi máu tanh tưởi, đang cách anh rất gần: “Tiểu Dịch?”
Chu Dịch đứng dậy, vẻ phiền muộn chợt xẹt qua đáy mắt, hắn cứng ngắc nói: “Tôi xuống xem.”
Vương Vu Dạng nghe thấy tiếng thanh niên xuống cầu thang, sau đó hỏi: “Làm sao vậy?”
“Đứt cầu chì.” Tiếng Chu Dịch từ dưới tầng vang lên, “Trong nhà có dây kẽm không?”
Vương Vu Dạng ngồi trong tối đáp: “Không biết.”
Dưới tầng không còn tiếng động.
Chu Dịch cầm đèn pin trở lên: “Anh đi ngủ đi, ngày mai tôi sửa.”
Tầm nhìn của Vương Vu Dạng có thêm một chùm sáng, anh bám riết không tha: “Cậu cũng vậy?”
Chu Dịch nhìn anh một cái, lười trả lời.
Vương Vu Dạng cầm đèn pin chiếu khắp xung quanh, từ căn gác đến chỗ cầu thang, cuối cùng chiếu vào trên người thanh niên: “Cậu xuống tầng ngủ với chú.”
Nhịp thở của Chu Dịch nhanh hơn một chút: “Cái gì?”
Vương Vu Dạng nói: “Ngủ chung.”
Chu Dịch lui về sau một bước, bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu.
Vương Vu Dạng bị phản ứng đáng yêu của thanh niên chọc cho không nhịn cười nổi: “Không phải ngủ chung chăn, cậu nằm dưới đất.”
“Phòng của chú còn hơi mát của điều hòa, thoải mái hơn nhiều.”
Chu Dịch cũng không hòa hoãn: “Tôi ngủ trên gác.”
“Tới ba, bốn mươi độ,” Vương Vu Dạng nói, “Giờ còn cúp điện, quạt của cậu cũng không chạy được, trên này chẳng khác gì cái lò lửa, làm sao cậu ngủ được?”
Chu Dịch đáp: “Tôi ra ban công ngủ.”
Vương Vu Dạng: “…”
“Cậu không nghỉ ngơi đàng hoàng vết thương sẽ khép miệng chậm, đừng làm chú lo.”
Vương Vu Dạng âm trầm nói hết câu, quay người, chiếu đèn pin lên cầu thang lần xuống.
“Đúng rồi.” Anh ngừng một chút, “Cậu đang bị thương, ngày mai không cần ra bán hàng, thân thể quan trọng.”
Chu Dịch vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, hắn muốn nói chút xíu thương thế này không đáng kể, chỉ là cổ họng khô khốc lại, còn ngứa, muốn gãi gãi mấy cái.
Hình như không chỉ ngứa họng, còn cả chỗ khác nữa.
Mùa hè ngày chói chang, đêm trăng sáng sao thưa, khí trời hanh khô đứng ngồi không yên.
Chu Dịch né vết thương ra, nằm nghiêng một bên trên sàn nhà phòng ngủ dưới tầng, trong đầu chiếu một bộ phim điện ảnh quấy nhiễu giấc ngủ hắn.
Trong phòng có một chùm sáng chiếu lên tường, không hoàn toàn tối đen.
Vương Vu Dạng ngáp hai cái đi ra ngoài: “Tiểu Dịch, mở đèn pin không ảnh hưởng tới cậu chứ?”
Giọng Chu Dịch khàn khàn: “Tôi muốn ngủ, anh đừng nói nữa.”
Vương Vu Dạng ngáp một cái, anh buồn ngủ quá chừng, giọng nói nho nhỏ mơ hồ: “Ngủ ngon.”
Chu Dịch trừng mắt nhìn ván giường, không ngủ được.
Hắn quay người đưa mắt nhìn cửa sổ, vẫn không tài nào ngủ được, không buồn ngủ.
Phim điện ảnh cứ tiếp tục chiếu, không dừng lại.
Chu Dịch phiền não chớp mắt nghĩ, chẳng lẽ mình bị tẩu hỏa nhập ma rồi?
Mười mấy phút sau, Chu Dịch xanh mặt bò dậy, nằm sát lại cửa phòng, cách người đàn ông trên giường xa một chút.