Lúc Vương Vu Dạng còn sống rất thích mặc đồ tơ lụa, thoải mái dễ chịu vô cùng.
Một năm bốn mùa xuân hạ thu đông, quần áo cứ đúng giờ được đưa tới, rất hợp mắt, anh thường cứ thế mặc luôn, chưa bao giờ lằng nhằng hỏi han gì.
Hiện giờ anh đang mặc quần áo của nguyên chủ, tuy không phải đồ tơ lụa nhưng cũng là vải bông, lại còn rộng rãi, nói chung mặc khá thoải mái.
Mấy ngày vừa rồi anh cũng không có tâm trạng mua quần áo.
Hai đời cộng lại, đây là lần đầu tiên anh tự mua quần áo, còn là mua cho người khác.
Da Chu Dịch hơi màu lúa mạch, đầu đinh, vai dài chân dài, cơ thể cao to khỏe mạnh, ăn mặc gọn ghẽ tối giản, cực kỳ có năng lực.
Theo lý thuyết, người có tỉ lệ cơ thể đẹp rất dễ mua quần áo, nhưng Vương Vu Dạng đi mấy tiệm, nhận ra hắn hợp với màu đen nhất.
Hơi đau đầu rồi.
Hà Trường Tiến xua tay: “Ểi! Anh Vương, hồi hồn hồi hồn!”
Khóe mắt Vương Vu Dạng giật một cái.
Hà Trường Tiến ho hai tiếng, muốn nói rồi lại thôi: “Anh Vương ơi là anh Vương, trông anh như kiểu mua đồ cho người yêu ý, cái này sợ người ta không thích, cái kia sợ không được đẹp, đủ các thể loại xoắn xuýt.”
“Phải vậy không?” Vương Vu Dạng bật cười, “Có thể Tiểu Dịch còn quan trọng hơn cả người yêu.”
Hà Trường Tiếng chép miệng, bắt đầu rống lên: “Nghĩa huynh đệ, không sắc rượu nào sánh được. Nghĩa huynh đệ, không ngăn nổi bởi bốn bức tường nhà. Huynh đệ kiếp này mang hai họ. Huynh đệ kiếp sau chung mẹ già…”
(*Huynh đệ vô số – OST Tân Thủy Hử.)
Cậu ta càng hát càng hăng, âm lượng cùng tăng dần lên: “Huynh đệ hộ…”
Vương Vu Dạng lẹ chân rời đi.
“Anh Vương đừng đi nhanh như thế chứ, chờ tiểu đệ một chút.” Hà Trường Tiến tay xách nách mang đuổi theo ngay sau.
Trung tâm thương mại rất lớn, Vương Vu Dạng đi lòng vòng đến hoa cả mắt, chẳng còn kiên trì được bao nhiêu.
Hà Trường Tiến chui vào một cửa hàng, từ một loạt áo thun lôi ra một cái áo thun trắng, họa tiết đỏ vàng xanh đen thật to phía trước: “Anh Vương anh Vương, cái áo này được này, cực khác với phong cách của em trai anh, thử xem thế nào.”
Nói rồi giơ áo ra trước mặt, chìa ngón trỏ ngón cái và ngón tay út ra làm hip hop sign: “Yo yo yo, hình bánh kếp trái cây thế này có fashion hay không chứ?”
Vương Vu Dạng lia mắt nhìn: “Quá màu mè.”
“Áo không có họa tiết.” Mặt Hà Trường Tiến rất không ủng hộ, “Ở đâu có chớ.”
Vương Vu Dạng nói: “Một bộ trang phục không nên vượt quá ba màu.”
Hà Trường Tiến trợn mắt há to mồm: “Anh Vương, sao tự nhiên anh tinh tế vậy? Trước giờ vẫn là một chú già thô kệch mà.”
Vương Vu Dạng: “…”
Hà Trường Tiến treo áo trở về: “Em nói anh này, cái vai kia của em trai anh rất bắt quần áo, bọc drap trải giường lên cũng đẹp trai ngầu lòi, anh mua đại cũng được mà.”
Vương Vu Dạng đang muốn nói chuyện, điện thoại chợt rung lên. Trần Tử Húc gọi, anh ra ngoài bắt máy.
“Chú đang làm gì đấy?”
“Shopping.”
“Sao không gọi tôi?” Trần Tử Húc đang nằm trên giường nhảy dựng lên, “Chú đang ở đây, tôi tới tìm chú đi chơi.”
Vương Vu Dạng nói: “Một lúc nữa về rồi.”
“Vậy cũng được.” Trần Tử Húc khó chịu quay về giường, “Chú, tuần sau tôi nhập học rồi.”
“Tôi thuê nhà, chú biết tôi ở đâu không?”
Vương Vu Dạng nhíu mày: “Đối diện cửa nhà tôi.”
Trần Tử Húc khiếp sợ hít vào một hơi: “Vãi chưởng, sao chú biết được hay vậy?”
Vương Vu Dạng trêu đùa: “Nhà đối diện mua nội thất mới, toàn là hàng xa xỉ, phong cách lại tương đối trẻ trung, kết hợp với cách nói kia của cậu, có thể đoán được.”
“Chú lợi hại quá, vậy mà cũng nghĩ ra được.”
Trần Tử Húc ám muội: “Người xưa có câu, bán anh em xa mua láng giềng gần. Giờ tôi thành hàng xóm của chú rồi, sau này phải bồi dưỡng tình cảm đó.”
“Đúng rồi, tôi còn đặt giường đôi nữa, vừa rộng vừa mềm, nhất định chú sẽ thích.”
“Ngày mốt, chú, ngày mốt tôi chuyển tới rồi.”
Vương Vu Dạng híp mắt, nhóc quỷ này vốn con quan ba đời, lớn lên ở nước ngoài, học nguyên ngành tâm lý học, đã thế còn nghiên cứu được sáu bảy năm, không phải chỉ là đứa ngây thơ ham chơi, tính tình tùy tiện lại còn ăn bám.
Ở đối diện cũng tốt, để xem sẽ có gì.
Vương Vu Dạng mua quần áo trong đi ra ngoài, mặt mày tối sầm, người sống chớ lại gần.
Hà Trường Tiến dường như sợ anh như vậy, giọng nói nhỏ đi nhiều: “Anh Vương, anh vẫn ổn chứ?”
Vương Vu Dạng khẽ khép mi mắt: “Chân mỏi, mềm nhũn, đau đầu, mệt rã rời.”
“Đây đâu phải do đi dạo.” Hà Trường Tiến đẩy mắt kính, “Anh Vương, dạo này sức khỏe anh kém trước quá, hồi đó anh còn đi được hơn em, đi nửa ngày trời cũng không chịu nghỉ.”
Vương Vu Dạng đưa mắt nhìn cậu ta, ngừng lại mấy giây rồi thôi, mặt cũng không tối tăm nữa, chậm rãi nói: “Trời nóng quá.”
“Nóng đấy ạ, sáng sớm đã nóng, còn chẳng có tí gió nào.” Hà Trường Tiến cười, “Mới sáng ra lúc bán hàng em đã đổ mồ hôi đầy người, đem một cái khăn cũng lau không đủ, đứng có mấy tiếng mà về người hôi rình lên.”
“Tới mùa thu thì đỡ rồi, nhanh thôi.”
Vương Vu Dạng nhìn cậu ta, gương mặt nhỏ gầy toe toét miệng, trông hơi buồn cười.
Bên trong xe đậu bên đường, mấy người nhìn chằm chằm camera giám sát.
Lý Lập vò mái tóc bết dầu, nôn nóng quét mắt lung tung ra ngoài, như nhìn thấy gì, điếu thuốc bên môi run lên.
Người bên cạnh hiếu kỳ đưa đầu sang: “Anh Lý nhìn thấy gì à?”
“Không quen.”
“Vậy làm gì nhìn chằm chằm con gái nhà người ta thế?” Người nọ nói, “Trừ việc tóc cô ấy có hơi dài ra, có cái gì lạ đâu.”
Lý Lập thả điếu thuốc xuống đất, đế giày di lên: “Vớ vẩn, đang nhìn cái kia.”
Người nọ kề mặt sát cửa xe: “Cái nào? Tiên nữ nhỏ mặc váy phía sau, hay là người đội tóc giả…”
“Thằng nhóc này im lặng coi!” Lý Lập nhìn người đàn ông với gương mặt trắng bệch đi cùng một thanh niên nhỏ gầy với biểu cảm quái lạ.
Hai người vốn không cùng một loại, trong một phút chốc lại có cảm giác tương tự lạ kỳ.
Như thể là cùng một người.
Chuyện gì xảy ra?
Lý Lập vò mạnh đầu, vụ án gần đây nhất cũng quỷ quái hết sức. Chết tiệt, đau cả não.
Lúc Vương Vu Dạng đưa hai bô quần áo cho Chu Dịch, hắn không lên tiếng, mặt cũng không có biểu cảm gì.
Vương Vu Dạng cười hỏi: “Sao lại phản ứng thế này?”
Chu Dịch lạnh nhạt: “Anh muốn tôi làm gì?”
Vương Vu Dạng ngừng xé giấy gói chocolate, nghiền ngẫm cười: “Cậu lại nghĩ đi đâu rồi, chỉ là mấy bộ quần áo thôi mà.”
Chu Dịch nhìn anh chằm chằm: “Anh vô duyên vô cớ mua quần áo cho tôi?”
Vương Vu Dạng không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tại sao không?”
Đôi môi mỏng của Chu Dịch mím chặt, không lên tiếng.
Vương Vu Dạng ung dung thả túi đồ xuống: “Là Trường Tiến đề nghị, cậu ta nói cậu chỉ có mỗi quần áo đen, cũng chỉ mặc quần rằn ri. Vậy nên tôi mới mua cho cậu hai bộ, không nghĩ cậu lại thế này. Xem ra tôi làm việc thừa.”
Đáy mắt Chu Dịch tối đen, người đàn ông này không tự xưng là chú, lập tức trở nên xa cách ngạo mạn.
Phòng khách hoàn toàn tĩnh mịch, bầu không khi vô cùng ngột ngạt.
Qua tầm nửa phút sau, Chu Dịch nặng nề mở miệng: “Xin lỗi.”
Vương Vu Dạng không mở mắt.
“Là tôi hiểu lầm anh.” Khóe môi Chu Dịch giật giật, mãi sau mới thấp giọng, “Cảm ơn.”
Vương Vu Dạng ăn một miếng chocolate, cảm xúc u ám được xoa dịu. Anh lười biếng vùi người trong sofa: “Kích cỡ do nhân viên cửa hàng chọn, cậu thử xem có vừa không.”
Dường như chuyện không vui vừa rồi chưa từng xảy ra.
Chu Dịch không phản ứng lại.
Vương Vu Dạng hếch hếch cằm: “Đứng đực ra đó làm gì, đi đi.”
Chu Dịch không nhúc nhích.
“Làm sao?” Vương Vu Dạng cười trêu ghẹo, “Chẳng lẽ còn muốn chú mặc cho cậu?”
Căng thẳng trên gương mặt Chu Dịch được thả lỏng, hắn trầm mặc đi vào phòng vệ sinh.
Thái dương Vương Vu Dạng giật đùng đùng, phải mà có cái roi trong tay anh đã quất cho mấy phát: “Lại làm sao?”
Chu Dịch nhạt giọng: “Trên người tôi có mồ hôi, sẽ làm bẩn quần áo. Tôi tắm xong rồi thử.”
“…” Vương Vu Dạng không biết nên khóc hay nên cười, “Quần áo mới cũng phải giặt trước? Nếu giặt thì cậu bận tâm bẩn hay không làm gì.”
“Tiểu Dịch, cậu ngốc à?”
Mặt Chu Dịch đen kịt.
Vương Vu Dạng cười phất tay: “Đi thử đi, đây là lần đầu tiên trong đời chú đi mua quần áo, là mua cho cậu đấy.”
Con ngươi Chu Dịch khẽ nhúc nhích, hắn cầm quần áo mới vào phòng vệ sinh.
Vương Vu Dạng trêu chọc: “Đều là đàn ông con trai, linh kiện giống nhau cả, thay có cái quần cái áo cũng trốn bên trong làm gì?”
Trả lời anh là tiếng đóng cửa.
Vương Vu Dạng hưởng điều hòa gặm chocolate: “Chú đụng phải người quen ở phố cổ, Lý Lập ở đội cảnh sát hình sự. Cậu tra xem Lý Lập xuất hiện vì án gì, có phải của chú không?”
Tiếng Chu Dịch từ phòng vệ sinh vọng ra: “Cảnh sát đang tra án của Lưu Phong.”
Vừa dứt lời, cửa mở ra.
Chu Dịch chưa kéo hết áo xuống, để lộ thắt lưng thon gọn, đường nét cơ bụng rõ ràng, còn có quần lót đen bị lộ trên cạp quần, đường nhân ngư cuốn hút tuyệt mỹ.
Nếu như bỏ qua những vệt sẹo nông sâu dài ngắn chồng chéo lên nhau, sẽ là một tác phẩm điêu khắc ngoài đời thực.
Vương Vu Dạng nhìn ra thanh niên nọ đang lúng túng căng thẳng: “Cuống cái gì, tôi hôm qua chú cậu thấy cả rồi.”
Chu Dịch: “…”
“Quân đoàn lính đánh thuê kia của cậu toàn là đàn ông cả, hormone nam giới tăng vọt, đều là anh em giúp đỡ lẫn nhau, cậu phải quen rồi mới đúng, sao vẫn…”
Vương Vu Dạng nhìn hắn lạnh mặt bỏ đi, bất giác có chút buồn cười. Năm năm rồi chỉ có ba mối duyên, còn lại đều xem từ tài liệu, thật sự không nghĩ tới hắn lại có một mặt đáng yêu như vậy: “Được rồi, không nói cái này nữa, tiếp tục chuyện vừa rồi đi.”
Anh dựa vào cửa: “Theo dõi tiệm trà bánh kia?”
Chu Dịch đặt áo thun ướt đẫm mồ hôi lên bàn: “Không phải.”
Vương Vu Dạng có phần bất ngờ với đáp án này: “Tới đó hai lần cũng có chút ấn tượng với tiệm bánh và mỹ nhân tóc dài Tô Mạt nọ, những cái khác đều không nhớ. Không phải chỗ đó vậy là ở đâu?”
Chu Dịch đáp: “Một trung tâm đào tạo.”
Vương Vu Dạng đang định hỏi có cái đó à, bỗng nhớ tới Hà Trường Tiến từng gọi anh qua xem, nhưng lúc đó anh chỉ đưa mắt qua loa.
“Đêm anh bị giết, Lưu Phong xuất hiện ở đường Xuân Lai, hắn đã đến đó.”
Chu Dịch nói: “Còn một số tin tức chưa tra được, đợi chút nữa tôi đưa cho anh.”
“Tôi cũng tra chuyện của chủ quán bánh Tô Mạt,” Hắn dừng một lúc, “Cùng với cuộc sống ở nước ngoài của nhóc quỷ kia.”
Vương Vu Dạng kinh ngạc trước độ chịu khó của hắn, chưa nói đã tra cả: “Tiểu Dịch vất vả rồi.”
Chu Dịch không đáp.
Vương Vu Dạng nhìn hắn mặc áo mới vào với tốc độ cực nhanh, cũng không sợ chạm phải miệng vết thương trên lưng, trông mất tự nhiên thấy rõ: “Cậu không tiêm thì không chấp hành nhiệm vụ được, quá ngây thơ.”
Chu Dịch bật thốt lên: “Không phải trước mặt ai tôi cũng…”
Tiếng nói im bặt, hắn nhíu nhíu mày, hai tai hơi nóng lên.
Vương Vu Dạng: “Hả?”
Chu Dịch vờ như không nghe thấy, hắn nhìn mình trong gương, biểu cảm trên mặt rất khó tả.
Vương Vu Dạng cũng nhìn sang. Thanh niên mặc chiếc áo thun trắng đơn giản, đường nét trên cơ thể ôn dịu đi nhiều, mùi máu lạnh giết chóc cũng tản bớt, có chút chút dáng vẻ của đứa nhỏ tầm hai mươi tuổi nên có.
“Xoay một vòng cho chú nhìn xem.”