“Nếu có thể thì tôi không muốn làm cộng sự của anh, tôi chỉ muốn làm bạn anh thôi.”
***
Có lẽ Hình Tất hận loài người.
Có lẽ loài người có lí do riêng khi cho rằng những người máy sinh hoá mạnh mẽ hơn, sở hữu các tính năng tốt hơn, sinh tồn và thích ứng giỏi hơn mình này đây tuy tiệm cận nhưng vĩnh viễn không phải là người.
Một khi mất khống chế, thứ loài người phải đối mặt có lẽ là sự huỷ diệt.
Hệt như những lưu dân gian nan sinh tồn và các nạn dân chăm chăm bắt lấy một tia hi vọng sống hư ảo ở thế giới ngoài kia, sinh mạng yếu ớt của họ không chịu nổi một đòn của người máy sinh hoá.
Người máy sinh hoá vốn là “người bạn” được loài người tạo ra để đương đầu với thế giới khốn khó ấy, sau khi trải nghiệm sự trung thành ban đầu, cuối cùng loài người cũng quay về kết cục đáng sợ nhất: Những yếu tố có thể huỷ diệt loài người – dù cho vô cùng mỏng manh – đều phải bị tiêu diệt.
Bao gồm cả những “người bạn” từng vào sinh ra tử vì loài người.
Nhưng góc độ của người máy sinh hoá lại hoàn toàn khác với con người, họ sinh ra vì loài người, được loài người xem là “bạn”, họ tiệm cận loài người đến thế, họ được dạy để nhân tính hơn, họ biết yêu giận buồn vui, biết cách suy ngẫm và biểu đạt, song càng nhân tính thì càng phức tạp và khó khống chế – điều mà loài người luôn e ngại.
Loài người – với vai trò là một tấm gương, thì năm tháng qua đi, sống rồi lại chết vẫn không hoàn hảo.
Những người máy sinh hoá học cách nhân tính hoá từng chút một ấy – dưới sự hạn chế tuyệt đối của cái lốt “bạn bè”, làm sao có thể trung thành tuyệt đối như loài người hi vọng.
Cuối cùng, chuyện ai là kẻ phản bội, ai vứt bỏ “bạn bè” có lẽ không còn quan trọng nữa, quan trọng là sự phản bội này chừng như chắc chắn sẽ xảy ra.
“Anh sẽ hận tôi ư?”
Lúc nhìn Hình Tất và hỏi câu này, tâm trạng Khưu Thời khá khó tả. Anh chỉ muốn xác nhận xem Hình Tất mang tâm trạng gì khi đối diện với một con người là anh.
Họ từng chiến đấu bên nhau, từng trải qua sinh tử.
Khưu Thời từng bảo, họ là bạn bè sống chết có nhau.
Nhưng tình bạn này đáng mấy cân mấy lạng trước quá khứ đau khổ của Hình Tất đây, anh không dám xác định.
Hình Tất không trả lời ngay, hắn nhìn Khưu Thời, lát sau khoé môi mím chặt mới khẽ nhoẻn lên: “Không đâu.”
Tích tắc ấy Khưu Thời chỉ thấy tâm tình rối tung bét nhè của mình sôi trào.
Trào ra đằng mắt.
Anh tức tốc xoay mặt đi.
Lần rơi nước mắt gần nhất là mười mấy năm trước, khi Triệu Lữ bị bè lũ nạn dân đánh từ trên núi xuống chân núi ngoại thành, chỉ để trộm một lon đồ hộp về cho anh đang bị bệnh.
Sau đấy anh đứng trên nóc công sự ở ngoại ô, đã bắt gặp quá nhiều khổ đau và tuyệt vọng, vẫn luôn đinh ninh không còn điều gì có thể khiến mình rơi nước mắt nữa.
Nhưng giờ đây nước mắt trào ra quá đột ngột và ngang ngược, ngay khi xoay đi, một giọt nước mắt đã đáp xuống mu bàn tay anh.
“Cái đệt…” Anh hãi hùng quệt mắt, “cụ.”
Lý Phong đốt điếu thuốc, nhìn Hình Tất.
Khưu Thời bước sang nhón một điếu từ bao thuốc y đặt trên bàn, đoạn cũng châm lên.
“Phòng thí nghiệm cấm hút thuốc.” Viện trưởng Ngô nhắc anh.
“Vậy ông khử tôi đi.” Khưu Thời bảo.
Viện trưởng Ngô thở dài.
Lý Phong bật cười.
Khưu Thời không ngồi ghế mà chồm hổm bên cạnh, lúc cần suy nghĩ thì anh không ngồi yên nổi, hay nên nói là khi thiếu cảm giác an toàn thì anh phải cuộn mình lại, như muốn gom góp tất cả dũng khí chẳng đáng là bao của mình về một mối.
“Có thể khoá kí ức hôm nay của anh ta lại không?” Khưu Thời cắn thuốc và hỏi.
Lý Phong nhìn Viện trưởng Ngô.
“Không thể chuẩn xác đến mức đó,” Viện trưởng Ngô nói, “suy cho cùng cũng không phải là chỉnh sửa một đoạn mã, biên độ sai số tương đối lớn nên chúng tôi thường khoá một giai đoạn như mấy tháng hoặc cả năm.”
“Sai số tầm nào?” Khưu Thời hỏi.
“Tầm một hai tháng.” Viện trưởng Ngô đáp.
“Kĩ thuật nát gì thế này,” Khưu Thời không khỏi liếc ông: “sai tới mức xoá sạch tôi luôn đúng không, mẹ kiếp tôi có dí ngón tay vào bôi óc anh ta thì cũng chẳng loang ra nhiều cỡ đó.”
Viện trưởng Ngô há mồm á khẩu.
Lý Phong kẹp thuốc cười cả buổi không ngừng, tàn thuốc rơi xuống đất.
Viện trưởng Ngô liếc tàn thuốc dưới đất, Lý Phong vừa cười vừa duỗi chân, vê gót giày giẫm nát chúng.
Sau đó, phòng thí nghiệm cứ thế im lìm.
“Hết cách giải quyết rồi à?” Khưu Thời hỏi.
“Tạm thời…” Viện trưởng Ngô cau mày.
“Thế,” Khưu Thời bảo, “dùng cái kĩ thuật nát kia của ông đi, sai số hai tháng thì đành vậy, khéo thay tôi… được về ngoại ô, không cần phải bán mạng cho đám cổ đỏ nữa.”
“Chuyện đó thì hơi khó đấy.” Lý Phong nói.
“Anh là cái thá gì.” Khưu Thời liếc y, phát hiện Lý Phong đang nhìn về phía Hình Tất.
Lúc Khưu Thời bàn chuyện này thì không trông sang Hình Tất nữa, bấy giờ mới không kềm nổi mà liếc lồng thuỷ tinh.
Hình Tất đang nhìn anh, sau khi ánh mắt chạm nhau, Hình Tất lắc đầu.
“Khoá kí ức hai tháng cực kì bất lợi cho tình hình thành phố Mây hiện thời,” Lý Phong bảo, “trải nghiệm và kí ức trong khoảng thời gian này của Hình Tất là vũ khí.”
“Não anh có chứa được thứ gì khác không?” Khưu Thời hỏi.
“Dù có khoá được kí ức của hắn,” Lý Phong nói, “còn của cậu thì sao? Của tôi và cả lão Ngô nữa?”
Khưu Thời ngây ra.
“Chúng ta là con người, không phải người máy sinh hoá,” Lý Phong bảo, “kí ức của chúng ta không khoá được. Lúc đối diện với Hình Tất, chúng ta sẽ luôn thay hắn nhớ những chuyện đã qua ấy. Với đầu óc của hắn, chẳng mấy chốc sẽ đánh hơi ra vấn đề thôi.”
Khưu Thời lặng người, điếu thuốc ngậm bên môi sắp tàn, tàn thuốc rơi xuống đất đánh “tạch”, anh mới hoàn hồn: “Vậy ý anh thế nào?”
“Hình Tất,” Lý Phong đứng dậy bước đến trước lồng thuỷ tinh nhìn hắn, “biện pháp duy nhất bây giờ là anh luôn ghi nhớ và đối mặt với chuyện này.”
“Đệt.” Khưu Thời nhiếc.
Hình Tất im lặng nhìn Lý Phong.
“Con người không có năng lực khoá kí ức,” Lý Phong nói, “tuy chỉ sống vỏn vẹn mấy mươi năm, trong thời đại này thì ngắn hơn thế, nhưng tất cả trải nghiệm của chúng tôi – dù vui hay buồn – đều nằm ở đấy, muốn quên cũng không được.”
Hình Tất vẫn nhìn y, ánh mắt cực kì chăm chú.
“Tôi không cho rằng tiệm cận loài người là việc đáng để kiêu ngạo,” Lý Phong bảo, “nhân tính phức tạp và luôn sẽ có một mặt không thể để lộ, bất cứ cám dỗ nhỏ nhoi nào cũng đủ sức hủy hoại một con người, song loài người cũng có phẩm tính đáng quý như ghi nhớ, đối mặt, suy ngẫm và tiếp thu, mọi trải nghiệm đều là chất dinh dưỡng nuôi chúng ta trưởng thành.”
Khưu Thời nhìn Lý Phong, đây là lần đầu tiên anh nghe Lý Phong nói chuyện kiểu này, chắc Viện trưởng Ngô cũng thế, trông ông có vẻ ngạc nhiên.
“Trải nghiệm của anh phong phú hơn, và cả những chuyện anh phải cáng đáng cũng hơn chúng tôi nhiều,” Lý Phong xoay lưng đi về tựa người vào bàn, mắt nhìn xuống đất, “anh đã có vô số lựa chọn – ví như chọn loài người hay đồng loại, nên anh hẳn phải biết rằng một khi đã chọn xong, thì những lựa chọn sau đó chỉ còn là có muốn kiên trì tiếp hay không thôi.”
Đây là lần thứ hai Khưu Thời nghe Lý Phong nói thế, trước đây anh không rõ lắm, bây giờ thì bỗng hiểu ý Lý Phong.
“Khưu Thời chọn tin anh, tôi chọn tin anh,” Lý Phong bảo, “Viện trưởng Ngô tí nữa cũng sẽ bị ép phải chọn tin anh, điều chúng tôi phải làm là luôn tin anh, và điều anh phải làm cũng là tiếp tục tin tưởng, rằng tuy loài người vĩnh viễn sẽ không xoá sổ nổi bản tính đê hèn, nhưng luôn luôn sẽ có một người đáng để anh gửi gắm niềm tin.”
Lý Phong nói xong bèn ngồi về ghế, không lên tiếng nữa.
Phòng thí nghiệm lại rơi vào im lặng.
Hình Tất chống tay lên lồng, cơ thể chầm chậm ghé đến gần, gác trán lên cánh tay chăm chú nhìn ra ngoài như muốn thấy rõ gì đấy. Hắn trầm mặc hồi lâu mới cất chất giọng hơi khàn: “Được.”
Khưu Thời nghe hơi thở của mình thoáng nghẹn lại, anh nói không thành lời, cũng không rõ lòng mình nhẹ nhõm hay căng thẳng hơn.
Trong thế giới này đây, dù cho có đứng ở lập trường nào và bằng thái độ gì, thì dường như đều không hoàn hảo.
“Thả Hình Tất ra ngoài kiểm tra sửa chữa, không hạn chế tự do,” Lý Phong xem giờ, “nửa tiếng sau có cuộc họp, tôi sẽ báo cáo trực tiếp.”
“Không cần họ tham gia nữa à?” Viện trưởng Ngô hỏi.
“Không,” Lý Phong nói, “mấy người kia cũng chỉ muốn biết chuyện Rừng Đông và đội quân người máy cộng sinh thôi, về phần Hình Tất thì thực tế đã chứng minh hắn chẳng những không mất kiểm soát mà còn cực kì dễ khống chế, có để đưa nhóm người máy sinh hoá và cộng sinh khác vào giai đoạn tiếp theo rồi.”
Viện trưởng Ngô không lên tiếng, như đang suy nghĩ.
“Viện trưởng Ngô,” Lý Phong bảo, “đừng do dự, ông đã không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.”
Viện trưởng Ngô thở dài.
“Lạc quan chút,” Lý Phong nói, “ít nhất vẫn còn sống, việc khó chịu nhất tiếp sau đây cũng chỉ có họp hành thôi.”
Hình Tất không bị hư hại nặng, lúc nấp sau đá tảng ném bom, đám người cảm nhiễm bổ nhào lên người hắn gánh phần lớn thương tổn.
So ra thì vết thương của Khưu Thời có khi lại rắc rối hơn, suy cho cùng vẫn là con người, dù chỉ rạch một đường cũng phải mấy ngày mới lành được.
“Rừng Đông có cái máy,” Khưu Thời chờ người ta xử lý lại vết thương đã rách ra mới hỏi Viện trưởng Ngô, “có thể tự động phẫu thuật, thành phố Mây có không?”
“Có.” Viện trưởng Ngô đáp.
“Cho ai xài vậy?” Khưu Thời hỏi.
Viện trưởng Ngô không trả lời.
“Cuộc sống ở nội thành rốt cuộc như thế nào?” Khưu Thời nhìn Hình Tất đang được kiểm tra sửa chữa ở phòng xử lý khác cách mình một bức tường kính.
“Mỗi nơi có một cách sống riêng.” Viện trưởng Ngô không hề giỏi giao tiếp như Lý Phong, nói chuyện cũng chẳng thẳng thắn bằng y.
“Tí nữa tôi về công sự,” Khưu Thời bảo, “Giám đốc Lý bảo Hình Tất có thể đi cùng tôi.”
“Anh ta bảo được thì cậu cứ làm,” Viện trưởng Ngô nói, “đừng hỏi lại tôi, tôi không chịu trách nhiệm mấy chuyện này, tôi sẽ chuẩn bị mấy loại thuốc cậu cần dùng, thiếu hay cần thêm gì thì nói với Giám đốc Lý.”
“Ừ, cảm ơn.” Khưu Thời đáp.
Viện trưởng Ngô im lặng, trầm mặc nhìn nhân viên xử lý vết thương cho anh, sau đó xoay đi đến căn phòng sát vách.
Hai chiếc xe họ đem về đều sung vào tài sản của nhóm công nhân dọn xác, con xe địa hình kia đã được Lý Phong sai cấp dưới đưa ra ngoại ô, còn chiếc xe đen lớn của Rừng Đông thì đỗ dưới hầm đỗ xe của Viện Bảo tàng và đã được rửa sạch sẽ, đầu xe dán hai tấm thẻ thông hành của Sở An sinh và Cục Phòng thủ.
Xem khí thế này đi, ngay cả xe của Lý Phong cũng chỉ có mỗi thẻ thông hành của Sở An sinh thôi.
Trong thùng xe còn chất không ít vật tư, quần áo thức ăn thuốc thang các loại.
Khưu Thời nhìn Hình Tất, lúc họ cùng rời phòng thí nghiệm, ánh mắt Viện trưởng Ngô vẫn phiếm lo lắng, dẫu sao cũng chẳng ai chung sống với người máy sinh hoá trong một khoảng thời gian dài, đâu ai biết tâm trạng Hình Tất có còn biến động hoặc có xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào nữa không.
Song Lý Phong lại nghĩ khá đơn giản, với một Hình Tất đã sở hữu đoạn kí ức ban đầu thì kích thích mà phòng thí nghiệm mang lại sẽ lớn hơn bất cứ nơi nào khác.
Đã chọn tin thì phải luôn tin.
“Anh lái hả?” Khưu Thời hỏi Hình Tất.
“Ừ.” Hình Tất đáp, ngồi vào ghế lái.
Khưu Thời cũng lên xe: “Tí nữa đám Triệu Lữ có lẽ sẽ…”
“Bâu lại tăm tia tôi.” Hình Tất bảo.
“Thì dù gì trước đấy anh chỉ là cảnh vệ của Cục Phòng thủ,” Khưu Thời nói, “lại còn là kiểu một cốc xỉn luôn như Triệu Lữ.”
Hình Tất cười cười, khởi động xe.
“Hình Tất,” Khưu Thời nhìn hắn, “ban nãy… tôi không có cơ hội lên tiếng.”
“Giờ muốn nói à?” Hình Tất hỏi.
“Muốn,” Khưu Thời nhíu mày, “nhưng mở mồm rồi lại không biết phải nói gì.”
“Chất lượng giảng dạy của trường nạn dân ở ngoại thành vẫn chẳng ra sao.” Hình Tất bảo.
Khưu Thời bật cười, lát sau mới bảo: “Dù có bao nhiêu kẻ địch đi nữa, thì anh vẫn sẽ có bạn bè.”
“Như cậu à?” Hình Tất nói.
“Ừ,” Khưu Thời gật đầu, “nếu anh chỉ còn một người bạn thì đấy sẽ là tôi.”
Hình Tất cười cười: “Giờ cũng chỉ có một người bạn là cậu thôi.”
Khưu Thời không biết phải nói gì bèn duỗi tay vỗ rồi siết chặt vai hắn, động phải vết thương trước ngực lại vội vã rụt về: “Đệt.”
“Cái MP3 kia đâu,” Hình Tất hỏi, “đưa tôi.”
“Cái gì 3?” Khưu Thời không rõ.
“Cái món hát bài Chúc mừng sinh nhật ấy.” Hình Tất bảo.
“Đây.” Khưu Thời rút nó ra khỏi túi áo, toan đưa cho Hình Tất thì phát hiện có một mảng chẳng biết dính phải máu ở đâu, anh bèn lau vội vài cái vào quần mình.
“Không sao.” Hình Tất cầm lấy bỏ vào túi.
“Tí về công sự sạc pin cho anh,” Khưu Thời bảo, nghĩ đoạn thở dài, “nghe tới nghe lui cũng chỉ một bài ấy.”
“Bị cậu hát thành hai rồi.” Hình Tất nói.
“Thế nếu anh không ngại,” Khưu Thời bảo, “chắc tôi hát được thành dăm ba bản nữa đấy.”
“Có thể ghi âm lại.” Hình Tất nói.
“Vậy để tôi lấy thú cưng ghi âm một đống cho anh,” Khưu Thời bảo, “có cả chức năng xem hình luôn.”
“Không quen xài thứ đó.” Hình Tất nói.
“Cụ ông xài đồ cổ.” Khưu Thời bảo.
“Ờ.” Hình Tất cười cười.
Lúc lái từ nội thành ra ngoại ô, Khưu Thời cố ý bảo Hình Tất đi đường vòng rảo quanh nửa cái nội thành.
Có thể thấy không ít nơi đã đang rối tung lên.
Do cơ sở hạ tầng vốn có một nửa không gian nằm luôn trong lòng núi chứ không tựa vào núi, hoặc do đường hầm lưu thông được xây bằng cách đào rỗng lòng núi, nên một khi bị đánh bom thì cả ngọn núi lẫn thảm thực vật bên trên đều sẽ bị huỷ hoại, số đá tảng trọc lốc loã lồ rải rác và sắc nhọn ấy nom thảm thương hơn cả thị trấn Rừng Đông vừa trải qua một cuộc chiến quy mô nhỏ.
Đến trạm kiểm soát rời nội thành thì xe họ bị chặn lại.
Vẫn là cảnh vệ của Cục Phòng thủ làm công tác kiểm tra, họ nhìn thẻ thông hành trên đầu xe rồi thò đầu vào quan sát người trong xe.
“Công nhân dọn xác?” Cảnh vệ kiểm tra ghế phó lái nhìn Khưu Thời, “Mày lấy đâu ra chiếc xe này!”
Khưu Thời cực kì chú ý mặt người, tuy qua thời gian thì những gương mặt đang sống rồi chết đi ấy sẽ dần nhạt nhoà, nhưng cũng có những gương mặt luôn luôn khắc ghi trong trí nhớ.
Ví như gương mặt phiền phức trước mắt này.
Gã cảnh vệ mới tới từng chặn anh một lần ở đây, xem ra gã cũng có ấn tượng khá sâu sắc với anh.
Tất nhiên bây giờ gã đã không còn là lính mới nữa, phách lối hơn hồi trước nhiều.
“Ra đây!” Gã trỏ Khưu Thời.
“Tại sao?” Khưu Thời tựa lưng ghế nhìn gã, hơi khó chịu.
Nội thành làm anh khó chịu, lúc nào cũng thế.
“Tao có đủ lí do để nghi ngờ chiếc xe này là đồ mày ăn trộm! Ra đây!” Phách Lối rút súng ra trỏ vào anh.
Khưu Thời gần như rút súng giắt trên đùi ra cùng lúc với gã, anh thò súng qua cửa sổ, chĩa thẳng vào mũi gã: “Cút.”
Vài cảnh vệ cạnh đấy tức khắc bước sang, rút súng nhắm vào: “Sao vậy?”
“Chiếc xe này có vấn đề!” Phách Lối nhìn khẩu súng trong tay Khưu Thời: “Một thằng công nhân dọn xác…”
“Họ có thẻ thông hành,” có người nói, “thẻ thông hành không có vấn đề gì.”
“Lão Lư có đấy không?” Khưu Thời hỏi.
“Có,” người nọ ngoảnh lại hét với vào bốt kiểm soát, “lão Lư!”
Lão Lư chạy ra, thấy cảnh này thì đực mặt. Sau đó trông thấy Khưu Thời thì ngây ra lần nữa: “Vụ gì đây?”
“Anh gọi một cuốc thử,” Khưu Thời bảo, “xem tôi có được đi không?”
“Thẻ thông hành có vấn đề hả?” Lão Lư hỏi người bên cạnh.
“Không.” Có người đáp.
“Cho qua.” Lão Lư cau mày liếc Phách Lối, “Tôi đã bảo Khưu Thời là người của Giám đốc Lý rồi mà? Cậu khôn lên một tí có được không?”
Với đám người này thì công nhân dọn xác thấp kém hơn cả nạn dân ở ngoại thành, đại khái không đáng để gã phải đặt cái “khôn” của mình vào.
“Chẳng có sổ sách nào ghi nó từng vào nội thành cả!” Phách Lối vẫn không hợp tác.
Khưu Thời vốn không định gây sự mất thời gian ở đây, bây giờ anh đã là một công nhân dọn xác trưởng thành hết bộp chộp rồi.
Anh mở cửa xe nhảy xuống, Phách Lối chưa kịp phản ứng đã bị anh tóm phắt lấy gáy nhấn mạnh đầu vào vách xe.
Tiếc rằng gã này không cho phép anh trưởng thành.
“Rầm” một tiếng, Phách Lối ôm trán vật ra đất.
“Được đi chưa?” Khưu Thời hỏi.
“Đi đi đi đi đi đi…” Lão Lư phẩy tay với anh.
Xe lái qua trạm kiểm soát.
Khưu Thời nhíu mày, bực bội cất súng: “Đã lúc nào rồi mà còn hở ra là diễu võ giương oai.”
“Trước đây cậu thường đánh nhau lắm à?” Hình Tất hỏi.
“Đâu có thường,” Khưu Thời ngẫm nghĩ, “hồi bé chắc đánh nhiều hơn.”
Hình Tất im lặng.
“Sao vậy?” Khưu Thời liếc hắn.
“… Khá thú vị,” Hình Tất bảo, “hiệu suất rất cao.”
“Mấy người hồi đó anh tiếp xúc không đánh nhau thế này chứ gì?” Khưu Thời nói.
“Có mỗi một câu mà nhớ dai vậy.” Hình Tất cong môi.
“Thì cũng do anh nói tôi mới nhớ lâu hơn tí,” Khưu Thời bảo, “chứ người khác vài hôm tôi đã quên gần hết.”
Hình Tất không đáp, nhìn ra cửa sổ.
Ngoại thành vẫn y như vậy, không bị phá hoại song thực ra cũng chẳng có gì để mà phá cả, đủ kiểu lều nát xếp chồng lên nhau trên giàn khung gỗ tựa vào vách núi. Chẳng cần ai ném bom, chỉ một trận mưa dông thôi cũng đã quét sạch một nửa.
Điều duy nhất khác lạ là con người, hoặc nên nói là bầu không khí chung, cái sự rộn rã điên cuồng giữa bờ tuyệt vọng vốn nô nức ngoại thành đã không còn nữa.
Đã hoá yên ắng và đè nén.
Có lẽ là do tất cả đã cảm nhận được rằng, cái chốn an thân dẫu chỉ đủ để họ gượng sống tiếp cũng đã hơi lung lay rồi.
Phòng tuyến của quân đội ở ngoại ô đã mở rộng ra kha khá, tuy không nhìn thấy nhưng từ khi ra khỏi đường hầm, Khưu Thời đã cảm nhận được.
Đấy là trực giác của một người đã sống ở đây hai mươi mấy năm, bất cứ một thay đổi nhỏ nhoi nào cũng sẽ bị anh nhạy bén bắt được.
“Tí nữa tôi chuẩn bị một công sự riêng cho anh,” Khưu Thời bảo, “anh không muốn quậy với tụi nó thì cứ ở trong phòng.”
“Khỏi.” Hình Tất nói.
“Ý tôi là,” Khưu Thời nhìn hắn, “tụi nó ắt…”
“Tôi không muốn ở một mình.” Hình Tất nói.
“Được, hiểu rồi,” Khưu Thời gật đầu, “vậy tối nghỉ…”
“Khỏi.” Hình Tất nói.
“Khỏi gì?” Khưu Thời ngớ ra, “Không nghỉ hay…”
“Khỏi phòng riêng.” Hình Tất nói.
Khưu Thời lấy làm khó hiểu: “Vậy anh…”
“Tôi ở phòng cậu.” Hình Tất nói.
“Có cho tôi nói một câu hoàn chỉnh không đây.” Khưu Thời bảo.
“Mới nói rồi đấy thây.” Hình Tất nói.
Khưu Thời không khỏi bật cười: “Đệt.”
Xe chạy thẳng đến chân dốc, công sự trên đồi yên ắng, chẳng có ai hay bất cứ âm thanh gì.
“Từ lúc chúng ta rời cửa hầm, đám này đã nhắm thẳng súng vào chúng ta rồi.” Khưu Thời bảo, chính anh cũng nghe ra cái sự đắc chí không tên trong giọng mình.
“Nháy đèn hai phát đi.” Anh bảo Hình Tất.
Hình Tất nháy hai phát đèn rồi nhìn anh: “Hình như đèn hỏng rồi.”
“… Cái đệt.” Khưu Thời cạn lời, chỉ đành mở cửa sổ, thò đầu ra quát một tiếng, “Anh đây!”
Chỉ thấy trong công sự có người lao ra, tiếng quát đầy khí thế: “Cái đệt cụ nhà anh —“
Là Triệu Lữ.
Sau đó, mười mấy người túa từ trong các công sự khác nhau ra.
“Hình Tất,” Khưu Thời ngoảnh nhìn Hình Tất, “quả thực anh rất biết cách che giấu tâm trạng.”
Hình Tất cũng im lặng xoay sang nhìn anh.
“Nên tôi không đoán ra được rốt cuộc bây giờ anh mang tâm trạng gì,” Khưu Thời nói, “tôi chỉ muốn bảo anh là, dù anh có khó chịu, bực bội, không vui gì thì cũng phải nói tôi biết.”
“Ừ.” Hình Tất đáp.
“Nếu có thể,” Khưu Thời bảo, “tôi không muốn làm cộng sự của anh, tôi chỉ muốn làm bạn anh thôi.”
“Tôi biết.” Hình Tất nói.
“Anh Thời —!”
“Là anh Thời!”
Đám người trên đồi gào thét lao xuống, cả nhóm ai cũng nhanh nhạy lanh lẹ, chỉ có một đứa mới chạy vài bước đã bắt đầu lăn.
“Cái thằng ngu này,” Khưu Thời mở cửa xuống xe, “rốt cuộc cậu có thù hằn gì với Lý Phong thế, sao vẫn ở đây?”
“Anh đấy mẹ kiếp!” Triệu Lữ là người đầu tiên đến đích, mấy bước cuối cùng nhảy từ một tảng đá xuống trước mặt Khưu Thời, ôm chặt lấy rồi hôn thẳng lên mặt anh, “Còn sống này!”
“Sống này!” Cả đám đều nhảy sang, bắt đầu nhào tới như đang thi đua.
Chẳng được mấy giây, Khưu Thời đã bị nhóm người này bao vây, không thấy đâu nữa.
Mặt mày đáy mắt từng người đều toát lên vẻ vui mừng phấn khích đơn thuần, trần trụi thẳng thắn.
Hình Tất không xuống xe mà tựa ghế lái, lặng lẽ nhìn nhóm công nhân dọn xác quát tháo cười đùa, thi thoảng còn chửi đổng đôi câu chẳng kiêng dè gì này.
“Con người là thế, là thành phẩm của dây chuyền sản xuất rách nát với chất lượng không đồng đều, có thể khiến con mừng rỡ, cũng có thể làm con tuyệt vọng.”