Diệp Ngọc Luân hai mắt phát sáng, nói: “Mỗi điều anh Lâm nói đều không sai, môn công phu này của nhà họ Diệp tôi gọi là Xích Dương Thần Công, có một đoạn thời gian đã bị mất, sau đó liền thiếu mất một phần, là do những bậc đi trước của dòng họ dựa vào chút kí ức sau này bổ sung thêm vào.”
Lại xác thực lại một lần, không khó để dựa trên nền tảng ban đầu sửa lại thành một môn nội công tâm pháp có thể tu luyện được.
Ngay từ đầu anh đã không nói rõ, trực tiếp mở miệng đòi bí kíp, cũng là để thăm dò và thử thách Diệp Ngọc Luân một lượt, nếu như ông ta không tình nguyện lấy ra, cũng chính là để mất cơ hội lần này.
Rất nhanh, Diệp Ngọc Luân liền mang một cuốn sách mỏng giao cho Lâm Dương.
Lâm Dương tiện tay lật xem, lướt nhanh như gió.
Một phút sau, anh liền gấp sách lại, lắc lắc đầu nói: “Chủ nhà họ Diệp, nếu như tôi không nhìn nhầm, bộ công pháp này mà các người tu luyện không hề hoàn chỉnh, phần đằng sau là do người khác thêm vào đúng không? Hai đường đi hoàn toàn khác nhau, khó trách lại có nguy hiểm tiềm ẩn lớn đến như vậy.”
Lâm Dương nói: “Đã biết rồi, để tôi về nghiên cứu một chút, xem xem có thể giúp các người tốt hơn chút không.”
Diệp Ngọc Luân nhất thời cả mặt chấn kinh, luôn miệng cảm ơn.
Chính vào lúc này, có một vị con cháu nhà họ Diệp tiến vào, nói: “Thưa ông chủ, ngoài cửa có một cô gái tên Liễu Ngọc Tuyết muốn gặp, nói là đến tìm chồng.”
Diệp Ngọc Luân khẽ nhíu mày, Lâm Dương hiện giờ là vị khách tôn quý nhất của nhà họ Diệp, thời khắc này sao có thể để những người không đâu đến làm phiền, lập tức nói: “Liễu Ngọc Tiên Ngọc Nữ gì ở đây, không quen biết, để cô ta đi đi.”
(Trong raw cũng nói lái tên của Liễu Ngọc Tuyết nên t để như vậy nhá Nóc:>)
Lâm Dương nói: “Đợi đã, cô ấy là đến tìm tôi.”
“A…”
“Cô ấy là…”
“Cô ấy là vợ của tôi.”
Diệp Ngọc Luân trừng mắt một lúc lâu, hóa ra anh Lâm đã kết hôn có vợ rồi, ông ta không nhịn được mà nhìn sang hướng Diêu Đức Bằng, chỉ cảm thấy một trận nực cười, ông già này, vội vàng muốn để Lâm Dương làm cháu rể của ông ta, lẽ nào trước đây chưa điều tra kĩ lưỡng Lâm Dương đã kết hôn hay chưa sao?
Không đúng… xem tình hình này, ông già này không phải muốn để cháu gái ông ta đi đục góc tường nhà người ta đấy chứ!
“Còn không mau đi đi, mau mời vợ của anh Lâm vào đây, nhất định phải cung kính vào, biết chưa?” Diệp Ngọc Luân luôn miệng nói.
“Không cần đâu.” Lâm Dương đứng dậy: “Hôm nay đến đây thôi, tôi phải đi rồi, chủ nhà họ Diệp, cáo từ.”
Diêu Đức Bằng cũng đứng dậy: “Ông Diệp à, tôi với cháu gái cũng đi đây.”
Một đoàn người, dưới sự đưa tiễn long trọng của nhà họ Diệp đi về hướng bên ngoài cổng lớn.
Liễu Ngọc Tuyết rất nóng lòng.
Trong lòng vô cùng lo lắng.
Nhà họ Diệp xứ Thanh Châu, đối với tầng lớp như cô ấy mà nói thật sự là quá khủng bố rồi, người ta tiện nói chuyện một chút là có thể triệu tập vô số người đối phó với nhà họ Liễu, Lâm Dương đối đầu với nhà họ Diệp, chắc chắn không có kết quả tốt đẹp, đặc biệt là sau khi cô trở lại ngân hàng bên đó, tìm người hỏi một chút mới biết Lâm Dương sau lưng còn đắc tội với ma nữ nhà họ Diệp Diệp Tiểu Manh, còn đi với Diệp Tiểu Manh đến nhà họ Diệp, cô suýt chút nữa đã ngất đi.
Trong lòng cô vẫn luôn tự an ủi chính mình: sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì, ngàn vạn lần đừng có chuyện gì!
Sau đó, cô nhìn thấy một đám người đi ra từ cửa lớn.
Lâm Dương bất ngờ đứng ở giữa, xem ra bình an vô sự.
Trong lòng cô nhất thời thờ phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng, giây tiếp theo, cô nhìn thấy nữ bác sĩ Diêu Mộc Nhã bên cạnh Lâm Dương, mặc một chiếc áo khoác trắng, nhan sắc xinh đẹp, nói cười tươi tắn, còn có ông già hay nhìn thấy trên tivi Diêu Đức Bằng, tim bỗng nhiên run rẩy mãnh liệt.
Bỗng nhiên nảy sinh một loại cảm giác nguy hiểm nồng đậm.
“Chồng ơi!”
Liễu Ngọc Tuyết nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.
Tim Lâm Dương khẽ đập mạnh, tiếng chồng này vừa ấm áp vừa chứa đựng tình cảm nồng thắm, thật sự rất dễ nghe!
Nhưng anh không hề chú ý đến ánh mắt của Liễu Ngọc Tuyết lúc này đang nhìn về phía Diêu Mộc Nhã, hai người cách nhau ba bốn mét, ở giữa dường như có vô số dòng điện xẹt xẹt chạy qua.