Chồng Nghèo Thâm Tình Thực Ra Là Đại Gia

Chương 130



Lâm Dương lên xe của Liễu Ngọc Tuyết.

Liễu Ngọc Tuyết vẫn không ngừng ngượng ngùng, hỏi: “Người vừa rồi là ai vậy?”

Lâm Dương nói: “Em gái, Diệp Tiểu Manh.”

Liễu Ngọc Tuyết bất ngờ: “Cô ấy chính là Diệp Tiểu Manh à? Anh có biết không, nghe nói ngay cả cô ấy mà anh cũng trêu ghẹo, còn cùng nhau về nhà họ Diệp, em lo lắng chết được, em sợ anh vào rồi thì sẽ không trở ra nữa!”

Lâm Dương ngồi ở ghế phụ, nhẹ tay khẽ đặt lên đùi Liễu Ngọc Tuyết, vỗ vỗ: “Yên tâm đi, nhà họ Diệp không làm gì được anh đâu.”

Hôm nay cô mặc bộ đồ OL, trên đùi mang vớ màu đen.

Trong nháy mắt, Lâm Dương không thể ngừng di chuyển.

Cơ thể cũng chầm chậm dựa vào, muốn tiếp tục trò chơi bịt miệng lúc nãy.

Một tay Liễu Ngọc Tuyết đẩy anh ra: “Không được quá giới hạn, anh còn chưa nói cho em biết, làm sao xử lý người nhà họ Diệp? Diệp Tiểu Manh không dễ trêu chọc đâu, có phải xin nữ bác sĩ kia ra mặt rồi không?”

Lâm Dương nói: “Đương nhiên không phải.”

“Vậy thì nguyên nhân là gì? Anh đừng nói với em là, anh ở bên trong giết chết khắp nơi, đánh hết người nhà họ Diệp rồi, chủ nhà họ Diệp đích thân nhận lỗi với anh, còn đem cháu gái gả cho anh?”

“Em… Làm sao em lại biết?” Lâm Dương ngây cả người.

Tham Khảo Thêm:  Chương 764: C764: Chương 764

“Thần kinh à, anh nghĩ em ngốc chắc?”

Cho dù Lâm Dương không nói, cô cũng đoán được, nhất định là anh tìm Diêu Mộc Nhã đến để hòa giải, hơn nữa Diêu Mộc Nhã vẫn không đủ, lại lôi kéo thêm Diêu Đức Bằng, mới có thể chuyển nguy thành an.

Đối với Diêu Mộc Nhã, cô tràn ngập ý thù địch, nhưng sự việc ngày hôm nay mẹ cô Thẩm Tú Phương dựng lên, cô cũng không thể quá trách móc Lâm Dương.

“Mẹ em đâu, hiện tại như thế nào rồi?” Lâm Dương chuyển đề tài.

“Mẹ em? Đó cũng là mẹ anh đó được không!” Liễu Ngọc Tuyết tức giận nói.

“Anh thật sự muốn xem bà ấy là mẹ, quan trọng là bà ấy không xem anh là con rể a, em nghe xem lúc nãy bà ấy nói như thế nào, nếu không bởi vì em, anh thật sự không chịu nổi bà ấy, quan tâm cũng không muốn quan tâm bà ấy.” Lâm Dương cũng có tính tình nóng nảy, anh có thể yêu ai yêu cả đường đi lối về, nhưng một khi đã động chạm đến, thì rất khó giữ lại cảm xúc ban đầu.

Liễu Ngọc Tuyết thở dài: “Lâm Dương, em biết mẹ em đối với anh không tốt, em thay bà ấy giải thích với anh, quả thật con người bà ấy, tính tình có chút thiếu sót, anh biết mà, từ sau khi ba em cùng với người đàn bà kia mất tích, tình thần bà ấy liền bị kích thích, đối với phương diện tiền tài đặc biệt coi trọng, có nhiều lúc không hợp tình hợp lý, nhưng mà, em hy vọng anh có thể… khoan dung một chút, xem bà ấy như một người bị bệnh tâm thần.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1217: Kí ức bị mất đi

Lâm Dương nghe xong thiếu chút nữa bật cười.

“Được, anh nghe lời em, xem bà ấy bị bệnh tâm thần.”

Liễu Ngọc Tuyết nói: “Nhưng ngàn lần anh đừng ở trước mặt bà ấy nói như vậy.”

Lâm Dương nói: “Yên tâm đi, em cho rằng chỉ số IQ của anh không đủ sao?”

Lâm Dương vốn tưởng rằng Thẩm Tú Phương sẽ ở bệnh viện.

Nhưng mà, Liễu Ngọc Tuyết nói, mặt Thẩm Tú Phương bị đánh sưng phù, sợ đi bệnh viện sẽ dọa người khác, liền trực tiếp đi về nhà rồi.

Lâm Dương bĩu môi, đây đúng thật là giống tính cách của bà ta, chuyên gia sĩ diện hảo.

Tới biệt thự nhà họ Liễu.

Vừa vào cửa liền nghe tiếng Thẩm Tú Phương mắng chửi người khác.

“Ai cho cô động vào bình hoa này? Ai cho cô đặt ở đây? Đây là lỗi thời cô hiểu không?”

“Bây giờ cô phải bồi thường cho tôi, chín mươi triệu, một đồng cũng không được thiếu, thiếu một đồng tôi sẽ cho cô đi tù.”

Hai người vào cửa, liền nhìn thấy Thẩm Tú Phương mắng chửi người giúp việc ầm lên, thái độ vô cùng tệ, cùng với dung nhan xinh đẹp của bà ấy căn bản không xứng.

“Mẹ, mẹ lại làm sao vậy? Mẹ suốt ngày mắng cái này chửi cái kia, có thấy phiền hay không?”

Liễu Ngọc Tuyết thật sự cảm thấy nhọc lòng.

Thẩm Tú Phương trừng lớn hai mắt, la to: “Cái gì mà kêu mẹ phiền hay không? Con cũng chê mẹ phiền có phải không? Một đám các người đều cảm thấy tôi bị thần kinh? Cô ta đập vỡ bình hoa của mẹ, mẹ không thể mắng cô ta sao?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 23

Lúc này, người giúp việc cũng nổi giận, đem tạp dề ném đi: “Con người bà rất không nói lý lẽ, tôi làm giúp việc nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy người chủ nào khó hầu hạ như bà, tôi mặc kệ đấy! Bình hoa này, không phải tôi làm vỡ! Là bà tự mình làm vỡ, đưa tiền lương cho tôi, bằng không tôi và người nhà tôi không để yên đâu.”

Cuối cùng vẫn là tiền Lâm Dương đưa.

Người giúp việc chạy rồi, không ai nấu cơm.

Thẩm Tú Phương chỉ tay vào Lâm Phùng, thái độ tệ bạc nói: “Cậu đi nấu cơm, hôm nay tôi phải ăn đầu sư tử.”

Ăn cái đầu bà đi!

Lâm Dương phủi phủi ngón tay: “Tôi còn có việc, đi trước đây.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.