Trong phút chốc.
Lâm Dương liền cảm thấy, hạnh phúc đã đến gõ cửa.
Trong lòng không ngừng nghĩ, lẽ nào đúng thật là mất cái này lại được cái kia? Diêu Mộc Nhã muốn rời khỏi anh, nhưng vốn dĩ không thể, mặt vẫn cứ ngại ngùng đỏ ửng lên.
Cái cảm giác này, vẫn luôn duy trì đến tầng một.
Khi bước ra khỏi thang máy, Diêu Mộc Nhã lườm anh một cái, nhỏ nhẹ nói: “Anh còn phá như thế nữa, xem tôi xử lí anh thế nào!”
Lâm Dương oan ức nói: “Diêu…Mộc Nhã, cô không thể trách tôi thế được, là cô đã ngã vào tôi”
Năm rưỡi, hai người có mặt tại cửa chính một nhà hàng tên Hoa Sơn, khách ở đây không nhiều, nhưng xe dừng ở trước cửa, không chỉ là những loại xe hạng sang, thậm chí còn có vài chiếc giá cao ngất trời.
“Nhà hàng Hoa Sơn, xếp hạng thứ hai trong Thanh Châu này.”
“Bạn của cô có thể đặt được nhà hàng ở đây, đều là đại gia cải”
Lâm Dương cười nói.
Diêu Mộc Nhã bĩu môi: “Là có một tên tôi ghét mời khách, chính là kẻ địch mà tối nay anh phải đối phó đó.”
Lâm Dương ồ lên, đã hiểu rồi.
Chính là người muốn theo đuổi Diêu Mộc Nhã.
Đúng ngay lúc này, phía sau bỗng nhiên có người gọi: “Diêu Mộc Nhã!”
Là một người thanh niên, mặc đồ âu, dáng người gầy gầy, biểu cảm vui mừng kích động, vừa có chút căng thẳng.
“Gậu là…Vương Bá Toản?”
“Đúng đúng đúng, cậu vẫn còn nhớ tôi cơ à, ôi tôi thực sự rất vui, anh đây là…
Vương Bá Toản nhìn Lâm Dương, có chút băn khoăn.
Có thể nhìn ra, người thanh niên có chút ngại ngùng, ánh mắt không dám nhìn Diêu Mộc Nhã.
Lâm Dương phát hiện đồ âu anh ta mặc cũng chẳng phải hãng gì nổi tiếng, hàng đại trà rất phổ biến, thậm chí giặt đã có chút bạc màu, hiện rõ là người điều kiện kinh tế có hạn.
Diêu Mộc Nhã nói: “Bạn tôi, Lâm Dương.”
“Xin chào, xin chào, tôi tên Vương Bá Toản”
Lâm Dương bắt tay với anh ta: “Rất vinh dự vì được làm quen với anh.”
Diêu Mộc Nhã nhanh nhảu: “Vương Bá Toản, cậu đến một mình à? Chẳng phải là cậu có bạn gái rồi sao?”
Vương Bá Toản nói: “Chia tay rôi! Anh đây là, bạn trai của cậu sao?”
Diêu Mộc Nhã cười cười, khoác tay Lâm Dương, tính như là đã trả lời.
Lâm Dương có thể cảm nhận được, từ cánh tay truyền đến một cảm giác lạ, đột nhiên cảm thấy chân có chút bay bổng.
Vương Bá Toản nhìn Lâm Dương một lát, âm thầm thở dài.
Nữ thân cùng lớp có bạn trai, thân là bạn nam cùng lớp từng yêu thâm, sao không buồn cho được? Sau đó.
Dưới sự hướng dẫn của phục vụ, rất nhanh đã đến với phòng ăn của buổi họp lớp, Vương Bá Toản vừa bước vào phòng, đã kích động mà nói: “Tada, hỡi các bạn, các bạn hãy xem đây, tôi đưa ai đến này?”
Có người lập tức nói: “Toản bốn mắt, cậu rêu rao cái gì chứ, kích động cái gì chứ? Nếu như cậu có thể đưa nữ thân Diêu Mộc Nhã đến đây, ông đây mới phục cậu.”
Vừa nói dứt lời, Diêu Mộc Nhã từ phía sau bước vào: “Xin chào mọi người!”
Giây sau, trong phòng ăn kêu gào inh ỏi, những người con trai cũng sôi sục lên.
“Diêu Mộc Nhã, Diêu nữ thần, có thật là cậu không?”
“Trời ơi, nữ thân số một của lớp ta, lâu lắm không gặp, nhớ cậu chết đi mất”
“Nào nào nào, ngồi cạnh cậu chủ Quách đi, cậu chủ Quách nhớ cậu lắm đấy, vừa nãy còn nhắc mãi không biết cậu có đến hay không!”
“Bữa ăn hôm nay, là cậu chủ Quách mời, nếu không chúng tớ làm gì đến nổi Hoa Sơn này ăn được chứ, nghe nói đây là nhà hàng ngon nhất chuỗi nhà hàng của liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý.”
Dưới sự hô hào của mọi người, xúi giục Diêu Mộc Nhã ngồi cạnh cậu chủ Quách, khiến cho biểu cảm của cô ấy có chút ngại ngùng.
Lâm Dương đi phía sau Diêu Mộc Nhã, nhìn qua một lượt người tên cậu chủ Quách kia, toàn thân toát ra khí chất tinh tế, ngôi điềm tĩnh ở đó, đôi mắt nhìn Diêu Mộc Nhã không rời, không kiêng nể gì cả, tràn đầy cảm giác ưu việt.
Đúng trong lúc này, phía sau có tiếng phụ nữ cất lên: “Này này này, đám con trai thối các cậu, cứ nhận Mộc Nhã là nữ thần của mình, còn Châu Diệp Băng tôi thì sao? Lẽ nào không phải là nữ thân của các cậu à?”
Đó là một người con gái hơi béo, dung mạo tầm trung, vừa nói, vừa đẩy Lâm Dương, vẻ mặt chán ghét: “Đi ra đi, chắn đường của tôi làm gì, nhân viên lau dọn thì mau chóng cút ra ngoài đi, lúc cần anh đến phục vụ thì sẽ tự khắc gọi vào, chẳng có chút văn hóa gì hết”
Mặt mày Lâm Dương cau có.
Diêu Mộc Nhã khoác lấy cánh tay Lâm Dương, bất mãn nói: “Châu Diệp Băng, anh ấy không phải nhân viên lau dọn, anh ấy là bạn tôi”
Châu Diệp Băng ngơ ngác: “Bạn trai ư?”
Cùng lúc đó, ánh mắt cậu chủ Quách, tràn ngập đố kị cùng sự lạnh lẽo.