Cổ Đại Khôi vội chạy vào phòng bệnh của Vương Hồng: “Dì, dì tỉnh lại thật rồi, thật tốt quá…”
“Đại Khôi, là cậu à!”
Trò chuyện với nhau vài câu, Lâm Dương nói: “Vừa đúng lúc, tôi đi làm thủ tục xuất viện cho mẹ, cậu giúp tôi thu dọn đồ đạc một chút”
Cổ Đại Khôi liền kéo Lâm Dương sang một bên: “Lâm Dương, bây giờ dì xuất viện rồi đi đâu? Không lẽ để dì ở chỗ của nhà họ Liễu à?”
Cậu ta biết, nhà họ Liễu trước giờ không hê xem Lâm Dương như người thân.
Lâm Dương ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Ở khách sạn trước đã, rồi sau này mua căn nhà”
Cổ Đại Khôi trợn mắt nhìn Lâm Dương: “Cậu có tiền mua nhà à?”
Lâm Dương ho khan hai tiếng, nói: “Mẹ tôi có!”
Cổ Đại Khôi nghe đến đây liền tin, dù sao Vương Hồng trước đây cũng là chủ tịch tập đoàn Lâm Thị, được mọi người gọi là “người đàn bà thép”, bà chỉ cân tùy tiện ra tay một tí cũng đã là mạnh hơn người khác rồi.
Nhưng cậu ta cũng vẫn nói: “Hay là đến nhà tôi ở đi, không cần đi khách sạn ở đâu, nhà tôi thì chẳng có gì, nhưng mà phòng ở thì nhiều, có một căn phòng còn trống, cứ dọn vào là được rồi”
“Được!”
Sau khi xuất viện, tạm biệt Diêu Mộc Nhã, Vương Hồng biết mình sẽ đến trú ở nhà Cổ Đại Khôi cũng không hề nói gì.
Mấy ngày này, bà cũng nghe được phong thanh chuyện con trai mình ở nhà họ Liễu bị đối xử thế nào, bà rất tức giận, chỉ là không nói ra.
Ngồi lên xe của Cổ Đại Khôi, khoảng một tiếng sau là đến được nơi cho thuê nhà của cậu.
Tòa nhà cao mười tám tầng, phòng của bà ở tầng chín, diện tích tâm một trăm năm mươi mét vuông, đây là một căn phòng khá là lí tưởng; đi vào trong một tí để xem nội thất, đầu mày Lâm Dương khẽ run, không phải quá kém mà là quá tốt rồi ấy chứ.
Không những thiết kế hợp lí, đồ dùng, nội thất cũng không thiếu thứ nào, quả đúng là chỉ còn dọn vào ở là được.
“Đại Khôi, nhà cậu cho thuê nhà mà đồ nội thất làm tỉ mỉ đến thế à”
Giả Đại Khôi cười trả lời: “Lâm Dương, cái này là cậu không hiểu rồi, bây giờ ở đâu cho thuê nhà cũng thế cả, nếu không thì ai mà thèm thuê đâu chứ”
Lâm Dương cũng không nói gì, dù sao thì anh thấy hơi quá một chút.
Xem hết một lượt, lúc vừa định xuống lầu lấy hành lý thì một giọng nữ phát ra từ cửa trước: “Cổ Đại Khôi, đầu cậu có phải bị kẹp vô cửa rôi không, phòng tân hôn của mình mà cậu để cho người khác đến ở?”
Lâm Dương quay đầu, nhìn thấy mấy người bước vào.
Người vừa nói là một cô gái trẻ, đang nổi giận bừng bừng.
Giả Đại Khôi lắp bắp: “Chị, anh rể, sao…sao mọi người lại tới đây?”
Thì ra, người vừa mới đến là Cổ Hương Khuê, chị của Cố Đại Khôi, và chồng của cô ấy Tôn Phong Dự, ở đẳng sau còn có bố mẹ của Cổ Đại Khôi.
“Chát”
Bố cậu ta xông lên, cho cậu một cái tát, giận dữ nói: “Cái thằng bại gia tử này, ai cho mày làm như vậy hả? Phòng tân hôn ông đây tích cóp để cho mày, mày lại để cho người khác ở trước, mày không muốn cưới vợ nữa à? Mày dám để bọn họ ở, ông đây sẽ cắt đứt quan hệ với mày”
“Bố, Lâm Dương là anh em của con”
“Tao khinh, nếu là anh em của mày thì đã không ở nhà tân hôn của mày rồi.”
Lâm Dương có chút gượng gạo, anh thật sự là không biết Cổ Đại Khôi lại để cho mẹ con anh ở phòng tân hôn của mình.
“Chú, chú bớt giận, mẹ con cháu không có dọn vô đây, cháu với mẹ đã có nơi ở rồi, chỉ là đến tham quan một chút thôi.”
Lâm Dương nói.
“Tao khinh, mày lừa ai chứ, vừa rôi Thúy Hoa ở dưới lầu gọi cho tao nói là em trai tao muốn cho bọn mày dọn vào ở, còn nói là có nhà rồi, nhà ở đâu chứ?”
Cổ Hương Khuê hung dữ nói.
Lâm Dương bất lực nói: “Có thật đấy, ở khu biệt thự Hồng Diệp, chị nhìn xem, đây là thẻ phòng của em ạ”
Không ngờ, anh rể của Cổ Đại Khôi, Tôn Phong Dự nhìn thẻ phòng một chút, ở trên thẻ còn có một dấu số tám.
Anh ta cười lạnh, nói: “Mấy người đúng là sĩ diện hão, khu biệt thự Hồng Diệp cái gì chứ, cái thẻ phòng này chắc chắn là giả”
Cổ Hương Khuê hỏi: “Chồng à, làm sao anh biết được vậy?”
Tôn Phong Dự khinh bỉ nhìn Lâm Dương: “Bởi vì việc trang hoàng nhà cửa của khu biệt thự Hồng Diệp là do công ty của anh làm, tất cả mọi người đều biết căn biệt thự số tám của khu biệt thự Hồng Diệp là do chủ tịch bất động sản Duy Chiến tặng cho vợ mình, làm sao có thể là của mấy người chứ?”