Ông ta tận mắt nhìn thấy Lâm Dương cứu con gái mình, tận mắt chứng kiến thần y Diêu quỳ xuống, còn chứng kiến anh chữa hết bệnh cho vợ mình, loại người có năng lực này, kết bạn còn không kịp nữa chứ.
Tên khốn họ Tôn này, không ngờ lại đến phá hoại.
Tôn Phong Dự sững sờ.
Cổ Hương Khuê sững sờ.
Kết quả, Châu Duy Chiến lại nói: “Trang sức Kiến Thành, phải không? Trước đó Tổng giám đốc Cố của cậu còn hẹn tôi ăn cơm, cậu hãy về và nói với ông ấy, bữa tối thì miễn đi, mọi hợp tác tiếp theo, tất cả sẽ bị hủy bỏ”
“Hả?”
Tôn Phong Dự nghe điều này, sắc mặt của anh ta thay đổi đáng kể, thiếu điều hù tới anh ta muốn rớt tim ra ngoài.
Anh ta là giám đốc của Trang sức Kiến Thành, Tổng giám đốc Cố mới là chủ, để Tổng giám đốc Cố mà biết chuyện này.
Anh ta còn đường sống sao? Bị đuổi việc vẫn còn nhẹ đấy.
“Huhul”
Tôn Phong Dự trực tiếp quỳ xuống.
“Tổng giám đốc Châu, tổng giám đốc Châu, xin ông rộng lượng bỏ qua, là do tôi mù, tôi có mắt mà không biết Thái Sơn, xin ông ngàn vạn lần đừng chấp nhất tôi, tôi…
Tôi tự tát chính mình”
“Bốp bốp bốp!”
Cổ Hương Khuê cũng tái mặt vì sợ hãi, nghĩ đến căn nhà mới mua, chiếc xe hơi mới mua của cô ta, tất cả đều đang trả nợ, không chừng tất cả sẽ gặp rắc rối.
Cô ta vội vàng đi cầu xin Lâm Dương, đi tìm em trai Cổ Đại Khôi.
Lâm Dương cuối cùng nói: “Ông Châu, bỏ qua đi, người này là anh rể của bạn tôi, có chút khinh người, có chút bệnh vặt”
Lâm Dương lên tiếng, Châu Duy Chiến ngay lập tức đồng ý.
Nhà họ Tôn Phong Dự không dám tiếp tục ở lại thêm, nhanh chóng từ biệt, cảm tạ vô cùng.
Lúc này, Vương Hồng đột nhiên nói: “Đừng quên, cỏ trong bồn hoa trước cửa”
Vương Hồng trước đây, cũng là vợ của ông chủ tài sản ba nghìn tỷ, bản thân cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ, trước đó bà không lên tiếng, nhưng không có nghĩa là không có ý kiến; Tôn Phong Dự và Cổ Hương Khuê liên tục chế giễu con trai cưng của họ, bà có thể thờ ơ sao? Khi Tôn Phong Dự nghe vậy, miệng đắng ngắt, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.
Sau đó, liên nhìn thấy Tôn Phong Dự bước ra cửa, nằm sấp bên bông hoa mà gặm cỏ.
“Cậu ta…”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm
2. Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ
3. Em Là Mệnh Môn Của Tống Tổng
4. Hòa Thân – Lạc Nguyệt Thiển
=====================================
Châu Duy Chiến nhìn đến sững sờ.
Lâm Dương nhẹ nhàng nói: “Đừng quan tâm anh ta, một chút trừng phạt nho nhỏ, sẽ có ích cho anh ta Ngay sau đó, Lương Mỹ Lệ và Châu Tử Hinh cũng đến.
Thì ra gia đình họ sống ở Biệt thự số 9 bên cạnh.
Có thể thấy, khi Lương Mỹ Lệ tặng căn biệt thự này, cô đã phải vắt óc suy nghĩ rất nhiều! Có một thần y ở ngay cạnh nhà, ai mà không thích? Châu Tử Hinh quấn lấy chân của Lâm Dương, Lương Mỹ Lệ ngược lại có mối quan hệ rất tốt với Vương Hồng, Cổ Đại Khôi vô cùng ngượng ngùng, cũng từ biệt Lâm Dương.
Lâm Dương đưa anh ta ra cửa: “Đại Khôi, anh em trong nhà, tôi sẽ không nói thêm gì, sau này cậu có chuyện gì, cứ việc tìm tôi.”
Sau đó, Lương Mỹ Lệ nhiệt tình mời, muốn mẹ con Lâm Dương dùng bữa tại nhà riêng của họ.
Lời mời khó có thể từ chối, tôi chỉ có thể đi.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Dương muốn trả lại thẻ ngân hàng cho Châu Duy Chiến, nhưng ông ta khăng khăng không nhận, cho rằng điều này là xem thường ông ta.
Bất lực, anh đành phải cầm lấy vậy.
Đối với bữa tối, chủ nhà và khách mời thưởng thức vô cùng vui vẻ.
Trở về căn biệt thự số tám, Lâm Dương xoa bóp cho Vương Hồng một lần nữa, hai mẹ con chính thức có thời gian nói chuyện rất lâu.
Vẻ mặt của Vương Hồng, hơi thất thường, tâm trạng của bà dao động rất nhiều.
“Con à, trong thời gian này, mẹ đã làm khổ con rồi!”
“Ngày mai, mẹ muốn đi quét mộ cho bố con”
Lâm Dương gật đầu: “Ừm, con đi mua chiếc xe trước.”
Ngày hôm sau, vào buổi sáng.
Lâm Dương đã đến một cửa hàng xe hơi 4S ở Thanh Châu một mình.
Không ngờ vừa bước vào đã gặp Liễu Ngọc Thanh.
Liễu Ngọc Thanh đang cùng mấy người trạc tuổi cô ta, vừa nhìn thấy Lâm Dương bước vào cửa, cô ta lập tức chế nhạo bước tới: “A, họ Lâm kia, đồ phế vật như anh đến đây làm gì vậy? Anh đang phỏng vấn xin việc à?”