Mật Yên Thùy đã phản bội cô.
Liễu Ngọc Tuyết hết sức phẫn nộ, Mật Yên Thùy là người do chính tay cô chọn ra từ trường đại học, cho cô ta đãi ngộ như một giám đốc, hơn nữa cũng giúp đỡ cô ta rất nhiều trong sinh hoạt, còn vay tiên trên mạng giúp cô ta nữa.
Cuối cùng thì sao, cô ta chẳng những đứng ở phe Liêu Như Hoa mà còn gây trở ngại cho cô, dùng thứ mưu kế vụng về này để khiến cô bị bêu xấu trong cuộc họp quan trọng.
Đây mới thực sự là kẻ vong ơn bội nghĩa.
Liễu Như Hoa là con gái của Liễu Trương Thành, người đang chủ trì cuộc họp, có tin đồn cô ta muốn thay thế chức vụ tổng giám đốc công ty chi nhánh của Liễu Ngọc Tuyết.
Lúc này cô đang lạnh lùng cười, nhìn cô và nói: “Tổng giám đốc Liễu, tôi tin rằng thư ký của cô không thể nào báo tin sai cho cô được, chắc là cô ngủ quên chứ gì! Ôi chao, đứa con bị nhà họ Lâm vứt bỏ đã dùng một ơn nghĩa nặng để đổi lấy một hợp đồng trị giá một trăm năm triệu đô la Mỹ, cuối cùng lại bị chính cô quấy nhiễu dẫn đến thất bại, tổng giám đốc Liễu áy náy, bỏ qua hết sự ngại ngùng để đến với tên rác rưởi nhà cô…
Nhưng mà cũng không thể ham vui đến mức quên cả chuyện quan trọng chứ, thế không tốt đâu.”
Khuôn mặt Liễu Ngọc Tuyết như chìm trong băng giá: “Liễu Như Hoa, cô đừng có ăn nói bừa bãi, mà cô cũng đâu phải thành viên trong ban hội đồng quản trị của công ty, cũng không phải người thuộc công ty chi nhánh của tôi, không có tư cách ngồi ở đây, mời cô ra ngoài.”
“Rầm!”
Liễu Trương Thành vỗ bàn một cái, chỉ vào Liễu Ngọc Tuyết hét lên: “Người phải ra ngoài là cô mới đúng! Từ giờ trở đi, cô đã không còn là tổng giám đốc công ty chi nhánh nữa, vị trí của cô sẽ do Liễu Như Hoa thay thế”
Liễu Như Hoa lập tức đứng lên, gật đầu với những người đang ngồi, cười nói: “Tôi là Liễu Như Hoa, sau này mong được mọi người giúp đỡ”
Nói xong, cô ta châm biếm nhìn về phí Liễu Ngọc Tuyết.
Liễu Trương Thành dẫn đầu vỗ tay, những thành viên trong ban hội đồng quản trị cũng vỗ tay theo.
Các giám đốc điều hành công ty chi nhánh tham gia cuộc họp đều tròn mắt nhìn nhau, nhưng khi có người nào đó vỗ tay dẫn dắt, họ vẫn lần lượt vỗ tay theo.
Sắc mặt cô tái xanh: “Bác hai, tôi là tổng giám đốc của công ty chỉ nhánh, chức vị này sao ông có thể nói cách chức là cách chức được?”
Ông ta nói: “Tôi đã biết trước cô sẽ gây ảnh hưởng đến công ty rồi, đây là công văn thông báo thuyên chuyển công tác của tổng công ty, tất cả thành viên trong hội đồng quản trị đều đã ký tên, mở to mắt ra mà xem cho kỹ đi”
“Phịch!”
Liễu Trương Thành vứt một tập văn kiện xuống trước mặt Liễu Ngọc Tuyết, trên đó kẹp một tờ giấy, chính là công văn thông báo thuyên chuyển công tác.
Sau khi xem xong, tim cô thót lên, tràn đầy sự đau lòng, buồn bã và phẫn nộ.
Công ty chỉ nhánh này là cô đã vất vả, dốc vô số tâm huyết để xây dựng từng chút một, không ngờ cuối cùng lại thành may áo cưới cho người ta.
Cô cắn chặt môi, chịu đựng ánh mắt khác thường từ những người khác.
Liễu Trương Thành hừ một tiếng, nhìn về phía con gái mình, lập tức nở nụ cười: “Bây giờ tôi xin chính thức tuyên bố, Liễu Như Hoa sẽ đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc công ty chi nhánh Thành Nam của đoàn vật liệu xây dựng Liễu Thị, xin mọi người lần nữa cho một tràng pháo tay nồng nhiệt để chào đón cô ấy”
Tất cả mọi người đều đứng lên vỗ tay, hết lời tâng bốc.
Chỉ có một mình Liễu Ngọc Tuyết đứng sững như ở đó như một vai hề thất bại.
Liễu Như Hoa nở nụ cười chế giễu với cô rôi vỗ tay, nói: “Mời mọi người ngôi, tôi xin chân thành cảm ơn tràng pháo tay của mọi người.
Bây giờ tôi sẽ tuyên bố một quyết định của công ty chi nhánh, bắt đầu từ tháng này, tiên lương của mọi nhân viên ở đây đều tăng ba mươi phần trăm, cảm ơn mọi người đã cống hiến cho công ty chỉ nhánh Thành Nam chúng ta.”
Mua chuộc bằng tiền đương nhiên sẽ đem lại hiệu quả tốt.
Các nhân viên lập tức hoan hô lớn hơn nữa.
Cô ta tiếp tục nói: “Ngoài ra, tôi bổ nhiệm Mật Yên Thùy làm thư ký tổng giám đốc, tiền lương và đãi ngộ được thêm một cấp bậc, sau này cô chính là thư ký riêng của tôi: Mật Yên Thùy hào hứng cười nói: “Cảm ơn, cảm ơn sự cất nhắc của tổng giám đốc Liễu ạ, tôi nhất định sẽ cố gắng gấp bội lần.”
Liễu Ngọc Tuyết nhìn về phía cô ta, cười khẩy.
Cất nhắc? Là cô đã bồi dưỡng nên cô ta, cuối cùng lại bồi dưỡng nên một con sói mắt trắng khổng lồ.
Cô đúng là có mắt như mù! Liễu Như Hoa liếc nhìn Liễu Ngọc Tuyết: “À đúng rồi, vừa rồi tôi nói tăng ba mươi phần trăm tiền lương nhưng không bao gồm Liễu Ngọc Tuyết đâu nhé, vì đây là đãi ngộ chỉ dành cho nhân viên cấp cao của công ty.
Và sau đây tôi xin tuyên bố một quyết định mới về nhân sự nữa.
Liễu Ngọc Tuyết, cô được điều đến Bộ phận dịch vụ khách hàng, vinh dự trở thành nhân viên chăm sóc khách hàng, tiên lương chín triệu một tháng, hy vọng cô sẽ không ngừng cố gắng cống hiến cho công ty.
Còn bây giờ mời cô ra ngoài cho, vì nhân viên bình thường không có tư cách tham gia cuộc họp quan trọng này.
“Không cần, tôi từ chức, Liễu Ngọc Tuyết lạnh lùng nói.