Nếu là khi chưa thấy Liễu Ngọc Tuyết, Châu Duy Chiến chắc chắn sẽ từ chối ngay tức khắc, nhưng giờ lại thấy Lâm Dương và cô vẫn chưa ly dị nên ông ta mới hỏi ý kiến của anh.
Lâm Dương nghe vậy thì kinh ngạc, không ngờ Châu Duy Chiến lại làm chuyện này vì mình.
Nhưng nghe đến cái tên Liễu Như Hoa, anh lập tức lắc đầu: “Vợ tôi mới vừa bị họ sa thải đây, hình như người thay thế vị trí của cô ấy chính là Liễu Như Hoa này.”
“Hả?”
Ông ta giật mình, Liễu Ngọc Tuyết là người của nhà họ Liễu mà, sao lại bị Liễu Thị sa thải chứ.
Anh cười khổ: “Chuyện này phải trách tôi, mấy ngày trước tôi chọc giận bà cụ Liễu nên giờ hại cô ấy cũng bị khinh rẻ.”
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Dương reo chuông, người gọi tới là Liễu Ngọc Thanh.
Anh suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định bắt máy.
Không ngờ bên kia lại là Thẩm Tú Phương: “Lâm Dương, có phải Ngọc Tuyết đang ở chỗ cậu không?”
“Có chuyện gì không? Không thì con cúp máy đây”
“Đừng cúp đừng cúp, có chuyện lớn rồi, tôi nói cho cậu nghe, Ngọc Tuyết bị sa thải rôi, bà cụ nói rằng hợp đồng hợp tác giữa tập đoàn vật liệu xây dựng Liễu Thị và bất động sản Duy Chiến đã hết thời hạn, tất cả con cháu trong gia đình nếu ai đàm phán thành công với họ thì sẽ được làm tổng giám đốc của Liễu Thị, sở hữu mười phần trăm cổ phần của tập đoàn.
Cậu nhất định phải nói cho con bé biết, không được để nó lỡ mất cơ hội, nếu không nhà chúng ta sẽ xong đời, cậu cũng xong đời, cả mẹ cậu nữa, có nghe không?”
Giọng bà ta rất lớn, Châu Duy Chiến cũng nghe thấy.
Ông ta nở nụ cười kì quái, nói: “Tập đoàn vật liệu xây dựng Liễu Thị à, chất lượng thì cũng tạm được, tôi có ý này…
Không lâu sau, Liễu Như Hoa nghe thấy tiếng của Châu Duy Chiến: “Được, cô vào đi! Tôi đang ở biệt thự số tám”
Nghe vậy, cô ta cực kỳ kích động.
Một khởi đầu tốt là đã thành công được một nửa rồi.
Mật Yên Thùy cũng hào hứng không thôi, dường như cô ta đã thấy ba mươi tỷ đang ngoắc tay với mình rôi.
Thậm chí cô ta còn đang nghĩ rằng nên dùng số tiền đó như thế nào, còn đã chuẩn bị tinh thân quyến rũ Châu Duy Chiến…
Không những thế, cô ta còn ảo tưởng rằng nếu thật sự lên giường được với ông ta, như thế sẽ thành phượng hoàng rôi! Xem ra năm nay đúng là năm may mắn của cô ta, may mà đứng đúng chỗ, chứ đi theo Liêu Ngọc Tuyết đâu có may mắn được như vậy! Cuối cùng, khi đi vào biệt thự số tám, nhìn thấy gia đình Châu Duy Chiến đang ăn cơm cùng với Liễu Ngọc Tuyết và Lâm Dương, Liễu Như Hoa và Mật Yên Thùy đều giật mình, con mắt như muốn rớt ra ngoài.
“Sao có thể chứ? Đây nhất định không phải sự thật”
Hai cô gái dùng sức chớp mắt, nhưng hai người không nhìn lâm, đó thật sự là Liễu Ngọc Tuyết và Lâm Dương, còn Vương Hồng thì họ không biết.
Liễu Ngọc Tuyết cũng rất kinh ngạc, không ngờ cô ta lại tìm đến đây.
Châu Duy Chiến lên tiếng: “Cô là Liễu Như Hoa đúng không? Bọn tôi đang ăn cơm, cô chỉ có năm phút.
Nói đi, có chuyện gì?”
Phải một lúc sau Liễu Như Hoa mới lấy lại tinh thân.
Nhưng năng lực của cô ta có hạn, gặp phải tình huống khó lường này thì căng thẳng không nói nên lời: “Tổng…
Tổng giám đốc Chu, là, là thế này, tôi là tổng giám đốc của công ty chi nhánh Thành Nam trực thuộc tập đoàn vật liệu xây dựng Liễu Thị..
“
Ông ta ngắt lời: “Nói việc chính”
Cô ta nuốt nước miếng cái ực, nói: “Tôi muốn…
Tôi muốn xin tổng giám đốc Chu đồng ý ký hợp đồng tiếp theo với tập đoàn chúng tôi, ông có điều kiện gì tôi đều có thể thỏa mãn ông”
Cô ta nói xong, Mật Yên Thùy cũng biết hỏng chuyện rồi.
“Hahal”
Lương Mỹ Lệ cười lạnh: “Điều kiện gì cũng đều thỏa mãn, bao gồm lên giường sao?”
Liễu Như Hoa đáp: “Không phải vậy không phải vậy, ý tôi là, nếu có yêu cầu gì trên phương diện hợp tác, tôi sẽ cố gắng thỏa mãn; Ông ta bèn nhìn về phía Liễu Ngọc Tuyết, cười hỏi: “Em dâu, cô thấy sao?”
Nghe thấy cách gọi này, vẻ mặt Mật Yên Thùy thay đổi ngay tức khắc, cảm giác tim như bị đâm một phát.
Mới vừa rồi cô ta còn châm chọc Liễu Ngọc Tuyết rằng chim khôn chọn cây mà đậu, người khôn chọn chủ mà thờ, giờ nhìn tình hình, có phải tự cô ta đã chọn sai đội rồi không? Nhưng tại sao Liễu Ngọc Tuyết có thể là em dâu của Châu Duy Chiến chứ? Liễu Ngọc Tuyết tự giễu cười, nói: “Anh Chu, tôi đã không còn làm việc ở Liễu Thị nữa nên không có quyền cho ý kiến đâu.”