Lâm Dương đặt đôi chân trắng nõn của Thẩm Tú Phương xuống: “Con đi nghe điện thoại “
Thẩm Tú Phương gọi với theo: “Cậu nghe điện thoại thì cứ nghe, sao phải chạy đi, còn một chân vẫn chưa bóp này! Phải công nhận bóp xong cũng khá thoải mái đấy”
Lâm Dương quay người, mặt lộ vẻ ghét bỏ: “Con đi rửa tay.”
Cuộc gọi được kết nối, Diêu Mộc Nhã nói: “Lâm Dương, anh mua được sâm núi dại trăm năm tuổi chưa?”
Lâm Dương thở dài: “Món này là đồ siêu hiếm, đi đến bao nhiêu chỗ rồi đều không mua được”
Diêu Mộc Nhã cười nhẹ đáp: “Tôi biết là anh không mua được mà nên tôi mua giúp anh rồi.”
“Hả? Thật sao?”
“Ừ, vừa hay tôi trông thấy nên mua luôn”. Đọc 𝑡𝙧uyện hay 𝑡ại ﹟ 𝖳𝙧𝗨ⅿ𝖳𝙧uy ện.𝖵N ﹟
“Cô đang ở đâu, giờ tôi đến chỗ cô”
“Được, tôi nhắn địa chỉ cho anh”
Lâm Dương gọi xong cuộc điện thoại, thấy Thẩm Tú Phương vẫn gác một chân trên trà kỉ, ý bảo Lâm Dương tiếp tục xoa bóp, anh liên nói: “Ngọc Tuyết, mẹ, con có chút việc xin phép đi trước.”
Liễu Ngọc Tuyết hỏi: “Anh đi đâu?”
Lâm Dương cười nói: “Anh Châu tìm anh có chút việc, tiện anh bàn với anh ta chuyện hợp đồng luôn.”
Anh không dám nói là đi tới chỗ Diêu Mộc Nhã.
“Ừ, anh đi đi”
“Lâm Dương, tôi vẫn còn một chân chưa xong đâu, cậu bóp xong cho tôi rồi hẵng đi, chậm mười phút có sao đâu?”
Thẩm Tú Phương vừa nói vừa đung đưa đôi chân về phía Lâm Dương.
“Mẹ, Lâm Dương đang có việc, hợp đồng quan trọng hay chân mẹ quan trọng?”
Liễu Ngọc Tuyết cau mày nói.
Thẩm Tú Phương vội đáp: “Đương nhiên là hợp đồng quan trọng hơn rồi.
Cậu đi giải quyết chuyện hợp đồng trước đi, làm xong thì vê bóp chân cho tôi”
Lâm Dương suýt chút nữa ngất xỉu: “Ở cổng tiểu khu có một tiệm massage chân, mẹ qua đó bóp chân đi, người ta làm chuyên nghiệp hơn con.”
“Thế thì phải bỏ tiên”
Mẹ kiếp, thì ra là coi tôi như em trai rửa chân miễn phí.
Lâm Dương thực sự rất lo bà ta thường xuyên tóm lấy mình bắt bóp chân.
Mặc dù, chân rất đẹp, nhưng anh không vượt qua được ải tâm lí này.
Anh đâu có thích bóp chân, chỉ chơi bời một chút thôi mà.
Anh vội vàng lôi sáu triệu trong người ra, đặt lên trà kỷ: “Con mời mẹ, mẹ có thể làm thẻ, sau này ngày nào cũng tới.”
Nói xong anh nhanh chóng rời đi.
Địa chỉ Diêu Mộc Nhã gửi là một con phố đi bộ, vừa may cách chỗ anh không xa.
Chưa tới hai mươi phút, Lâm Dương đã tìm thấy Diêu Mộc Nhã trước cửa một tiệm trà sữa.
Hôm nay cô ấy mặc một chiếc quần bò màu xanh thẫm, bên trên điểm một vài bông hoa màu trắng, ở chỗ đùi có mấy đường rách.
Thân trên mặc một chiếc áo phông có các sọc trắng và vàng đan xen.
Cô buộc tóc đuôi ngựa, đeo kính râm, đang ngồi trên ghế dài uống trà sữa.
Trông vừa tinh tế, lại nhẹ nhàng giản dị.
Trên con phố đi bộ người qua lại nườm nượp, cô ấy dường như trở thành một điểm sáng.
Lâm Dương trông thấy rất nhiều người chốc chốc lại quay đầu tán thưởng.
Lâm Dương bước lại gần, sau khi quan sát vài lần, cười nói: “Bác sĩ Diêu, hôm nay cô trang điểm như này tôi suýt chút nữa không nhận ra.”
Qua cặp mắt kính, Diêu Mộc Nhã đảo trắng mắt, đưa cho anh một túi đựng trà sữa: “Mời anh uống”
Lâm Dương cười nhận lấy.
Cảnh này bị không ít anh chàng qua đường nhìn thấy, không ai là không dậm chân kêu trời, tỏ vẻ ghen tị.
Cô gái xinh đẹp thế này mà lại có bạn trai mất rồi, mà người đàn ông này nhìn cũng có gì ghê gớm đâu.
Lâm Dương rất nhanh đã nhìn thấy nhân sâm.
Vừa nhìn vừa ngửi, Lâm Dương chắc chắn đây là nhân sâm có tuổi đời trăm năm.
Cái khó nhất ở đây chính là, đây là một củ nhân sâm đại còn tươi nguyên, ở rễ của nó vẫn còn dính bùn.
Điều này khiến nó đáng giá hơn nhiều lần nhân sâm đã qua chế biến.
“Đồ tốt, bao nhiêu tiên, tôi chuyển khoản cho cô”
“Tiên bạc gì, tôi tặng anh đấy”
Diêu Mộc Nhã hời hợt đáp.
Lâm Dương ngơ ngác, lắc đầu: “Không được, chỗ nhân sâm này ít nhất phải đáng giá ba tỉ, tôi không thể để cô phung phí tiền như vậy”
Diêu Mộc Nhã đáp: “Mười ba châm Quỷ Môn, quý giá vô ngân, anh cũng tặng luôn đó sao? So với cái đó lần này cũng chẳng đáng là bao, huống hồ tôi cũng chẳng tiêu bao nhiêu tiền lắm”
Cô ấy kế một chút về nguồn gốc của nhân sâm.
Hóa ra lúc nãy cô ấy đứng ở một hiệu thuốc, vừa hay có một người đàn ông tới bán nhân sâm.
Chủ tiệm thuốc ức hiếp người không có kiến thức, một mực nói cái này chỉ ba mươi năm tuổi, đưa cho anh ta có ba mươi triệu.
Cô ấy bỏ ra ba trăm triệu mua lại của người đàn ông.
Sau cùng, cô ấy cười nói: “Quan trọng nhất là tôi muốn hối lộ anh, để sau này anh dạy tôi cách châm cứu.”
“Được thôi, thời gian không còn sớm nữa, tôi mời cô ăn cơm”
Hai người sóng bước trên phố đi bộ, chuẩn bị tới bãi đậu xe.
Đúng lúc đó, có ba gã đàn ông đeo khẩu trang lao đến, trong đó có một kẻ tay cầm gậy sắt, có ý định đập vào đầu Diêu Mộc Nhã.