Ánh mắt Lâm Dương như đao.
Anh kéo Liêu Ngọc Tuyết vê phía sau, đứng ở trước mặt của cô.
“Anh cẩn thận một chút!”
Liễu Ngọc Tuyết có chút khẩn trương và lo lắng, nhưng cô không biết Lâm Dương hiện giờ đã không còn giống trước kia, loại trình độ bảo vệ này dù có trên một trăm người nhào đến cũng không phải là đối thủ của anh.
“Bịch bịch bịch!”
Hầu như chỉ trong nháy mắt ba tên bảo vệ liên bị đạp bay, cố gắng cũng không thể đứng dậy được nữa.
“Các anh đã bị đuổi việc!”
Lâm Dương lôi kéo Liễu Ngọc Tuyết vào cửa, lúc đi ngang qua liên nhẹ nhàng vứt lại một câu.
Mà một màn này bị không ít nhân viên ngồi bên cửa sổ, có thể nhìn thấy cửa chính thấy được, lập tức kinh hãi há to mồm; ngay sau đó, bên trong nội bộ nhân viên công ty liền có tin tức nổ tung.
“Nhìn kìa, giám đốc Liễu trở về rồi, mang theo một người đàn ông, còn đánh ngã bảo vệ ở cửa nữa.
“Giám đốc Liễu nào cơ?”
“Có ảnh chụp này, là giám đốc Liễu đầu tiên, Liễu Ngọc Tuyết.”
“Không phải chứ?? Đây là không phục nên đem người trở lại gây chuyện, nếu là tôi, tôi cũng sẽ trở về chém giết”
“Mấy lời này mà anh cũng dám nói à?”
Rất nhanh, Mật Yên Thùy cũng nhìn thấy tin tức bên trong nhóm chat của công ty, vội vàng chạy đến cửa sổ xem xét, nhưng hai người Liễu Ngọc Tuyết và Lâm Dương đã vào cửa, cô ta cảm thấy có chuyện không hay, tim đập rộn lên, nghĩ đến từ buổi chiều hôm qua Liễu Như Hoa đã không đến công ty làm việc, ngay cả điện thoại cũng không hề gọi đến, liền có một loại dự cảm không tốt.
Loại cảm giác này khiến lòng dạ cô ta rối bời, đứng ngôi không yên.
Đặc biệt là khi nghĩ đến mình còn có khoản vay lớn phải trả, trong nhà cũng cần giúp đỡ, trán cô ta liền đổ mồ hôi lạnh.
Vội vàng gọi điện thoại cho Liễu Như Hoa.
Nhưng gọi hết lần này đến lần khác điện thoại vẫn không được nhận.
“Tút tút tút…
“Nhấc máy đi, mau nhận đi…”
Mật Yên Thùy khẩn trương lẩm bẩm.
Đúng lúc này, Liễu Ngọc Tuyết đi đến, đứng ở cửa phòng thư ký của cô ta, mặt lạnh như băng: “Cô đang gọi điện thoại cho Liễu Như Hoa à?”
“A.` Mật Yên Thùy há to mồm, tiếp theo cũng chẳng thốt được nên lời.
“Không cần gọi đâu, có gọi thì cô ta cũng sẽ không đến”
“Cô đi thu dọn đồ đạc rồi đến phòng tài vụ tính tiền lương đi.”
Liễu Ngọc Tuyết lạnh lùng nói, nhìn người con gái mình từng liên tục cất nhắc giúp đỡ, chỉ còn đọng lại sự thất vọng.
Mật Yên Thùy vẫn còn ảo tưởng lần cuối: “Dựa vào cái gì? Cô đã không còn là giám đốc của công ty này nữa rồi, cô không có quyền khai trừ tôi.”
Âm thanh ở bên này nhanh chóng thu hút không ít nhân viên đến.
Có phó tổng giám đốc công ty, còn có cả mấy người quản lý.
Kỳ thật mọi người vân là rất tin phục và tán đồng với Liễu Ngọc Tuyết, rất nhiều người ở đây đều đã cùng Liễu Ngọc Tuyết cùng nhau trưởng thành…
Đáng tiếc nơi này dù sao cũng là chi nhánh Thành Nam, thuộc về nhà họ Liễu, mọi chuyện đều phải do nhà họ Liễu định đoạt.
Có người mở miệng an ủi, khuyên Liễu Ngọc Tuyết đừng gây náo loạn, nếu như vậy ngược lại sẽ bất lợi cho Liễu Ngọc Tuyết.
Trong suốt toàn bộ quá trình này Lâm Dương đều không nói chuyện, chỉ phối hợp uống trà.
“Tôi không có quyền?”
Liễu Ngọc Tuyết cười lạnh, nhìn Mật Yên Thùy: ‘Có một câu mà cô nói đúng, tôi thật sự đã không còn là quản lý của công ty này, bởi vì từ hôm nay trở đi tôi chính là tổng giám đốc của công ty này, đây chính là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của nhà họ Liễu.
Mật Yên Thùy, cô đã hài lòng chưa?”
Khi tôi đưa ra giấy chuyển nhượng cổ phần, mọi người xung quanh đều kinh ngạc.
Thật không ngờ Liễu Như Hoa vừa mới làm giám đốc một ngày đã bị đá.
Xoay chuyển tình huống, thậm chí còn trực tiếp giành được toàn bộ công ty, không còn bị Liễu Thị khống chế điều khiển.
Ngay sau đó mọi người liều vỗ tay, nhiệt liệt hoan nghênh.
Sau khi xác nhận lời Liễu Ngọc Tuyết nói là sự thật, cả người Mật Yên Thùy đều mềm nhũn, nghĩ đến hậu quả nếu mình bị đuổi việc, liên quỳ gối trước mặt Liễu Ngọc Tuyết, ôm lấy bắp chân của cô: “Tổng giám đốc Liễu, tổng giám đốc Liễu, tôi sai rồi, cô tha cho tôi đi! Là tôi bị ma quỷ ám ảnh, là tôi thấy lợi quên nghĩa, cô đánh tôi đi, tuyệt đối đừng khai trừ tôi, tôi có tiền vay để mua phòng, mua xe, còn phải nuôi bố mẹ tôi nữa, tôi không thể mất đi công việc này!”
“Tổng giám đốc Liễu, tôi cam đoan về sau ngoan ngoãn nghe lời, làm một con chó trung thành của cô”
Liễu Ngọc Tuyết lùi lại một bước, hất cô ta ra: “Tôi sẽ không bị cùng một con chó cắn lần thứ hai, thu dọn đồ đạc, cút đi!”