Người con gái này tên là Phan Kiều Vân.
Cô ta là đàn chị thời đại học của Lâm Dương, lớn hơn anh một khóa, năm đó chính là nhân vật nổi tiếng trong trường học, chẳng những lớn lên xinh đẹp mà năng lực cũng rất giỏi.
Danh hiệu hoa khôi cũng không xứng với cô.
Bắt đầu từ năm thứ ba đại học, cô ta liên trở thành chủ tịch hội sinh viên mãi cho đến khi tốt nghiệp, trong khoản thời gian đó đã tổ chức vô cùng thành công mấy hoạt động cỡ lớn ở trường, được người ta hăng say truyền tụng, lại còn giao thiệp rất rộng, rất có thủ đoạn, là một kỳ nữ.
Về sau được Lâm Dương mời chào, đến trợ giúp Liễu Ngọc Tuyết mở rộng khuếch trương chi nhánh Thành Nam.
Có thể nói thế này, chi nhánh Thành Nam có thể đạt được tình trạng hiện tại có công lao lớn của cô ta, là cánh tay trái bờ vai phải chân chính của Liễu Ngọc Tuyết.
Nhưng Phan Kiều Vân rất ít khi đến công ty, bình thường đều dẫn theo đoàn đội hoạt động ở bên ngoài, không ngờ lần này có thể gặp mặt.
“Lâm Dương, cậu và Ngọc Tuyết đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Quan hệ đã xấu đến mức này sao? Em ruột của vợ cậu tự mình giúp đỡ tình địch của cậu theo đuổi vợ cậu?”
Phan Kiều Vân trực tiếp hỏi, trong giọng nói mang theo sự quan tâm.
Ánh mắt Lâm Dương phát lạnh: “Cô ta là đang tự tìm đường chết.”
Phan Kiều Vân gật gật đầu: “Đúng là lòng dạ đáng chết, nếu là tôi, tôi sẽ lao xuống đánh cô ta mấy bạt tai Lâm Dương cười nói: “Chẳng phải tôi đang dự định xuống dưới đánh cô ta sao? Cô đừng ngăn cản tôi.”
“Được rồi, cậu đừng giả bộ trước mặt tôi, dính phải ba mẹ con nhà họ Liễu chính là kiếp số của cậu! Nếu quả thật không thể tiếp tục sống cùng Liễu Ngọc Tuyết thì hãy mau chóng rời xa, tôi không nỡ nhìn cậu chịu uất ức như vậy”
Cô ta nói xong liên liếc anh một cái, ánh mắt u oán đau lòng, còn có ẩn chứa điều gì đó, nhưng Lâm Dương vừa vặn nhìn về cửa thang máy, không có phát hiện.
Lâm Dương gật gật đầu: “Đàn chị, cô yên tâm, tôi sẽ không tiếp tục sa sút tinh thần, tôi đã tỉnh táo lại rồi”
Đôi mắt đẹp dưới chiếc kính đen của Phan Kiều Vân lóe lên, quả thật cảm thấy hôm nay anh có chút khác biệt.”
“Đàn chị, cảm ơn cô.”
Lâm Dương bỗng nhiên nói.
Sở dĩ anh nói như vậy là vì anh thật lòng cảm tạ.
Sau khi bố Lâm chết thân bại danh liệt, anh bị trục xuất khỏi nhà họ Lâm, Phan Kiều Vân vẫn thật tình xem anh là bạn bè như cũ, lúc trước khi tập đoàn vật liệu xây dựng Liễu Thị mới mở chi nhánh cũng là vì nể mặt mũi Lâm Dương mà đến giúp.
Bằng không, có biết bao nhiêu công ty sẵn sàng mời chào cô ta? Phan Kiều Vân nói: “Cậu vẫn không nên xuống dưới, nhiều người trong công ty đang chờ chê cười cậu đấy, theo tôi được biết, hội triển lãm thành phố Châu Nam lần trước công ty đã ký được mấy hợp đồng, cái người tên Trình Bảo Khôi kia đã giúp đỡ rất nhiều, chỉ cần vợ cậu có một chút xíu hài lòng với anh ta, hôm nay cậu không tránh được chuyện đội mũ xanh đâu.”
Trình Bảo Khôi? Nghe tới cái tên này, mặt Lâm Dương liên trâm xuống.
Trước kia người này từng theo đuổi Liễu Ngọc Tuyết, là con trai của Trình Bối – chủ tịch tập đoàn quốc tế Vũ Đăng.
Hừ…
Chính là người suýt đã vứt mất nhẫn kim cương ở nhà hàng Hoa Sơn lần trước.
Mấu chốt là Thẩm Tú Phương và Liễu Ngọc Thanh đối với người này còn vô cùng ưa thích, chỉ ước gì anh ta sẽ thay thế chính mình làm con rể của họ, lúc trước biến mất một đoạn thời gian, anh còn tưởng rằng anh ta đã hết hi vọng, không ngờ không nghĩ tới bây giờ lại nhảy ra.
Anh trực tiếp gửi một tin nhắn cho Mã Trân Phong: “Con trai Trình Dương của Tập đoàn quốc tế Vũ Đăng đang cầu hôn vợ tôi ở chi nhánh Thành Nam của tập đoàn vật liệu xây dựng Liễu Thị, anh phái cậu ta đến xem thử”
Thang máy “đinh” một tiếng, đến nơi.
Lâm Dương vừa sải bước đi vào.
Phan Kiều Vân liên giẫm lên giày cao gót vội vàng đi theo vào: “Cậu cần gì phải tự rước lấy nhục? Cậu chưa đụng phải cái miệng đó của Liễu Ngọc Thanh sao?”
Lâm Dương ngậm miệng không nói, ánh mắt lạnh lẽo.
Liễu Ngọc Thanh ở bên ngoài mặt mũi tràn đây hả giận nói: “Anh Trình Bảo Khôi, một màn ngày hôm này của chúng ta bảo đảm sẽ khiến tên súc sinh nhà họ Lâm kia mất hết thể diện, đội nón xanh thật lớn, trở thành trò cười của toàn bộ công ty”
Lần trước Liễu Ngọc Thanh bị buộc phải gọi Lâm Dương một tiếng bố, từ đó đến giờ vẫn còn ghi hận trong lòng.
Lần này Trình Bảo Khôi tìm tới cô ta, cô ta liên chủ động bày mưu tính kế đến đây cầu hôn chị mình.
Trình Bảo Khôi chỉ cần nghe Liễu Ngọc Thanh gọi một tiếng anh rể liền mở cờ trong bụng, cười nói: ‘Em gái, am cứ an tâm, chờ ngày nào đó anh thật sự thành anh rể của em, anh tuyệt đối sẽ không quên ơn em, anh cũng sẽ đưa em một chiếc BMV MB giống chiếc này.”